Chương 16: Phi thiên 2
Câu chuyện phù sinh 2
Tác giả: Sa La Song Thụ
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Phần 3: Phi Thiên
Chương 16: Phi thiên 2
Khi Tam Nguyệt bước ra khỏi cổng thành, nửa vầng trăng bạc đã chuyển sang nửa kia của bầu trời.
Một bình rượu được cô nắm trong tay, vừa đi vừa uống, vừa uống vừa hát. Tiểu Hầu bước tới trước mặt cô, thấy mắt cô đờ đẫn, má đỏ hây hây, anh cầm lấy bình rượu của cô, tự uống một ngụm. Rượu rất mạnh, như thiêu đốt cả cổ họng, vậy mà cô đã uống gần hết.
"Vui chưa?" Anh đỡ lấy cô đang lảo đảo.
"Vui!" cô cười hề hề, ghé sát vào tai anh nói: "Đại Kiều đẹp lắm! Áo cưới màu đỏ, còn đôi giày nữa, là cô ấy tự may đó! Màu đỏ son tuyệt đẹp, trên giày còn thêu một đôi chim. Cô ấy nói... nói đôi chim đó tên gì nhỉ?"
"Uyên ương." Anh trả lời.
"Đúng rồi, một cặp uyên ương sống cùng nhau đến già!" cô vui mừng nhảy lên: "Nến đỏ cháy cao, một cặp giai nhân! cô và Tôn Sách thật sự là một cặp trời sinh!"
"Ừ, trời sinh một cặp." Anh kéo cô đang nhảy nhót lung tung, ôm lấy eo cô, nhanh chóng đặt cô lên vai, bước đi từng bước dài.
"Tiểu Hầu..." cô gọi tên anh: "Tôi cũng muốn một đôi giày như thế! Anh tặng tôi một đôi được không? Anh là thần tiên mà."
"Được, tôi sẽ tặng cô." Anh đi rất vững, như sợ làm cô giật mình.
Tam Nguyệt chớp chớp đôi mắt say rượu, đột nhiên đấm mạnh vào lưng anh, cười lớn: "Ha ha, anh tặng tôi giày, nhưng tôi cũng không mang được đâu! Tôi không có chân mà! Không có chân mà!" cô quay ngược tay kéo váy dài của mình lên, từ đầu gối trở xuống, trống không: "Cha nuôi nói, dù có biến thành hình người thì bọn tôi cũng không có chân!"
"Đặt váy xuống, cẩn thận kẻo bị lạnh." Anh kéo tay cô ra và chỉnh lại váy cho cô.
Nét bút của cô ngày càng mờ nhạt, cô không còn tinh nghịch nữa mà lẩm bẩm nói: "Tiểu Hầu, cha nuôi nói ta, Mộc Sinh và Yên Hạ không phải là diều mà là Phi Thiên! Phi Thiên đấy! Bẩm sinh chúng ta đã có quyền đứng vào hàng ngũ của tiên giới! Cha nuôi nói các vị thần trên thiên giới ai cũng yêu thích chúng ta. Chúng ta có thể nghe được ước nguyện trong lòng của con người."
"Ừ." Anh trả lời nhẹ nhàng.
Cô tiếp tục luyên thuyên: "Lần này được chọn là để đi làm việc cho Chiến Thần đó! Chiến Thần giỏi lắm! Mộc Sinh rất muốn đi. Còn tôi thì không muốn đi, tôi chỉ muốn ở nhà, xem anh cắt hoa trên cửa sổ, ăn cá nướng, được không?"
"Sao không muốn đi?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu mạnh mẽ: "Không biết nữa, cha nuôi nói mỗi Phi Thiên đều có một sợi dây buộc vào, và sợi dây ấy sẽ thay đổi màu sắc. Khi nó thay đổi, tôi có thể giao nó cho các vị thần, và họ sẽ đưa tôi đi. Nhưng tại sao phải giao cho họ chứ? Tôi không quen biết họ mà. Họ lấy sợi dây của tôi rồi có phải họ sẽ trói tôi lại không?" Cô đột nhiên hét lên: "Không được trói tôi! Tôi muốn bay, bay đến Khúc A, nơi đó anh đã xây một căn nhà có cầu và dòng nước chảy, còn có giọt sương treo trên lá trúc nữa."
Anh lặng lẽ nghe cô nói, rồi đi qua một cây cầu đá và nhẹ nhàng đặt cô xuống dựa vào một tảng đá xanh, cởi áo khoác của mình và phủ lên cô.
"Ha ha, nói cho anh một bí mật. Bí mật này tôi chỉ nói với Mộc Sinh và Yên Hạ thôi, anh là người thứ ba biết đó." Cô dựa vào vai anh, ngón tay đặt lên môi thì thầm: "Năm đó ở Khúc A, người rơi vào ao nước không phải là Đại Kiều mà là tôi!"
"Là cô hay là Đại Kiều, có quan trọng không?" Anh nhìn cái miệng chu ra của cô, mỉm cười.
Cô cúi đầu thấp hơn: "Không quan trọng. Nhưng ngươi ấy đã hỏi tên tôi, hỏi nhà tôi ở đâu. Đại Kiều ở ngay bên cạnh tôi mà người ấy không hỏi cô câu nào."
"Ừ. Tôi thích cô, không thích Đại Kiều." người ấy nói thẳng thắn.
Cô cười ngốc nghếch một lúc lâu, rồi chậm rãi hạ thấp đôi lông mày: "Nhưng Đại Kiều là chị em tốt của tôi, tôi đã nghe được ước nguyện trong lòng của cô ấy."
Cô cúi đầu sâu hơn nữa, giọng càng lúc càng nhỏ.
"Ngủ đi." người ấy đắp chăn kín cho cô.
Cô lắc đầu: "Không ngủ."
Cô chưa say, cô nghe và thấy mọi thứ rất rõ ràng.
Đó là năm năm trước, khi ông lão Kiều dẫn hai cô con gái đến thăm cha nuôi của cô, mời cha nuôi vào triều làm quan. Ông lão Kiều ngày ngày thuyết phục cha nuôi cô, rồi còn tìm nhà gần đó để sống tạm. Họ nói chuyện về thiên hạ, về chính trị. Cô không hiểu gì cả, nhưng lại kết thân với hai cô con gái kiều diễm như hoa của ông ấy.
Trong những đêm trăng sao, cô và Đại Kiều ngồi cạnh nhau trong sân, chia sẻ những chuyện nhỏ của con gái. Thậm chí cả gió thổi qua cũng mang theo hương thơm ngọt ngào. Bí mật về việc cô không có đôi chân bị phơi bày trong một cơn gió lớn.
Đại Kiều tất nhiên rất ngạc nhiên nhưng cô ấy không chạy trốn, cũng không có vẻ gì là khinh bỉ hay sợ hãi. Cô nói với Đại Kiều rằng cô bẩm sinh không có chân, cái gọi là đi bộ thực chất là trôi nổi, vì vậy váy của cô luôn luôn rất dài: "Tôi là một yêu quái" - cô thẳng thắn với Đại Kiều, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần mất đi tình bạn này. Nhưng Đại Kiều chỉ đơn giản chỉnh lại váy cho cô và nói: "Chị em là chị em, yêu quái hay không có gì quan trọng đâu."
Cô sững sờ rất lâu, nước mắt chực trào ra.
Thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Cô đã học cách cưỡi mây, thường trốn sau lưng cha nuôi lén dẫn Đại Kiều đi chơi xa.
Cô nhớ buổi trưa mùa hè hôm đó, họ đi xuống dưới một ngọn núi nào đó ở Khúc A rồi bị tiếng đàn trong căn nhà phía trước thu hút. Họ lén vào và theo âm thanh mà đi, nhưng không may cô vụng về ngã vào hồ nước, làm kinh động đến người đang đánh đàn.
Chính vào lúc đó, trong tình trạng nhếch nhác nhất của cuộc đời, cô đã gặp anh. Anh bế cô lên từ hồ, qua lớp nước mắt, cô nhìn thấy gương mặt mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.
Mái tóc đen buộc gọn bằng ngọc quan, y phục đen như mực, ngũ quan của anh đã quá đẹp để miêu tả, nhưng chỉ cần đôi lông mày thanh tú mang nét khí phách ấy cũng đủ làm cho ánh mặt trời chói lóa nhất cũng bị lu mờ.
Những người hầu nghe tiếng chạy đến gọi anh là chủ công, nhưng anh đã ra lệnh cho họ rút lui.
Cô vội vàng thoát khỏi anh, nắm chặt váy của mình, sợ bí mật về đôi chân không có sẽ bị anh phát hiện. Lần đầu tiên trong đời, cô sợ bị người khác biết mình không có chân.
"Cô là con gái nhà ai? Sao lại vào nhà tôi?" Anh nhìn cô với vẻ thích thú.
"Tôi... tôi tên là Tam Nguyệt, còn đây là Đại Kiều." Cô kéo Đại Kiều đang sợ hãi đến bên cạnh mình và lúng túng nói: "Chúng tôi đi ngang qua, nghe thấy tiếng đàn ở đây hay quá nên... nên đã lén vào."
Anh nhìn cô cười: "May là đây là biệt thự ở Khúc A, nếu là dinh thự của ta ở Giang Đô, chỉ sợ các anh chưa kịp vào đã bị coi là kẻ xấu và bắt giam rồi. Hãy nhớ lấy, con gái không được hành động bốc đồng như vậy, lần sau đến thì cứ để người hầu thông báo, quang minh chính đại mà vào từ cổng chính."
"Ồ." Cô đỏ mặt, không dám nhìn anh.
"Cô thích nghe ta đánh đàn sao?" Anh hỏi. Cô ngốc nghếch gật đầu.
"Haha, cầm nghệ của còn kém xa anh em của ta." Anh tự nhiên nắm lấy tay cô, dẫn cô đến đình nơi anh đánh đàn: "Dân gian có câu: 'Khúc có lỗi, Chu lang nhìn lại.' Đáng tiếc hôm nay anh ấy đi xa rồi, các cô không có may mắn được nghe đâu."
Cô hoảng hốt kéo Đại Kiều đi theo, không dám cưỡng lại.
"Cô tên là Tam Nguyệt?" Anh bỗng nhiên quay đầu lại.
"Ừ." Cô tránh ánh mắt của anh.
Và rồi, suốt cả buổi chiều mùa hè đó, trong tiếng đàn của anh như mây bay nước chảy, cùng với sự bối rối của cô và Đại Kiều, thời gian cứ trôi qua.
Cô đã lén nhìn anh rất nhiều lần, thấy những ngón tay dài của anh khéo léo trên dây đàn, thấy ánh mắt tập trung và kiên định của anh mang đến sự dịu dàng vô hạn trong âm thanh đàn. Người đàn ông này, bản thân đã là bản nhạc hay nhất trên thế gian rồi.
Cô cũng nhớ tên của anh, Tôn Sách. Và buổi chiều hôm đó, không có Đại Kiều, cả cô và anh đều bỏ qua sự tồn tại của Đại Kiều.
Sau một thời gian dài, Tam Nguyệt vẫn cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ.
Cô đã lén lút quay lại Khúc A vài lần, nhưng không gặp lại anh. Người hầu của anh nói rằng, cha của chủ nhân được chôn ở Khúc A, mỗi năm vào mùa hè, nếu không có chiến sự, chủ nhân sẽ đến đây ở lại vài ngày, hiện giờ chủ nhân đã về Giang Đô.
Câu chuyện đến đây cô nghĩ là đã kết thúc.
Lão Kiều vẫn không thuyết phục được thành công, cuối cùng dẫn theo các con gái rời đi vì không hoàn thành mệnh lệnh của hoàng đế, không dám quay về triều, đành đến thành Hoãn định cư. Cô và Đại Kiều, đều dặn dò lời chia tay giống nhau... dù thế gian có gian nan thế nào, cũng phải cố gắng sống hạnh phúc.
Hạnh phúc... hạnh phúc... Cô lẩm bẩm từ đó, từ từ mở mắt ra.
"Tôi đã ngủ bảy ngày rồi sao?!" Tam Nguyệt đột ngột đứng dậy từ mặt đất, một cơn choáng váng ập đến, lại ngồi xuống đất.
"Chai rượu đó quá nặng." Tiểu Hầu ngồi đối diện, trước mặt có đống lửa trại, tay cầm que cây quay một con cá, động tác thành thạo.
Trong khu rừng không biết tên, không phân hướng, một lều cỏ đơn giản che canh cho cô, áo của Tiểu Hầu nằm cạnh cô cùng với lá rụng.
Cô xoa đầu đang đau, mặt mày nhăn nhó: "Bảy ngày... xong rồi, tôi chắc chắn đã bỏ lỡ ngày tuyển chọn. Cha nuôi chắc chắn sẽ đánh tôi mất."
"Con gái không nên uống rượu nhiều." Anh đưa con cá thơm ngon đến trước mặt cô: "Bỏ lỡ cơ hội thành thần nên cảm thấy tiếc sao?"
Tam Nguyệt xé một miếng cá, cười to, khuôn mặt chợt rạng rỡ: "Hì hì. Tôi vui lắm. Biết không, cha nuôi nói lần này chỉ có hai người được chọn. Tôi bỏ lỡ thì Mộc Sinh và Yên Hạ, vừa đủ."
"Quả thật, họ vừa đủ." Tiểu Hầu lau tay: "Ăn no rồi thì về thôi."
Cô cúi đầu ăn một cách ngon lành. Đêm ở thành Hoãn, những ngọn nến đỏ cháy cao, bộ váy cưới đẹp đẽ, khuôn mặt Đại Kiều đỏ rực, và... anh, vẫn khí chất bức người như vậy, sự mạnh mẽ trong sự dịu dàng của anh đủ sức che chở cho cô dâu mới của anh khỏi mọi giông tố xấu nhất.
Lễ bái thiên địa, bái cao đường... Ngược lại với buổi chiều ở Khúc A, trong câu chuyện của đêm nay, cô bị bỏ qua, và mãi mãi bị bỏ qua. Đại Kiều và Tôn Sách, từ giờ trở đi là một cặp trời định. Xong rồi, tất cả đã kết thúc.
Cô giờ đã hiểu tại sao cha nuôi lại thích uống rượu đến vậy, và nhất định phải say. Khi say thì rất tỉnh táo, tỉnh lại lại mơ hồ, quên đi. Thật tốt.
Bây giờ, cô chỉ quan tâm đến con cá ngon trước mặt. À, và làm thế nào để qua mặt cha nuôi. Trong bữa tiệc cưới, cô thấy cha nuôi kéo Lão Kiều uống rượu say mèm, hai ông lão say đến mức không biết gì, hát vang dưới ánh trăng với giọng lệch tông. Cô mơ hồ nhớ Lão Kiều kéo cha nuôi nói: "Tiêu Quang, Tiêu Quang, mọi người đều nói ông là kỳ nhân thế gian, ngay cả hoàng đế cũng nhớ đến ông, ông còn bày đặt làm ẩn sĩ gì nữa! Ra ngoài làm việc mặc thế gian loạn lạc, sao anh lại cứng đầu như vậy!"
Cha nuôi đẩy ông ấy ra, say khướt nói: "Kỳ nhân cái quái gì! Biết không, ta sống thật là xấu hổ... thật là xấu hổ! Ha ha."
Đúng rồi, cha nuôi cũng có tên, nhưng rất ít người gọi. Những người quen biết ông nói ông là kỳ nhân, còn những người không quen thì coi ông như một kẻ say rượu nơi hoang dã. Lần đầu tiên Tam Nguyệt biết tên ông, cười không ngừng, nói rằng sau này trong nhà phải cẩn thận với lửa, không thì chắc chắn sẽ bị cháy đen.*
*tiêu quang đọc là xiaoguang, đọc tựa tựa với từ shao quang燒光 là cháy hết ráo.
Những hồi ức lộn xộn đập vào đầu cô như đang tỉnh lại mà vẫn mơ hồ. Tiểu Hầu dập lửa trại, đứng dậy: "Đi thôi."
Về đến hẻm Lá Tre, trời đã tối đen, mọi nơi sáng đèn, chỉ có nhà cô là một mảnh tối tăm.
Tam Nguyệt có hơi hồi hộp, nắm chặt tay Tiểu Hầu: "Anh cứ đứng ở cửa đi, nếu cha nuôi tức giận muốn giết tôi thì nhanh chóng cứu tôi!" Tiểu Hầu không khỏi mỉm cười, kéo tay cô ra: "Vào đi. Tôi ở đây."
Cô nhẹ nhàng bước vào nhà, bốn bề yên tĩnh đến mức tuyệt đối, ngay cả tiếng thở cũng trở nên chói tai.
Mộc Sinh không có ở đây, Yên Hạ cũng không có, mọi thứ đều lạnh lẽo.
"Về rồi à." Giọng nói trong bóng tối làm Tam Nguyệt giật mình. Cô nhìn theo âm thanh, trong ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng, cha nuôi ngồi trước giếng khô, vài bình rượu trống đổ nghiêng bên cạnh ông.
"À, về rồi." Cô lùi lại một bước theo phản xạ: "Mộc Sinh và Yên Hạ đâu?"
"Biết mà vẫn hỏi." Cha nuôi ợ rượu: "Hôm qua, họ đã thành tiên, làm thần thánh ở thiên đình. Hai mươi năm tu luyện giờ chỉ còn lại mình cô."
"Thật sao!" Cô vui mừng khôn xiết, nhưng không dám cười ra tiếng: "Họ có trở về không? Tôi chưa kịp chúc mừng họ."
"Họ sẽ không trở về nữa. Sau này, cô vẫn là yêu quái, còn họ là thần thánh, mãi mãi xa cách." Cha nuôi quay lưng lại, từ từ nói.
"Ồ..." Dù Mộc Sinh khá ghét và Yên Hạ không mấy thú vị, nhưng cứ như vậy từ nay trở thành người lạ, Tam Nguyệt vẫn có chút buồn bã, dù sao cũng là anh em dưới một mái nhà, đã nhiều năm.
"Vậy, tôi không làm phiền cha nuôi uống rượu nữa, tôi đi ngủ đây." Cô định lẩn ra.
"Tam Nguyệt." Cha nuôi nghiêm túc gọi tên cô.
Tam Nguyệt không dám rời đi: "Tôi đây."
"Cô có biết kết cục của kẻ bị loại trong cuộc tuyển chọn Phi Thiên sẽ ra sao không?" Cha nuôi từ từ quay đầu, giọng nửa say nửa tỉnh. Tam Nguyệt lắc đầu. Bị loại thì bị loại thôi, cùng lắm là làm yêu quái cả đời. Cô không dám nói ra điều đó.
"Phi Thiên là công cụ chỉ thuộc về thần. Nếu không thể sử dụng được thì phải hủy diệt nó. Đó là quy tắc."
Vừa dứt lời, trước mắt Tam Nguyệt vang lên một tiếng động lớn, cô nhìn kỹ lại, thấy lưỡi dao lạnh lẽo đã kề sát cổ họng mình. Cha nuôi chưa từng cầm dao làm bếp, nhưng lại rất thành thạo khi cầm dao giết người. Không, không phải giết người mà là giết yêu quái.
"Bị loại thì phải bị giết sao?" Tam Nguyệt vẫn chưa thể hiểu rõ tình huống, cứ cảm thấy cả cha nuôi và con dao của ông đều không thực.
"Trong cái giếng khô này, toàn là xác Phi Thiên bị loại." Ông nói thản nhiên.
"Tôi... tôi không hiểu lắm." Ánh mắt Tam Nguyệt rơi vào chiếc giếng khô bình thường kia, ánh trăng chiếu lên tấm đá trên giếng, làm nó trắng bệch, như khuôn mặt đau khổ của một người phụ nữ.
"Từ nay về sau, ông không còn cha nuôi nữa." Ánh mắt ông hòa lẫn với lưỡi dao của mình. Đừng mà! Tiếng hét của cô chưa kịp thốt ra, lưỡi dao của cha nuôi đã bị một thanh kiếm khác hất văng.
"Giết con gái nuôi của mình như thế là có hơi tàn nhẫn đấy." Tiểu Hầu kéo cô về phía sau mình, mũi kiếm chĩa về phía cha nuôi.
"Vậy trước giết anh trước thì sao?" Cha nuôi cười gằn.
8
Trong khu rừng trúc vô danh, dao và kiếm đều đã bị ném xuống đất, dòng suối nông chảy qua, ngân nga những âm thanh yên tĩnh.
"Này, cầm lấy." Cha nuôi móc từ trong ngực ra một cái túi lụa, rút ra một sợi chỉ mảnh màu trắng như tuyết, phát ra ánh sáng mờ nhạt: "Trong ba người, nó có tư chất tốt nhất. Chỉ của Mộc Sinh và Yên Hạ chỉ là màu vàng thôi."
Tiểu Hầu do dự một lúc, nhận lấy túi lụa rồi hỏi: "Ông bắt đầu quyết định như thế này từ khi nào?"
"Từ ngày Tam Nguyệt khóc và hỏi ta có phải đang nuôi gia súc không." Cha nuôi cười nhạt: "Ta đã tìm khắp thế gian để tìm ra những Phi Thiên, dồn 20 năm nuôi dưỡng chúng, sau đó để chúng 'thành tiên', cống hiến cho thiên giới, thật là một sự nghiệp vĩ đại." Ông quay đầu lại, hai tay làm dấu tai lợn: "Những người nuôi heo, nuôi dê không phải cũng như vậy sao. Nuôi lớn rồi đem bán đi."
"Với các lão già ở thiên giới thì ông sẽ giải thích thế nào đây?" Tiểu Hầu im lặng một lúc, rồi mở lời: "Lần này ông nuôi ba Phi Thiên, nhưng vào ngày tuyển chọn lại chỉ có hai người xuất hiện. Chắc hẳn họ cũng nghi ngờ."
Cha nuôi vén một góc áo choàng, nói: "Ta vẫn có cách để đùa giỡn với họ."
Dưới tấm áo choàng, ông chỉ còn lại một chân. Sắc mặt Tiểu Hầu thay đổi.
"Đừng quên, tôi vốn cũng là một Phi Thiên mà." Ông tinh quái nháy mắt: "Đôi chân này là vinh dự họ ban cho tôi, giờ tôi dùng nó để tạo ra một Tam Nguyệt giả, vừa khéo. Diễn xuất của tôi không tồi đâu, hôm qua trước mặt họ tôi đã 'giết' Tam Nguyệt bị loại, ném 'xác' xuống giếng khô. Họ rất yên tâm, rất hài lòng. Huống chi, với Mộc Sinh và Yên Hạ, cũng đủ để ai đó sống thêm một thời gian nữa."
"Tại sao lại là Tam Nguyệt, mà không phải ai khác?" Tiểu Hầu dựa vào cây trúc xanh, ánh mắt sáng như sao.
"Tôi không cố ý làm gì cả." Cha nuôi cười nhạt: "Anh thấy đó, tôi dạy họ cùng một bản lĩnh, vẽ cho họ cùng một viễn cảnh về những điều tốt đẹp và cao quý của thần tiên, những gì tôi trao cho họ đều giống nhau. Nhưng Tam Nguyệt vẫn không muốn làm thần tiên, còn Mộc Sinh và Yên Hạ thì ngược lại. Tôi chỉ làm theo mong muốn của từng người thôi."
"Đây là ông tranh thủ một chút tự do cho họ hay cho chính mình?" Tiểu Hầu nhếch mép cười, nhìn túi lụa trong tay: "Nếu ông muốn trao tự do cho Tam Nguyệt, sao còn giao sợi chỉ của cô ấy cho tôi? Chúng ta đều biết, sợi chỉ này đại diện cho tất cả của một Phi Thiên mà."
"Bởi vì anh phân biệt được đâu là điều khiển, đâu là bảo vệ." Ông nhìn dòng suối chảy xa: "Nếu anh muốn, có thể tiếp tục 'nuôi' cô ấy, hoặc đợi đến một ngày nào đó thích hợp, trao sợi chỉ này cho chính cô ấy." Ông thở dài: "Dù sao tôi cũng không thể tiếp tục nuôi cô ấy được nữa."
"Tại sao?"
"Tôi sẽ nghỉ hưu." Ông nhặt con dao của mình lên, ném thật xa: "Đi làm thợ đóng giày. Tôi nợ người ta nhiều giày lắm. Tôi đã nói với nhiều Phi Thiên, khi họ thành tiên, sẽ có chân và có thể mang giày rồi."
"Ừm."
"Nhưng mấy lão già ở thiên giới sẽ không chấp nhận, nên chắc chắn ta sẽ phải chịu đựng một khoảng thời gian không dễ chịu. Mang theo cô ấy là một gánh nặng." Ông thẳng thắn nói, rồi quay lại nhìn Tiểu Hầu đang trầm tư: "Dù chỉ là một tiểu tiên quan dưới trướng Chiến Thần, nhưng anh trong sạch hơn bất kỳ thần linh nào ta từng biết. Cảm giác này đến nay vẫn không thay đổi."
Tiểu Hầu cất túi lụa vào trong ngực, vẫy tay: "Đi thôi, hẹn gặp lại."
"Nhớ đấy, con bé uống rượu kém lắm. Trong tiệc cưới, tôi chỉ đổi rượu của mình sang bình rượu của nó, thế là say suốt bảy ngày." Ông lắc đầu: "Sau này không được để nó uống rượu nữa."
"Rượu của ông quá mạnh rồi. Ông đã ngâm tình yêu, hận thù, hối hận cả đời của mình vào trong rượu, đúng không?" Tiểu Hầu nhặt thanh kiếm của mình lên, quay người: "Tại sao năm nào cũng ném một đôi giày xuống sông vậy?"
"Để tặng Mỹ Mạt." Đôi mắt ông ánh lên nỗi nhớ hiếm hoi: "Ta thích cô gái này, nhưng vẫn giao cô cho thần tiên." Ông cười khổ: "Nghe nói, mỗi Phi Thiên chết đi, linh hồn sẽ hóa thành mây."
Tiểu Hầu thở dài.
"Tôi là một Phi Thiên mãi mãi bay lên, không thể chạm vào linh hồn của Mỹ Mạt, nên tôi chỉ có thể đợi khi mây trôi qua mặt nước, mới có thể trao giày cho cô ấy. Anh cứ cười tôi đi." Ông quay lưng: "Đi thôi! Về bảo với Tam Nguyệt là anh đã giết cha nuôi vô lương tâm của cô ấy, hy vọng không gặp lại."
"Được rồi." Tiểu Hầu gật đầu.
Hai người, mỗi người đi về một hướng, lá trúc dưới chân họ xào xạc kêu.
9
Chuyện trong rừng trúc, Tiểu Hầu đã tạo ra một phiên bản khác, ngắn gọn và đầy đủ để kể lại cho Tam Nguyệt.
"Ông ta là một lão già lươn lẹo, nghiện rượu. Nhưng tôi nghĩ, dù ngày hôm đó anh không xuất hiện, thì ông ấy cũng sẽ không giết tôi đâu." Tam Nguyệt nằm sấp trên bàn, mắt nhìn chăm chú vào Tiểu Hầu cắt hoa cửa sổ: "Hơn nữa, tôi cũng không tin anh đã giết ông ấy."
"Tôi trông không đủ dữ tợn à?" Một con mèo nhỏ sắc sảo đã hiện hình dưới lưỡi kéo của anh.
"Dù sao thì tôi cũng không tin các anh là những kẻ có thể giết người." Tam Nguyệt cau mày.
"Giết người không nhất thiết phải dùng dao đâu." Anh dán con mèo giấy lên mặt cô: "Cô ngốc quá."
"Ông ấy đã đi đâu rồi?" Tam Nguyệt lấy con mèo giấy xuống, dán lên cửa sổ.
"Điều đó chỉ có trời mới biết." Anh đặt kéo xuống: "Có hành lý gì cần thu dọn không? Chuẩn bị đi thôi, hẻm Trúc Diệp không thể ở được nữa."
"Cùng đi chứ?" Cô chạm vào hoa cửa sổ đỏ rực: "Hay tôi phải đi một mình?"
"Cùng đi."
"Được." Cô quay lưng lại, vén lên chiếc váy dài, mỉm cười: "Tôi thậm chí không có chân, thật không biết phải đi đâu."
Sáng hôm sau, cánh cửa của hai căn nhà liền kề trong hẻm Trúc Diệp đều bị khóa chặt.
Không ai để ý khi nào những ngôi nhà cũ kỹ trong con hẻm cũ kỹ này có người ở, và khi nào thì không có ai.
Mọi người chỉ quan tâm đến thế giới ngày càng hỗn loạn này.
Tam Nguyệt đeo một túi nhỏ trên lưng, theo sau Tiểu Hầu trên con đường rời khỏi Đan Đồ. Trong túi chẳng có gì ngoài một bầu rượu, do lão già kia để lại. Dù sao cũng là ông đã nuôi cô lớn lên. Tam Nguyệt nghĩ.
Tiểu Hầu không nói sẽ đi đâu, chỉ bảo khi nào mệt thì dừng lại ở đâu đó.
Đôi khi họ đi, đôi khi họ bay. Càng đi nhiều nơi, cô càng ít thấy bình yên trong lòng. Anh hùng cát cứ, khói lửa khắp nơi, thiên hạ Lưu gia đã dần trở thành một biển giận dữ, người chết nhiều, thoát ra được thì ít. Chỉ thương cho những bậc cha mẹ đầu bạc, vợ con cô độc, chờ đợi trong tuyệt vọng mà không thể đón người thân trở về từ chiến trường.
Thông tin về anh ta cũng được nghe thấy đây đó. Phong làm Ngô hầu, định Giang Nam, chiến công hiển hách, danh tiếng vang xa, đến cả Tào Tháo với bàn tay che trời cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Nhưng cô chẳng mấy quan tâm đến những điều đó. Cô nghĩ về Đại Kiều, về cô gái hạnh phúc dưới ánh nến năm nào, liệu giờ đây cô ấy có còn cười rạng rỡ như hoa? Cô đã biết bay, và bay rất giỏi, là do Tiểu Hầu dạy. Cô có thể đến bất cứ nơi nào. Nhưng có một nơi mà cô đã quyết định, sẽ không bao giờ đến.
Năm nay, cô và Tiểu Hầu sống trong một ngôi làng nhỏ, chiến tranh vẫn còn ở rất xa nơi này. Là bạn cùng phòng, Tiểu Hầu càng ngày càng ít ở nhà, đôi khi cô hỏi anh, anh chỉ nói là đi xem người ta đánh nhau, cũng kể ai đang thắng thế, ai thất bại thảm hại. Cô nghe một lúc là cảm thấy bực bội, giục anh đi nướng cá ăn đi.
Nhưng hôm nay, cô nghe từng chữ mà Tiểu Hầu nói.
Anh nói rằng Tôn Sách ra ngoài săn bắn, bị thích khách bắn trúng tên độc, tình trạng nguy kịch. Cô đang cắt chữ "Phúc", nhưng cắt sai một đường, chữ "Phúc" bị xé làm đôi. Tối đó, Tiểu Hầu ở nhà một mình, tự rót rượu uống.
Chiều hôm sau, Tam Nguyệt mới quay về nhà với bộ dạng mệt mỏi, mắt đỏ như chữ "Phúc" bị xé rách. Cô không ăn uống mà ngồi thẫn thờ trong vườn hoa sau nhà suốt ba ngày.
Tin tức Đông Ngô bá chủ Tôn Sách bị phục kích và qua đời, hưởng dương hai mươi sáu tuổi đã lan khắp thiên hạ. Cô cố nhớ lại bản nhạc anh đã đàn chiều hôm ấy, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể ngâm nga đúng.
"Không đói sao?" Tiểu Hầu cầm chén cháo thơm phức, kéo ghế nhỏ ngồi cạnh cô, tự mình ăn.
"Tôi đã thấy Đại Kiều rồi." Cô chống cằm: "Cô ấy không thấy tôi. Cô ấy ôm lấy xác anh ta, không khóc. Cô ấy vẫn còn rất trẻ sao tóc đã bạc rồi?" Tiểu Hầu không nói gì, chỉ ăn ngon lành.
"Anh ta cũng không thấy tôi. Vết thương trên mặt anh ta rất nặng, chắc chắn là đau lắm, anh nắm tay em trai mình mà không ngừng run rẩy, giao cả giang sơn cho em, bảo em phải thề chết bảo vệ Đông Ngô, để dân chúng được an cư." Cô ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ: "Nhưng còn Đại Kiều thì anh ta định giao cho ai?"
"Khóc gì chứ." Tiểu Hầu đặt chén xuống: "Đối với một người phụ nữ, yêu người chết trong vòng tay mình là kết cục tệ nhất nhưng cũng tốt nhất."
"Nhưng, nhưng không nên như vậy!" Nước mắt cô tuôn rơi, nhìn anh: "Anh biết tôi đã làm gì cho cô ấy không?"
"Cô đã dùng yêu thuật thay đổi ký ức của Tôn Sách, khiến anh tin rằng cô gái mà anh gặp ở Khúc A năm xưa chính là Đại Kiều chứ không phải cô." Anh bình thản nói: "Sau khi trở về từ Khúc A, cô đã nghe được mong muốn của Đại Kiều, cô ấy nói rằng nếu hôm đó người Tôn Lang bế lên là cô ấy thì tốt biết bao. Cô nghĩ mình là chị em tốt của cô ấy, tất nhiên phải thành toàn cho cô ấy. Cô thật vĩ đại khi nghĩ rằng nếu có một ngày Tôn Sách gặp lại Đại Kiều, anh nhất định sẽ cưới cô ấy. Nhưng đến khi Tôn Sách chiếm được thành Hoãn thật sự gặp lại Đại Kiều, khi thần tiên quyến lữ đến hồi viên mãn, tại sao cô lại không cười nổi nữa? Tôi muốn hỏi, cô làm như vậy là vì tình chị em, hay cô đã thua cuộc vì sự tự ti của mình. Cô là một yêu quái không có chân, làm sao có thể xứng đáng với một người đàn ông xuất sắc như vậy."
"Sao... sao anh biết được?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Trong bảy ngày say rượu, cô đã níu lấy tôi mà kể không ngừng." Tiểu Hầu lắc đầu: "Nhưng, sao người chị em tốt của cô lại không báo cho cô biết chuyện kết hôn quan trọng như vậy."
"Có lẽ là cô ấy quá vui nên quên mất." Cô giải thích, nói rồi bỗng nhiên nổi giận, lớn tiếng: "Tôi không hề để bụng những chuyện này, thậm chí tôi cũng không hối hận khi đã dùng yêu thuật với anh ta. Điều khiến tôi thất vọng nhất là hôm qua, dù tôi đã dùng hết yêu thuật của mình cũng không thể cứu anh ta khỏi cái chết!" Nước mắt cô rơi như mưa, đấm mạnh vào mình: "Anh nói xem, tôi còn có tác dụng gì nữa?"
"Hãy chăm sóc tốt chị em của cô, chỉ cần Đông Ngô còn thì cuộc sống sau này của cô ấy sẽ không quá khó khăn." Tiểu Hầu nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng: "Mảnh đất đó cũng là mạng sống của anh ta. Cô không cứu được anh ta, nhưng nếu có cơ hội, hãy cứu gia đình anh ta."
Cô cuối cùng cũng bật khóc nức nở, tất cả những ấm ức và nuối tiếc đều hóa thành dòng nước mắt. Trời rất đẹp, những đám mây trắng bồng bềnh trên trời, thỉnh thoảng có một vài đám dừng lại, tò mò nhìn cô gái đang khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro