Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở lòng

   Trời đã khuya, New York chìm trong cái lạnh đầu đông khi Akai bước chậm rãi vào phòng y tế của trụ sở FBI. Cuộc điều tra kéo dài cả ngày khiến anh mệt mỏi, nhưng điều đó chẳng thấm vào đâu so với cảm giác nặng nề trong lòng anh.
Đã sáu tháng trôi qua kể từ khi Tổ chức Áo đen bị tiêu diệt, và anh đã trở về New York được một tuần. Nhưng dù đã gặp lại nhiều đồng đội cũ, người duy nhất anh chưa có cơ hội gặp lại là Jodie.

Mọi thứ cứ diễn ra như vậy cho đến hôm nay, khi anh và cô được chỉ định điều tra cùng một vụ án mới. Dù không biết trước việc sẽ làm việc với cô, anh vẫn nhanh chóng nhận ra giọng nói và dáng điệu quen thuộc của Jodie khi cô xuất hiện tại hiện trường. Tuy nhiên, cả hai lại không có bất kỳ khoảnh khắc nào để đối mặt. Cuộc điều tra diễn ra gấp gáp và đầy căng thẳng, từng khoảnh khắc đều xoay quanh những manh mối và những nghi phạm, và Jodie thì lúc nào cũng giữ khoảng cách, chuyên tâm vào công việc. Anh cũng không tìm cách bắt chuyện, như thể giữa họ đang tồn tại một khoảng cách không thể phá vỡ.

Tối hôm đó, sau khi nhiệm vụ kết thúc,  Akai cảm thấy cần đi lấy vài thứ tại phòng y tế. Khi mở cửa bước vào, ánh đèn phòng mờ ảo khiến anh phải nheo mắt để nhìn rõ mọi thứ. Và bất ngờ, trong căn phòng tối ấy, anh thấy một bóng dáng đang lặng lẽ tự mình băng bó vết thương – Jodie.

Cô ngồi đó, khuôn mặt nhợt nhạt, một tay giữ vết thương bên tay phải, do không thuận tay cô vẫn rất cố gắng dùng một tay còn lại để băng bó. Nhưng vết thương có vẻ nặng hơn cô tưởng, máu vẫn rỉ ra từ dưới lớp băng cũ, khiến cô gặp khó khăn trong việc tự chăm sóc.

Như thể cô vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của anh, tiến đến tới gần bật công tắt đèn, giọng nói trầm thấp vang lên giữa không gian tĩnh mịch:

“ Em bị thương sao? ”

“ Sao không bật đèn? ”

Cô giật mình, quay lại nhìn anh, vẻ bất ngờ thoáng qua trên gương mặt. “ Shu ” cô khẽ nói, giọng bình thản nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi. “ Anh làm gì ở đây ”

“ Lúc nãy không thấy em về cùng các đặc vụ khác thì ra là trốn ở đây ở băng vết thương ”

“ Anh cũng bị thương sao? ” giọng cô có chút nhỏ và khàn.

Akai nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của cô, chậm rãi ngồi xuống đối diện và chìa tay ra. “ Anh không bị thương. Anh giúp em được chứ? ”

Jodie ngần ngại, nhưng nhận ra vết thương cần được xử lý đúng cách, cô miễn cưỡng đưa cánh tay bị thương cho anh. Akai cẩn thận tháo lớp băng cũ dường như nó đã được băng vội, từng cử chỉ của anh nhẹ nhàng, như thể sợ sẽ làm cô đau thêm.

Trong lúc anh xử lý vết thương cho cô, không ai trong họ nói lời nào. Không gian chỉ còn tiếng hít thở khẽ khàng, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, và tiếng đập thình thịch của những cảm xúc chôn sâu mà cả hai đều cố kìm nén.

Akai cúi đầu chăm chú băng bó, nhưng tâm trí anh rối bời với những suy nghĩ không thành lời. Đã sáu tháng trôi qua, nhưng anh vẫn chưa thể quên được khoảnh khắc cuối cùng họ chia tay sau nhiệm vụ diệt trừ tổ chức. Mỗi người đều mang theo những nỗi đau và mất mát riêng. Và giờ đây, khi đứng trước Jodie với vẻ yếu đuối hiếm hoi này, anh nhận ra có lẽ khoảng cách giữa họ lớn hơn anh tưởng.

“Em… đã làm việc rất vất vả rồi,” anh khẽ nói, như một lời bày tỏ quan tâm nhưng cũng đầy ngập ngừng.

Jodie cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chẳng thể che giấu được sự chua xót trong đôi mắt cô. “Vất vả cũng là công việc mà,” cô đáp, rồi khẽ nhìn xuống, như thể tránh ánh mắt của anh. “ Anh thấy em mạnh mẽ lắm đúng hong? ”

“Nhưng không phải lúc nào em cũng cần gồng mình như thế,” Akai ngừng lại, ánh mắt anh ánh lên sự lo lắng. “ Có những việc để trong lòng thật khó chịu nhưng khi nói ra sẽ nhẹ lòng hơn ”

Jodie không trả lời, chỉ im lặng, đôi mắt khẽ khép lại như để giấu đi những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Một hồi lâu, cô mới thở ra một hơi dài, giọng nói vang lên yếu ớt hơn bình thường: “Em đã nghĩ sau tất cả, mình sẽ có thể dễ dàng đối mặt với mọi thứ… nhưng đôi lúc, em vẫn thấy mình lạc lõng.”

Akai lặng lẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt anh lộ vẻ bất lực. Anh hiểu rõ cảm giác của cô, vì chính anh cũng từng cảm nhận được nỗi cô đơn tương tự. Nhưng ngay cả khi anh muốn an ủi cô, lời nói vẫn nghẹn lại nơi cổ họng, như thể sợ rằng bất kỳ câu từ nào cũng không đủ để lấp đầy khoảng trống giữa họ.

Cuối cùng, anh chỉ nắm nhẹ lấy bàn tay cô, như một lời nhắn nhủ rằng anh vẫn luôn ở đây, dù cho mọi thứ có đổi thay. Giữa đêm đông lạnh lẽo, trong căn phòng tối lặng thinh, chỉ còn lại hai người cùng nhau đối diện với những nỗi đau chưa kịp lành và những cảm xúc chưa bao giờ nói thành lời.

Jodie cảm nhận bàn tay ấm áp của Akai nắm lấy tay mình, hơi ấm ấy len lỏi qua lớp lạnh lẽo xung quanh cô, mang lại chút gì đó êm dịu và bình yên. Nhưng sau đó cô rút tay mình về, ánh mắt tránh đi, nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài cửa sổ, nơi từng hạt mưa rơi lất phất như những giọt nước mắt không bao giờ khô cạn. “Em tưởng mình đã quen với việc một mình rồi Shu ” cô nói nhỏ, giọng nói nghe như một lời thú nhận. “Nhưng đôi khi, chỉ là… em không muốn mình yếu đuối trước mặt anh.”

Akai im lặng, ánh mắt anh vẫn kiên định, không hề thay đổi khi cô nói. Anh hiểu Jodie, hiểu cách cô luôn cố gắng mạnh mẽ, luôn kìm nén cảm xúc để không trở thành gánh nặng cho ai. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, chính sự xa cách ấy đã tạo ra một bức tường vô hình giữa họ, khiến mọi lời nói và cảm xúc của anh dường như không thể chạm tới cô.

“Em không cần phải mạnh mẽ mọi lúc, Jodie. Đôi khi việc chấp nhận sự yếu đuối cũng là một cách để vượt qua,” anh nói nhẹ nhàng. “Chúng ta không phải lúc nào cũng phải đeo mặt nạ, nhất là khi ở cạnh nhau.”

Jodie quay lại, đôi mắt cô như ánh lên một tia hoài nghi xen lẫn ngần ngại. Có phải anh đang ám chỉ rằng anh vẫn ở bên cô? Hay chỉ là một lời động viên của một người đồng nghiệp, một người đã cùng trải qua những mất mát tương tự?

“Vậy còn anh?” cô hỏi, giọng nói hơi run lên. “Anh có bao giờ nghĩ rằng… chúng ta, sau tất cả, vẫn không thể nào hiểu nhau được không? Em biết, Shu. Em biết anh đã mất đi nhiều điều quý giá, cũng như em đã đánh đổi tất cả cho con đường mình chọn. Nhưng có phải chúng ta… đã đi quá xa để có thể trở về?”

Akai nhìn sâu vào mắt cô, cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi đau thầm kín. Những lời cô nói, thật lòng mà nói, cũng là những điều anh đã tự hỏi nhiều lần. Đã bao lần anh nghĩ về cô, về những khoảnh khắc ngắn ngủi họ chia sẻ bên nhau trong quá khứ, nhưng rồi thực tại nghiệt ngã lại đẩy họ xa nhau. Anh từng nghĩ, sau khi mọi chuyện kết thúc, có lẽ cả hai sẽ có cơ hội làm lại, nhưng giờ đây… dường như quá khứ vẫn cứ mãi là vết thương chẳng thể liền.

“Anh cũng không chắc,” Akai trả lời, giọng anh trầm lại. “Có lẽ em đúng, chúng ta đã đánh mất nhiều thứ trên con đường này. Nhưng điều duy nhất anh biết rõ là, trong tất cả những điều đó… em là người duy nhất anh không muốn mất đi. Chúng ta khong cần trở về có thể bước tiếp mà.”

Câu nói ấy khiến Jodie lặng người. Cô không biết phải đáp lại thế nào, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao. Những giọt nước mắt vô thức chảy dài trên má cô, nhưng cô không che giấu hay quay đi. Cô để mình yếu đuối, để mình thành thật với chính cảm xúc, ít nhất một lần.
“ Anh nói như vậy em biết trả lời thế nào đây "
Chưa kịp phản ứng thế nào anh tiến đến ôm lấy Jodie một cách thật chặt, cô cũng ôm lấy anh. “ Em không cần phải trả lời gì cả nhưng mà em có thể nói cho anh biết: CHÚNG TA CÓ THỂ HẸN HÒ LẠI ĐƯỢC CHỨ JODIE ”

Câu nói này khiến cô bất ngờ đến nỗi mắt cô mở to và sau đó là mĩn cười một cách đầy hạnh phúc.
  
           -------------------------------------

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC ĐẾN ĐÂY. Hết chap số 3 của - Câu chuyện Shujo - nhé các bạn.
  Mấy bạn thấy truyện tui viết có chán hông, nếu truyện có vấn đề ở phần nào mọi người có thể góp ý cho tui nha, tui rất cần, hihihi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro