Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Phi Thiên 1

Câu chuyện phù sinh 2
Tác giả: Sa La Song Thụ
Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phần 3: Phi Thiên

Chương 15: Phi Thiên 1

Vừa bước vào cửa, Cửu Quyết đã lớn tiếng than phiền rằng trời lạnh quá, vừa nói vừa chen lên ghế sofa, không hề khách sáo dùng hông đẩy Ngao Sí ra khỏi vị trí ấm nhất. Rồi trước khi Ngao Sí nổi giận, anh ta ta nhanh chóng xin lỗi, nói rằng mắt mình kém, nhầm cái thân nhỏ bé tròn trịa của Ngao Sí là chiếc gối ôm mới mua.

Ngao Sí ném cuốn sách trong tay xuống rồi nhảy lên lưng ghế sofa, chỉ vào mũi Cửu Quyết mà mắng: "Mắt mày mọc ở mũi à? Ông đây mặc đồ trang trọng và phong độ thế này, giống cái gối chỗ nào? Hả? Giống cái gối chỗ nào hả?"

Anh ta không giống cái gối sao? Ngay cả tôi cũng không thể thuyết phục mình tin điều đó. Anh ta vốn đã nhỏ tròn mũm mĩm, lại còn mặc thêm chiếc áo khoác chống rét dày cộm hình ngựa vằn, co người lại trên ghế sofa, nhìn đi nhìn lại trông chẳng khác gì cái gối ôm! Tôi đã nhắc anh ta không nên mua đồ online bừa bãi rồi, nhưng anh ta cứ không chịu nghe.

"Ồ, ngài Ngao Sí của chúng ta còn đọc sách cơ à!" Cửu Quyết không trả lời trả, lại còn giúp anh ta nhặt cuốn sách trên sàn: "Ồ? "Nguồn Gốc Các Loài" à?"

Ngao Sí giật cuốn sách lại, trợn trừng mắt nhìn nhảy xuống rồi ngồi xổm trước máy sưởi hồng ngoại, tiếp tục đọc.

Cửu Quyết nhích lại gần tôi, nhìn Ngao Sí đang chăm chú đọc sách, rồi chỉ vào đầu mình, thì thầm hỏi: "Cô đã làm gì khiến anh ta bực bội vậy? Đây đâu phải phong cách của Ngao Sí!" Để sớm trở lại dáng vẻ cũ - cao lớn, nặng ký, pháp thuật lẫn tính xấu đều hơn tôi - Ngao Sí đang thử mọi cách, bao gồm cả việc nghiên cứu thuyết tiến hóa của Darwin.

"Cứ để anh ấy tự lo. Đọc sách ít ra còn tốt hơn việc mua đồ online lung tung." Chiếc áo khoác dày khiến tôi trông như một chú gấu Bắc Cực tròn trĩnh, ôm lấy túi sưởi ấm, mắt lim dim, lười biếng thu mình trên sofa.

"Xì!" Cửu Quyết vừa xoa tay vừa phàn nàn: "Cô không cần phải tiết kiệm đến mức đó đâu, bật điều hòa trong phòng khách lên đi, có chết ai đâu!"

"Nếu anh đến mà không chịu trả tiền thêm vài lần thì ngay cả máy sưởi cũng không đủ điện để dùng nữa đâu." Tôi ngáp một cái. Khi trời lạnh, tôi chỉ muốn ngủ đông. Ít có yêu quái sợ lạnh, vì dù sao chúng tôi cũng không phải con người, không có những tế bào cảm giác yếu ớt và nhạy cảm như thế. Nhưng hai yêu quái già như Cửu Quyết và tôi dường như ngày càng nhạy cảm với cái lạnh. Sống lâu trong thế giới con người, đôi lúc chúng tôi quên mất bản thân là yêu quái, vô thức hòa mình với thế giới này, biết yêu ghét, cảm nhận cái nóng cái lạnh - đó mới là con người.

Tuần trước, nhiệt độ giảm xuống dưới 0 độ, điều này hiếm thấy ở miền Nam vào tháng Ba! Gió Bắc gào thét át đi mọi âm thanh khác.

"Lúc nào trước cửa nhà cô lại xuất hiện một thợ đóng giày thế?" Cửu Quyết chợt nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi tôi. Nghĩ đến người trước cửa, cơn buồn ngủ của tôi bỗng chốc giảm đi ba, bốn phần.

Ba hay bốn ngày trước, tôi trở về từ bên ngoài, từ xa đã thấy trước cửa tiệm Bất Đình của mình có một người ngồi. Chưa đến gần tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Đó là một người đàn ông, đầu tóc rối bù, bộ râu dày che kín nửa khuôn mặt, chiếc áo phao màu xanh đậm dài và nặng nề bao phủ cả người ông ta. Mép áo chạm đất đầy bụi bặm, trông rất luộm thuộm. Ngoài ra, ông ta chỉ có một chân.

Ông ta ngồi trước cửa tiệm tôi mà chẳng quan tâm đến ai, chăm chú chỉnh sửa đồ đạc của mình - một chiếc hộp gỗ, và một đống giày. Giày cũ, giày thêu, giày da mới, giày của đàn ông, đủ các loại.

Đống đồ cũ nát đó, cộng thêm ông ta, gần như chiếm hết nửa quán trọ tôi.

"Ông..."

"He he." Ông ta ngẩng đầu lên, cười ngu ngơ với tôi.

"Đây là cửa nhà tôi, thưa ông." Tôi cố gắng giữ lịch sự.

"Tôi là thợ đóng giày!" Ông ta trả lời một cách vô nghĩa, sau đó cúi đầu, bày ra một đống đồ đạc như đục, búa, dũa, cao su... đầy cả sàn, rồi lấy ra một đôi giày đang làm dở và tiếp tục làm.

"Đây là cửa nhà tôi!" Giọng tôi đã trở nên nghiêm nghị hơn.

"Cô gái, tôi đi mệt rồi." Ông ta ho mạnh, ánh hoàng hôn và ánh đèn đan xen trên người ông ta, lạnh lẽo cô đơn: "Nơi này sáng hơn mọi nơi khác, tôi nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đi, được không?"

Tôi nhìn thời tiết ngày càng tệ hơn, rồi nhìn đôi tay đỏ ửng vì lạnh của ông ta, đành gật đầu đồng ý. Ông ta lại cười ngơ ngẩn với tôi. Nhưng rồi ông ta nghỉ lại cho đến tận hôm nay.

Người giấy nhìn qua khe cửa, thấy buổi tối ông ta chỉ dùng một chiếc chăn mỏng để che mình, uống rượu từ cái hồ lô bẩn thỉu của ông ta rồi lẩm bẩm về những đôi giày và đôi chân, sau đó tựa vào tường ngủ. Ban ngày, ông ta không ăn uống gì, chỉ cúi đầu làm giày. Nhiệt độ không ngừng giảm, trong những ngày hơi thở hóa băng, tôi sợ rằng ông ta sẽ chết cóng trước cửa nhà tôi bất cứ lúc nào.

Tôi mời ông ta vào trong tiệm nhưng ông ta từ chối, cười ngớ ngẩn nói rằng ở ngoài thoải mái hơn. Tôi đưa ông ta nước nóng và thức ăn nóng, ông ta cũng từ chối, nói không đói không khát. Tôi đưa ông ta chăn bông dày, ông ta từ chối, nói rằng nếu chết cóng thì đã chết từ lâu rồi. Đúng là một người kỳ lạ, nhưng có lẽ ông ta không phải là người. Dưới mùi rượu nồng nặc, tôi lờ mờ ngửi thấy một mùi khác. Mặc kệ thôi! Tôi dặn người giấy luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, nếu có điều gì không ổn, lập tức bảo Triệu Công Tử đưa ông ta đi nơi khác.

Ngao Sí nói rằng người điên này có vấn đề, và muốn ra ngoài dạy dỗ ông ta một trận. Nhưng cuối cùng, Ngao Sí lại quay về với một đôi giày vải bông được làm rất tỉ mỉ, hoàn toàn vừa với đôi chân mập mạp của rồng, miệng khen người thợ giày giỏi và tay nghề khéo léo. Ngay khi gặp mặt, ông thợ giày đã làm một đôi giày cho Ngao Sí ngay lập tức.

Tôi hỏi vì sao ông ta lại tặng giày cho Ngao Sí, thợ giày trả lời lấp lửng: "Có giày để mang thật hạnh phúc biết bao!" Đúng là không thể nói chuyện được với ông ta. Suy nghĩ của tôi từ ông thợ giày chuyển sang Cửu Quyết, tôi hỏi: "Nói chuyện đã lâu, anh đến tiệm tôi làm gì vậy?"

Anh ta chỉ lên trời, chớp chớp mắt: "Đến nhắc anh rằng có thể sớm có người đến gây rắc rối cho anh đấy."

"Người của Thiên giới đến gây rắc rối cho tôi ư?" Tôi cười gằn: "Tôi chỉ là một con yêu quái nhỏ bé, ai lại coi trọng tôi như thế?"

"Chiến thần Liêu Nguyên." Cửu Quyết chậm rãi nói.

"Anh ta ư?!" Chưa kịp dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy nhiệt độ đột ngột tăng vọt, một luồng lửa chói mắt từ hư không rơi xuống, một hình bóng cao lớn lờ mờ xuất hiện trong ngọn lửa...

1

"Hãy đưa ta qua con sông đó." Mỹ Mạt đứng trên bãi cỏ ướt sũng, nói với người đàn ông phía sau.

Dòng sông trong xanh với những con sóng lăn tăn hiện ra trước mắt, phía xa, sương sớm trôi lơ lửng trên những ngọn núi xanh mờ, như từng lớp màn không bao giờ vén hết. Cảnh tượng này, anh ta đã nhìn thấy vô số lần nhưng hôm nay nó rất tẻ nhạt.

"Tôi đã đưa cô qua rất nhiều con sông rồi." Anh ta cười: "Chẳng lẽ cô muốn tôi đưa cô lên trời luôn sao?"

"Có được không?" Mỹ Mạt tròn xoe mắt, đôi môi đỏ mọng tinh nghịch mím lại thành một vòng tròn nhỏ. Mỗi khi cô làm biểu cảm ngây thơ và đầy mong đợi như vậy, anh không bao giờ từ chối được. Nhưng hôm nay thì không, và sau này cũng vậy.

"Chỉ đến đây thôi." Anh ta nhìn lên trời: "Ngay sau đây sẽ có người đến đón cô."

Thần Ngũ Cốc luôn đúng giờ. Bà lão này thích cài những bông lúa đầy trên đầu, từ thế giới của bà, một luồng sáng rực rỡ chiếu xuống họ.

Ánh sáng của vị nữ thần Thiên giới khiến Mỹ Mạt gần như không mở mắt nổi.

Thần Ngũ Cốc nhìn Mỹ Mạt từ đầu đến chân, rất hài lòng, nhẹ nhàng nắm tay cô, nói: "Theo ta đi. Ta đã tấu trình với Thiên Đế, ghi tên con vào Sổ Trường Chinh. Từ nay, con sẽ là tiên nữ cầu nguyện của Thiên giới, được người đời kính trọng thờ phụng, công đức vô lượng."

Mỹ Mạt khẽ gật đầu. Thần Ngũ Cốc nhìn anh, gật đầu nói: "Anh làm tròn bổn phận, trung thành với Thiên giới, chắc chắn sẽ được ban thưởng."

Anh ta cười thầm.

"Đưa cho ta." Thần Ngũ Cốc đưa đôi tay đầy nếp nhăn ra. Nhớ lại ngày xưa, đôi tay này từng mềm mại mịn màng như kem. Nhưng thời gian cuối cùng cũng không tha cho cả thần thánh.

Anh ta chần chừ một lát, rồi lấy trong ngực ra một chiếc túi gấm nhỏ bằng nắm tay. Bên trong túi là một sợi chỉ trắng. Thần Ngũ Cốc nhanh chóng cầm lấy chiếc túi, cất vào tay áo, rồi kéo tay Mỹ Mạt, như thể bà đang nắm chặt một con cá sợ chạy thoát.

Mỹ Mạt không biết lấy đâu ra sức mạnh, thoát khỏi tay bà, chạy lại gần anh ta, kéo lấy ống tay áo: "Anh đã nói, khi tôi trở thành tiên sẽ có chân mà. Anh cũng nói anh sẽ tự tay làm cho tôi một đôi giày thêu. Lần sau, khi tôi trở lại nhân gian tìm anh, anh phải làm cho tôi đấy! Nếu không tôi sẽ đi chân trần suốt đời!" Cô có vẻ đã tưởng tượng ra một cảnh tượng hài hước nào đó, cười không ngừng.

"Được rồi." Anh ta xoa đầu cô: "Đi đi."

Mỹ Mạt vẫn không chịu buông tay. Cô nhìn trộm Thần Ngũ Cốc một cái, rồi ghé sát tai anh ta thì thầm: "Anh đã nói rằng sợi chỉ đó phải giao cho người mà anh tin tưởng nhất mà."

"Ừ."

Cô cau mày duyên dáng: "Vậy anh hãy giữ nó lại! Đừng đưa cho bà ấy!"

Đứa trẻ ngốc nghếch. Anh ta cười đau khổ.

"Cô có thể tin bà ấy, giống như tin tôi vậy." Lời nói dối này, anh đã nói vô số lần, đến mức anh gần như tin rằng đó là sự thật: "Bà ấy là Thần Ngũ Cốc của Thiên giới, cai quản sự sống chết của ngũ cốc nhân gian, là một vị thần rất được tôn trọng. Sau này, cô phải tu luyện dưới trướng bà ấy, làm tròn bổn phận của mình."

Lần này là Thần Ngũ Cốc, lần trước là Thần Dịch Bệnh, lần trước nữa là Thần Bốn Mùa hay ai đó, anh không nhớ nổi. Dù sao thì những lời này anh đã lặp đi lặp lại qua nhiều, rất nhiều năm. Và trong nhiều, rất nhiều năm đó, anh đã tiễn biệt không biết bao nhiêu "Mỹ Mạt" như hôm nay.

"Nếu tôi làm tiên không vui, anh có thể đón tôi trở lại không?" Mỹ Mạt vẫn không muốn buông tay anh ta.

"Tôi không thể đón cô về nữa, sợi dây của cô đã trao cho người khác rồi."

Anh mỉm cười: "Được thôi."

"Còn Tiểu Hầu và Thiết Đầu, sau này anh phải giám sát họ luyện tập chăm chỉ, lần sau nhất định phải được chọn! Tôi sẽ đợi họ ở Thiên Giới!"

Tiểu Hầu, Thiết Đầu... Họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.

"Được thôi." Anh tiếp tục mỉm cười.

"Đi thôi. Đừng lỡ mất thời gian." Thần Ngũ Cốc có chút sốt ruột, bà nắm lấy tay Mỹ Mạt. Ánh sáng thần thánh của bà chói lóa hơn, nhấn chìm cả cô gái nhỏ không biết trời cao đất dày bên cạnh.

Anh ngước nhìn lên trời. Ánh sáng của Thần Ngũ Cốc chiếu sáng bầu trời u ám. Nếu người trần gian thấy, chắc chắn sẽ cúi đầu quỳ lạy. Thần linh à, ngoài việc quỳ lạy và cầu nguyện thành kính, họ còn có thể làm gì nữa? Nhưng trong mắt anh, bầu trời chẳng có bóng dáng của thần, chỉ có một con diều trắng như tuyết, bay lơ lửng mà không thể dừng lại.

Anh cúi đầu xuống và bước đi. Trên tay áo vẫn còn lưu lại hơi ấm của Mỹ Mạt.

Năm nay, những người dân đã cau mày suốt hai năm qua cuối cùng cũng cười rồi, vì mùa màng bội thu. Kể từ hai năm trước, dù đất đai có canh tác thế nào cũng chỉ thu hoạch được rất ít, đói kém trở thành nỗi khổ của tất cả mọi người. Họ lấy ra những hạt lương thực cuối cùng, cầu nguyện với thần linh, hy vọng Thần Ngũ Cốc sẽ hiện linh và cứu giúp. Mỗi nhà đều thành tâm đến mức sẵn sàng hy sinh cả mạng sống. Sau hai năm cầu nguyện, cuối cùng thần cũng nghe thấy.

Anh đứng bên cánh đồng lúa chín vàng, khuôn mặt không biểu cảm nghe tiếng cười vui của người dân, nghe họ hát vang lời ca ngợi thần linh hết lần này đến lần khác. Một cơn gió thổi qua, những đám mây trên trời từ từ di chuyển. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây trắng, miệng lại cố chấp đếm: "Một, hai, ba..."

"Cha nuôi lại ngớ ngẩn rồi, rõ ràng thân hình thô kệch như một tên đồ tể mà lại cứ thích cầm một đôi giày thêu trắng, ngồi nho nhã bên dòng sông ở hậu sơn, lúc thì nhìn nước, lúc thì ngắm trời. Ánh mắt đờ đẫn, chỉ khi nào có đám mây bay qua mới lóe lên chút ánh sáng, thần thái ấy y hệt gã ngốc ở thôn bên."

Đã hai mươi năm rồi, mỗi mùa xuân khi chim én bay và cỏ xanh tươi tốt, anh đều làm những việc tương tự. Tam Nguyệt trốn sau gốc cây hòe già, nhìn sang Mộc Sinh đang ngồi thiền dựa vào thân cây: "Anh xem cha nuôi kìa, năm nào cũng như vậy."

"Có gì đáng xem đâu, em cũng nói là năm nào ông ấy cũng vậy mà." Một con bướm xanh cánh lục đậu lên đầu Mộc Sinh, dịu dàng vẫy cánh.

"Đừng động đậy!" Tam Nguyệt phấn khích nhìn chằm chằm con bướm trên đầu Mộc Sinh.

Mộc Sinh mở mắt, trong đôi mắt xanh đậm của anh lóe lên một ánh đỏ nhạt. Khi Tam Nguyệt chạm tay vào con bướm, một ngọn lửa bất ngờ quét qua biến con bướm nhỏ bé thành một nắm bụi, rải trong tia nắng lác đác.

"Anh!" Tam Nguyệt rụt tay lại, tức giận nhìn anh: "Thật quá đáng!"

"Chơi bời làm lụn chí." Anh không nhìn đi chỗ khác. Tam Nguyệt tức giận quay lưng lại.

"Thời hạn kiểm chọn sắp đến rồi, nếu em không chăm chỉ tu luyện thì cuộc đời này sẽ uổng phí." Mộc Sinh nhắm mắt lại. Bộ áo lụa xanh rộng lớn, thanh thoát, mãi mãi như vừa được giặt bằng nước trong nhất. Không chỉ sạch sẽ mà còn tỏa ra một lớp sương mỏng, thoang thoảng bao quanh anh. Những tia nắng len lỏi qua kẽ lá đậu lên khuôn mặt tinh xảo, trắng sứ của anh, lưu luyến di chuyển. Có lẽ, những vị thần cao cao tại thượng trên Thiên Giới cũng chỉ đến thế thôi? Hoặc có khi còn không bằng Mộc Sinh?

Còn người đó, anh ta giống Mộc Sinh. Không, anh còn xuất sắc hơn. Mỗi khi nghĩ đến người đó, lòng Tam Nguyệt như có con thỏ nhỏ nhảy nhót không ngừng.

Về vấn đề "phụ nữ", cha nuôi chưa bao giờ đụng đến, giống như ông ấy chưa bao giờ cho phép họ đụng vào đôi giày của mình. Đôi giày này là "bài tập" hàng năm của cha nuôi. Một người đàn ông thô kệch như con gấu nhưng lại rất thích làm giày. Ông ấy gần như dành cả năm để cẩn thận làm từng mũi kim sợi chỉ, như thể rót từng giọt tâm huyết của mình vào đôi giày. Đó là một đôi giày vô cùng tinh tế, đơn giản mà không kém phần thanh lịch, đế bằng lụa trắng, mặt giày thêu hoa văn hết sức bình thường bằng chỉ bạc. Sau đó, ông ấy cất giữ chúng như một báu vật trong chiếc hộp, đợi đến mùa xuân rực rỡ, vào một ngày thời tiết đẹp thì sẽ mang đôi giày ra bờ sông.

Bây giờ, đôi giày ông ấy đang cầm trên tay chính là thành quả của năm ngoái. Ngay sau đó, không ngoài dự đoán, Tam Nguyệt và Mộc Sinh nghe thấy một tiếng "bùm", cha nuôi ném mạnh đôi giày xuống sông. Một đám mây trôi trên trời, phản chiếu xuống mặt nước, đôi giày thêu trắng nổi bật giữa đám mây, hai màu trắng hòa quyện với nhau, bọt nước kêu lục bục rồi từ từ đôi giày chìm dần vào dòng nước, biến mất không còn dấu vết. Ánh mắt của cha nuôi bỗng bừng sáng, từ một kẻ ngốc trở lại thành người bình thường, ông ấy im lặng nhìn mặt nước dần lặng yên rồi quay trở về nhà. Mỗi năm, cha nuôi đều lặp lại điều đó, làm giày, ngắm trời, ngắm mây và ném giày.

"Thật lãng phí, một đôi giày đẹp như thế cơ mà." Tam Nguyệt ngồi trên cây, nhìn bóng dáng sư phụ xa dần: "Ơ, ông ấy không về nhà ăn cơm à? Sao lại đi về hướng tây?"

Mộc Sinh không buồn mở mắt: "Bạn thân của cô hôm nay tổ chức đại hôn, cô không biết à? Ông ấy hẳn là đi tới thành Hoãn để dự tiệc mừng đấy."

"Đại hôn?" Tam Nguyệt giật mình, vội vàng nhảy xuống khỏi cây: "Gả cho ai cơ?"

"Đại Kiều gả cho Tôn Sách, Tiểu Kiều gả cho Châu Du." Mộc Sinh từ từ mở mắt: "Sao vậy, vui quá nên không cười nổi à?!"

Tin này đúng ra phải khiến cô vui mừng, nhưng sao lại không thể cười nổi nhỉ? Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đến thành Hoãn, gặp anh... không, gặp bọn họ.

Tam Nguyệt vội vã rời đi. Mộc Sinh vẫn ngồi yên tại chỗ, cao quý như một pho tượng thần. Đằng sau anh có một bóng dáng từ từ xuất hiện.

"Chắc hẳn lão đạo sĩ đã đợi ngoài thành Hoãn từ lâu rồi." Yên Hạ đứng cạnh anh, nhẹ nhàng nói.

Nếu phải tìm một thiên địch trong cuộc đời của ba anh em họ thì lão đạo sĩ không tên này xứng đáng với danh hiệu đó.

Suy cho cùng, nếu không có lão đạo sĩ thì ba người họ không thể trở thành anh em.

Họ giống như những con diều, ít nhất vào thời điểm đó họ nghĩ mình là diều. Những con diều hình lục giác màu trắng đơn giản nhất. Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ về việc mình đến từ đâu, dường như khi mở mắt, họ đã là một phần của thế giới này. Việc duy nhất họ làm mỗi ngày là bay, cứ bay mãi. Họ cũng từng thấy những con diều khác, sặc sỡ và đa dạng, nhưng sợi dây của chúng đều bị người dưới kéo, lên xuống do người, không do mình.

Họ cũng có dây, nhưng ngắn và đen, giống như một cái đuôi nhỏ hài hước, mà chẳng có ai cầm lấy nó.

Trước khi lão đạo sĩ xuất hiện, ba người họ sống riêng biệt trong bầu trời của mình, không quen biết nhau. Nhưng, vào ngày mưa mùa đông đó, họ đã bị bắt.

Lão đạo sĩ bước trên mây, vung tay phất trần, niệm chú ngữ của ông ta, họ lập tức không thể bay được nữa. Rơi, rơi mãi, rơi vào chiếc hộp sắt đen đó. Trước khi hộp bị đóng lại, trong tia sáng cuối cùng, là khuôn mặt nhăn nheo của lão đạo sĩ, ông chỉ nói hai chữ: "Yêu nghiệt."

Chiếc hộp nặng nề đóng lại. Đã đóng bao lâu rồi thì ai mà biết.

Ba người họ gặp nhau trong chiếc hộp đó.

Quãng thời gian dài đằng đẵng, từ đó bị giới hạn trong thế giới lạnh lẽo chật hẹp này.

Không thể bay, không thể cử động, vậy thì nói chuyện thôi.

Tam Nguyệt nói nhiều nhất, ngay cả tên của Mộc Sinh và Yên Hạ cũng do cô thuận miệng bịa ra. Cô nói rằng Mộc Sinh chắc chắn sinh ra từ cây gỗ, nên mới ít nói như vậy. Giọng nói của Yên Hạ hay nhất, dịu dàng bay bổng, như làn mưa mùa hạ mờ ảo. Vì cô thích thời tiết tháng Ba, nên tự gọi mình là Tam Nguyệt. Cô hoàn toàn không có chút ý thức của một kẻ bị giam cầm, luôn tìm cách để tìm niềm vui.

"Cô ấy chẳng hề giống chúng ta. Đúng không?" Mộc Sinh vẫn không mở mắt, như đang hỏi Yên Hạ, lại như đang tự hỏi mình.

"Cha nuôi nói lần này người được chọn làm thần tiên trả nguyện sẽ đến làm việc dưới trướng của chiến thần, và chỉ có hai suất thôi." Trong mắt Yên Hạ là sự bình thản cố tình tạo ra: "So với chiến thần thì Thần Ngũ Cốc chẳng là gì cả. Nếu chúng ta có thể được chọn, thì đời này không còn gì tiếc nuối." Cô dừng lại, nở một nụ cười lạnh lẽo: "Tam Nguyệt đã không muốn làm thần tiên thì chúng ta cứ cho cô ấy được như nguyện đi, anh Mộc Sinh."

Mộc Sinh vẫn như một bức tượng điêu khắc, ngồi dưới gốc cây, khẽ gật đầu.

Không tu luyện đàng hoàng thì không có kết quả tốt, bay được hay không phải xem may mắn. Khi không có việc gì gấp, có thể bay bao xa cũng không sao, nhưng khi có việc gấp thì không bay nổi ba thước đã ngã xuống.

Tam Nguyệt tức giận tự đánh vào đầu mình, mắng bản thân vô dụng. Trước kia là một con diều, muốn bay cao bao nhiêu thì bay. Nếu biết trước như bây giờ cô thà không biến thành hình người còn hơn. Cô càng ghét cha nuôi hơn. Người đàn ông xuất hiện đột ngột này đã thả họ ra khỏi chiếc hộp của lão đạo sĩ.

"Muốn làm thần tiên thì theo ta." Ông ta đã nói vậy. Lúc đó, mọi người vẫn còn mơ hồ, chỉ lờ mờ cảm thấy thần tiên là điều gì đó rất tuyệt vời. Họ bị cha nuôi nhét vào chiếc giỏ tre, vác trên vai. Qua những khe hở của giỏ tre, họ nhìn thấy thế giới bên ngoài chiếc hộp, đó là một mật thất dưới một đạo quán, ngoài họ ra còn có rất nhiều hộp sắt tương tự, trên hộp dán những phong ấn cổ xưa.

Bên ngoài đạo quán, lão đạo sĩ bị đứt một cánh tay, yếu ớt dựa vào bức tượng trong quán.

"Anh rốt cuộc là ai?" Lão đạo sĩ giận dữ hỏi.

"Dù sao thì cũng là người anh không thể đụng vào." Cha nuôi không thèm nhìn ông ta: "Ba đứa này ta sẽ mang đi. Còn lại ta không đụng đến, anh vẫn là anh hùng trừ hại cho dân, diệt yêu trừ ma."

"Chúng không phải là yêu ma bình thường! Nếu không trấn áp thì chắc chắn sẽ hại người!"

"Anh giữ chúng lại vì lý do gì anh tự hiểu rõ. Còn ai là tai họa, ta hiểu rõ." Cha nuôi lạnh lùng hừ một tiếng. Mặt lão đạo sĩ tái xanh rồi trắng bệch.

Cha nuôi mang họ về nhà. Đêm đó, cha nuôi lấy một cành liễu, nhúng nước, vẩy vài giọt lên người họ, và họ có hình dáng của con người, chỉ là phía sau vẫn kéo theo một chiếc đuôi đen mảnh. Sợi dây của họ vẫn trung thành theo sát họ.

Cha nuôi dùng ba lá bùa cắt đứt đuôi của họ, những sợi dây đen rơi xuống được thu vào ba túi gấm khác nhau. Khi dây của các anh chuyển thành màu vàng hoặc trắng, điều đó có nghĩa là các anh đã đủ tư cách làm thần tiên rồi. Cha nuôi cất túi gấm vào ngực.

Trong mắt họ, cha nuôi là một nhân vật còn mạnh hơn cả thần! Ông dạy họ ngồi thiền luyện khí, hút tinh hoa của trời đất vào thời khắc giao nhau của nhật nguyệt, yêu cầu họ khổ luyện nhiều loại pháp thuật. Ông nói nếu họ luyện đủ tốt thì khi được chư thần trên trời chọn, tên họ sẽ được ghi vào sổ trường sinh của thiên giới, từ đó được lên tiên giới, một bước lên trời. Vậy là họ dần khác trước, không chỉ ở bề ngoài.

Tuy nhiên, thời gian đã biến cha nuôi từ một người đàn ông thần thánh thành một lão lưu manh của chốn dân dã. Lúc đầu, ông rất nhiệt tình trong việc giám sát họ tu luyện, nhưng về sau gần như không còn quan tâm nữa.

Trong một đêm tuyết rơi, Tam Nguyệt vì không chịu tu luyện đàng hoàng mà bị cha nuôi đánh đập đến khóc thét. Ông lão này chẳng bao giờ tự mình ra tay, chỉ niệm chú rồi cái cán lăn bột trong nhà sẽ tự bay đến, đập thẳng vào mông cô một cách tàn nhẫn. Đau muốn chết!

Cô ôm mông mình, vừa lăn vừa bò trốn dưới gầm bàn, nước mắt nước mũi chảy ra, khóc lớn: "Nhất định phải làm thần tiên sao? Tôi làm diều không được à? Lần nào cũng đánh tôi, tôi đâu phải là con vật trong chuồng! Nếu ông xem tôi là con vật, chi bằng mai bán tôi luôn đi!"

Cây cán lăn bột rơi xuống đất, cha nuôi cầm bình rượu của mình, đôi mắt đỏ hoe, bước đến trước bàn nhìn cô hồi lâu. Cô cố gắng rút lui vào trong. Cha nuôi nhìn cô thật lâu rồi nói: "Về phòng ngủ đi." Sau đó, ông thở dài một hơi, ôm bình rượu của mình, ngồi trước giếng khô trong sân suốt đêm, uống say cả đêm. Kể từ hôm đó, cha nuôi không còn quan tâm chuyện tu luyện của họ nữa.

Cho đến nay, Tam Nguyệt vẫn không biết cha nuôi thực sự là gì. Ông hiểu rõ chuyện thần tiên và làm những việc liên quan đến thần tiên. Cô từng hỏi cha nuôi: "Ông là thần tiên sao?" Cha nuôi trả lời: "Không phải."

"Vậy ông là người sao?" "Không." Sau đó cha nuôi không cho cô hỏi nữa.

May mắn là sau này cuộc sống cũng thoải mái hơn nhiều, cô cũng không còn bận tâm cha nuôi thực ra là gì, chỉ cần ông để cô tự do vui chơi, ăn ngon uống ngon là đủ rồi.

Nhưng hiện tại, cô không thể nào thoải mái nổi. Không thể bay, làm sao đến được thành Hoãn. Cô ngước nhìn lên những cành cây cao vút bên cạnh, trong đầu lóe lên một ý tưởng táo bạo.

"Cô bị điên à? Nhảy xuống từ độ cao như vậy sao?"

Tam Nguyệt bỏ tay khỏi mắt, nhìn thấy một khuôn mặt không hiểu chuyện gì, ngạc nhiên kêu lên: "Tiểu Hầu? Sao anh lại ở đây?"

"Anh đến nhặt củi. Từ xa đã thấy em đứng trên cây."

Người đàn ông đỡ lấy cô là người hàng xóm mới chuyển đến năm ngoái. Thực ra anh ta rất trẻ, đẹp trai, dáng vẻ phong độ, chỉ vì một lần giúp con nhà hàng xóm bắt mèo, nhanh nhẹn trèo lên một cái cây cao ngất, cô nhìn thấy, nên gọi anh là Tiểu Hầu (Khỉ nhỏ).

Biệt danh này chẳng hợp với anh chút nào, vì người này không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn mà còn văn võ song toàn, biết nấu ăn, uống rượu. Ngay cả cha nuôi cũng thường xuyên tìm anh uống rượu, than vãn, khen anh là người hiếm có, vẻ thân thiết của họ giống như đã quen nhau hàng trăm năm rồi vậy.

Tam Nguyệt cũng thích đến tìm anh, chủ yếu là để "ăn chực". Anh nướng cá và tôm ướp với những loại gia vị kỳ lạ, ngon tuyệt. Ngoài ra, anh còn cắt giấy rất khéo tay, kéo trong tay anh múa lượn, tạo ra những hình hoa cỏ, động vật sống động như thật. Anh cũng biết chơi cờ, tự chơi cờ với chính mình, tận hưởng niềm vui. Khi có hứng, anh còn lấy thanh kiếm treo trên tường xuống, vừa uống rượu vừa múa, từ mặt đất đến mái nhà, từ mái nhà lên trời, thật là mãn nguyện.

Nhìn anh, Tam Nguyệt tự hỏi: Trên đời này còn có điều gì anh không biết làm không? Cô chưa từng thấy anh ra ngoài làm việc, phần lớn thời gian anh đều ở nhà mình, cô đơn nhưng không buồn chán.

Nhưng một lần, cha nuôi trở về trong cơn say khướt, khi cô lôi ông vào phòng, cô nghe ông lẩm bẩm rằng người đàn ông hàng xóm kia là thần tiên, một thần tiên thực sự, còn sạch sẽ và cao quý hơn bất kỳ thần tiên nào ông từng gặp.

Tất nhiên, khi tỉnh rượu thì ông không nhớ gì cả và cũng không thừa nhận.

Ngày hôm sau, Tam Nguyệt đến tìm anh để xem anh cắt giấy, thẳng thắn hỏi: "Cha nuôi tôi nói anh là thần tiên!"

Tiểu Hầu cũng thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy."

Tam Nguyệt phấn khích, lần đầu tiên cô thấy một thần tiên sống!

"Anh là thần tiên gì?" Cô rất tò mò.

Anh nói: "Tôi chỉ là một tiểu tiên quan chạy việc dưới trướng Chiến Thần thôi."

Ngày hôm đó, Tam Nguyệt biết được rằng Chiến Thần, một trong những đại thần của thiên giới, là người cai quản các cuộc chiến nơi nhân gian. Khói lửa chốn nhân gian, ai thắng ai bại đều nằm trong bàn tay của Chiến Thần. Trong đại điện của Chiến Thần có một bàn cờ lớn, chiến trường khốc liệt, đất vàng tung bay, bao nhiêu đầu người rơi xuống, bao nhiêu anh hùng nổi lên, chỉ là việc trong một nước cờ.

Nghe thật oai phong. À, hình như cha nuôi có nói, nếu lần này được chọn làm thần tiên, sẽ phải đến dưới trướng Chiến Thần làm việc, làm gì đó gọi là Thường Nguyện Tiên Quan thì phải. Tam Nguyệt không biết Thường Nguyện Tiên Quan là gì, cha nuôi giải thích rất mơ hồ, chỉ nói đó là một chức vị rất được kính trọng.

"Còn anh là tiên quan, anh giỏi như vậy, có phải là Thường Nguyện Tiên Quan không?" Cô nghĩ, nếu Tiểu Hầu thực sự là thần tiên, chắc chắn phải là loại được kính trọng. Tiểu Hầu ngẩn ra, lắc đầu, nói anh chỉ là một tiểu tiên quan cấp thấp bình thường thôi, thậm chí còn chưa có danh hiệu chính thức. Anh đến Đan Đồ chỉ để hoàn thành nhiệm vụ được giao từ cấp trên thôi.

Nghe đến đây, Tam Nguyệt cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa. Một người tài giỏi như vậy mà cũng chỉ làm một "tiểu quan cấp thấp" dưới trướng Chiến Thần thì làm thần tiên chẳng có gì hấp dẫn cả.

Tuy nhiên, vào lúc này, sự xuất hiện của anh thực sự rất thú vị.

"Anh đưa tôi đến Thành Hoãn đi, tôi đang gấp mà không bay được." Cô nhảy ra khỏi vòng tay anh, nắm chặt lấy cánh tay anh: "Anh làm được mà, đúng không?"

"Đến Thành Hoãn làm gì?" Anh hỏi. Ánh sáng trong mắt cô mờ đi, cô nói: "Cô bạn thân của tôi sắp lấy chồng, tôi đến xem thử."

"Chẳng phải là chuyện vui sao." Anh nâng cằm cô đang buồn bã lên: "Sao chẳng thấy cô có vẻ vui mừng chút nào? Hay là khi yêu quái vui mừng đều có biểu cảm này?"

"Anh đưa tôi đi trước, rồi tôi sẽ nói cho anh biết." Anh càng nói vậy, cô càng cảm thấy buồn trong lòng.

"Được. Tôi đưa cô đi."

Tiểu Hầu biết rõ thân phận của cô, chắc chắn là cha nuôi đã kể. Cái lão già đó, hễ uống rượu vào là không giữ được bí mật gì cả.

Ở nhân gian, yêu quái và thần tiên sống cạnh nhau, thật hiếm thấy mà hai bên đều không phản đối. Tam Nguyệt trong lòng thầm cảm thấy may mắn với sự ăn ý kỳ lạ và tự nhiên giữa cô và Tiểu Hầu.

5

Cả thành Hoãn tràn ngập niềm vui. Hai cô con gái của lão họ Kiều cùng kết hôn một lúc, lại lấy được hai anh hùng trẻ tuổi Tôn Sách và Châu Du, thật là chuyện tốt đẹp trong nhân gian. Người dân vài ngày trước còn sợ hãi trước sự chiếm đóng của Tôn Sách, nhưng khi thấy anh dung mạo uy nghiêm, yêu dân như con, lại có Châu Du, vị đại thần tài giỏi, giúp đỡ. Quân đội dưới trướng cũng kỷ luật nghiêm minh, chẳng mấy chốc từ sợ hãi trở thành niềm vui. Cộng thêm việc cưới xin, thành Hoãn càng thêm náo nhiệt, trời cũng chiều lòng người, nắng ấm rực rỡ, gió xuân phơi phới.

Tiểu Hầu giỏi điều khiển mây, dẫn cô trả lời xuống một nơi hẻo lánh. Chỉ cần qua cổng thành rồi đi thêm một con phố nữa là đến nhà họ Kiều. cô đi được vài bước đến cổng thành rồi dừng lại, nhìn vào trong. Khắp nơi đều là cảnh vui mừng huyên nào, đến mức như muốn ép cô ra khỏi đó.

"Sao còn chưa vào? Chỉ có một đoạn đường ngắn vậy mà cũng lười đi à?" Tiểu Hầu khoanh tay đứng dựa vào một hòn đá: "Không thể tiếp tục dùng mây được đâu, trong thành đông người lắm, dễ bị phát hiện lắm đấy."

"Tôi... tôi chưa mua quà cưới." Tam Nguyệt tìm cớ cho sự chần chừ đột ngột của mình.

"Cần gì quà cưới, đáng là chị em tốt thì cô cứ chúc phúc cho họ là món quà tốt nhất rồi." Tiểu Hầu đẩy nhẹ cô về phía trước: "Nhanh vào đi. Tôi đợi cô ở đây."

"Ồ..." Tam Nguyệt vuốt tay áo, do dự bước vào trong thành.

Anh nhìn bóng lưng mảnh mai của cô dần bị đám đông nuốt chửng, sau đó mới lặng lẽ theo sau. Một cánh tay của anh đột nhiên chặn trước mặt một lão đạo trưởng chỉ còn một cánh tay, mỉm cười hỏi: "Đạo trưởng cũng đi uống rượu mừng nhà họ Kiều sao?"

Lão đạo sĩ kinh ngạc, trong chớp mắt đã bị anh giữ cánh tay lại, nửa thân trên đau như bị kim châm, không thể cử động.

"Anh là ai?" Lão đạo tức giận nói: "Đừng làm trì hoãn việc lớn của bần đạo! Mau rút lui, nếu không đừng trách ta vô tình!"

"Chẳng lẽ đạo trưởng đang vội đi trừ yêu? Không thấy nơi này có yêu khí gì cả. Nào, mời đạo trưởng nói chuyện với ta một lát nào."

Lão đạo sĩ không tự chủ bị anh kéo ra khỏi cổng thành.

Trên bãi cỏ hoang, cây phất trần của lão đạo sĩ vẽ nên những luồng khí dữ dội dưới ánh nắng mặt trời, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm lấy mạng của Tiểu Hầu.

Tiểu Hầu không vội vàng trả lời trả, lẩn tránh nhảy lên một cây cổ thụ, cười hỏi: "Đạo trưởng làm sao biết cô ấy sẽ đến thành Hoãn? Chẳng lẽ có người cố tình mách với anh?"

"Liên quan gì đến anh! Hai mươi năm trước là do bần đạo sơ ý, lũ yêu quái mới có cơ hội trốn vào trần gian. Nay cô ta tự chui đầu vào lưới, bần đạo phải thay trời hành đạo!" Lão đạo lớn tiếng mắng.

"Đạo trưởng là muốn thay trời hành đạo, hay là muốn bắt những yêu quái bay trời về làm của riêng mình?" Tiểu Hầu đứng ngược sáng, nụ cười trên gương mặt dần khuất trong bóng tối.

Lão đạo sĩ biến sắc, giận dữ: "Bần đạo vốn không muốn so đo với kẻ phàm phu tục tử như anh, giờ anh đã tự tìm cái chết, thì đừng trách ta vô tình!"

"Đạo trưởng, không bằng anh nhìn kỹ xem ta có phải là phàm phu tục tử không, rồi hãy tính tiếp."

Một vài tia sáng sắc bén bùng lên từ trên cây. Cả vùng đất hiền hòa dưới ánh xuân ấm áp đột nhiên biến thành một thế giới khác. Mắt của lão đạo mở trừng trừng, bàn tay còn lại run rẩy dữ dội, chỉ về phía trên cây: "Anh..."

Ông ta chưa kịp nói hết câu, và cũng không bao giờ có thể nói tiếp được nữa.

Mọi thứ nhanh chóng trở lại yên bình, ánh nắng vẫn dịu dàng chiếu xuống, lão đạo sĩ nằm cứng đờ trên đất, đôi mắt vẫn mở to, cây phất trần dài và dẻo của ông xuyên qua lồng ngực của chính mình.

Phía trước, bóng lưng Tiểu Hầu dần đi xa, tan biến vào trong làn sương khói giữa núi non xanh biếc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngaoxi