Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thiên sứ bạc mệnh !


Ngày 10/3/2013Một vụ tại nạn thảm khốc đã xảy ra khiến một gia đình gồm 4 người thì đã có 3 người tử nạn và một người khác bị thương nặng dẫn đến mất giác mạc. Được biết đó là con trai cả của gia đình vừa tròn 17 tuổi, nguyên nhân tai nạn là do một chiếc xe mất lái........"Nam à, chúc em may mắn đi anh. Có lẽ em sắp không được nhìn thấy anh nữa rồi bảo bối ạ""Bảo bối nhỏ, em đừng nói bậy chứ. Em sẽ qua khỏi thôi"Cậu con trai mệt mỏi nằm trên giường bệnh, đôi môi khô khốc cùng ánh mắt hơi thâm quần vì đã nhiều ngày chưa ngủ. Cậu nhìn bạn trai mình với ánh mắt trìu mến"Anh bị ngốc à, em biết bệnh tình của em mà! Chỉ là...nếu anh chúc em sẽ ra đi thanh thản hơn thôi" "Làm ơn, Dương à! Em sẽ qua khỏi thôi""Anh đừng khóc chứ! Nếu em chết đi lúc đó giác mạc của em sẽ được hiến cho anh, đến lúc đó...."Cậu ngưng lại vài giây, đôi mắt của người trẻ tuổi ngước nhìn ra cửa sổ, tận hưởng khung cảnh ở tận chân trời cao"....đến lúc đó, hãy thay em tận hưởng thế giới này anh nhé"Nghe đến đây anh thẫn thờ, sau vụ tai nạn kia anh luôn sống trong bóng tối, tuyệt vọng và đau khổ, tầng tầng lớp lớp đè lấy anh làm anh chìm sâu trong màn đêm tĩnh lặng và rồi ánh sáng của cuộc đời anh đi đếnĐỗ Hoàng Dương, giống như tên của mình, cậu chính là ánh dương của cuộc đời anh đưa đôi tay mình cho anh nắm lậy"Nếu anh không nhìn thấy em sẽ làm đôi mắt cho anh, ngày ngày hưởng thụ cùng anh, nắm tay nhau đi đến đầu bạc răng long"Lời nói đó làm anh cảm động không thôi, tuy anh không nhìn thấy cậu nhưng anh cảm được trái tim cậu, cảm được tấm lòng nhân hậu và bao dung của cậu. Cậu vì kẻ mù loà như anh mà từ chối nhiều người, lúc đó anh đã hỏi:"Bỏ mọi thứ vì anh có đáng không""Đáng"Những khung cảnh ngọt ngào đó vụt qua như một thước phim chiếu chậm để rồi cậu nằm đây, gầy gò và ốm yếu đến đáng thương. Anh nghe nói cậu đã sụt 5 cân"Bệnh nhân Đỗ Hoàng Dương sẽ được đưa vô phòng phẩu thuật sớm thôi, hy vọng cậu chuẩn bị tốt tâm lý"Thời khắc quyết định sinh mạng đã đến, anh ngồi ở ngoài mà cảm tưởng như ngồi trên đống lửa. Hiện thực tàn khốc giết chết từng trang sách kỉ niệm của đôi ta để rồi dày vò anh khi nhớ đến nó"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức"Đôi chân anh như mất đi sức lực mà khuỵ xuống, tạo hoá thật ác độc...ác độc đến mức khó tinNăm anh 17 tuổi, tạo hoá cướp đi gia đình nhỏ của anh, cướp đi chỗ dựa vững chắc nhất sau đó còn nhẫn tâm hơn khi cướp đi đôi mắt của anh cũng như cướp mất ước mơ làm nhà thám hiểm mà anh hằng mong ước. Một kẻ mù loà phải sống trong sự dị nghị, đàm tếu với không một chút hy vọng nàoRồi năm 25 tuổi, cậu xuất hiện kéo anh từ dưới địa ngục lên lúc đó còn thầm nghĩ liệu cậu có phải là thiên sứ mà chúa đã mang đến để cứu rỗi anh? Nhưng không...không có ai cho không ai thứ gì cả, lúc anh nghĩ bản thân đã có đựợc cuộc sống viên mãn thì cũng là lúc cậu hoàn thành sứ mệnh mà quay trở về. Tại sao lại như vậy chứ, cậu nào phải vật hy sinh để anh thực hiện ước mơ! Anh yêu cậu đến thế vì sao lại ác độc cướp đi?"Chúng tôi hy vọng người nhà bệnh nhân đừng quá đau buồn, cuộc phẫu thuật chuyển đổi giác mạc sẽ tiến hành vào 7 ngày nữa, hy vọng anh mau bình tĩnh" Sau đó, hậu sự của người anh yêu được gia đình cậu đứng ra lo liệu nhưng hôm đó kẻ như anh không có đủ dũng khí cầu nguyện trước di ảnh cậuNgày anh phẫu thuật giác mạc, được nhìn thấy thế giới bằng đôi mắt của người mình yêu anh liền điên cuồng tìm kiếm ảnh của cậu nhưng rồi chỉ còn lại là sự thất vọng cùng sợ hãiThế rồi anh tìm thấy một bức thứ, một bức thư được đặt một cách gọn gàng và đẹp đẽ cạnh khung cửa sổ, nhìn sơ qua anh đã liền biết nó là của cậu vì chỉ có cậu, một mình cậu mới chọn nơi đẹp đẽ như thế để bày trí một thứ quan trọng như thế "Gửi bảo bối của em, Võ Đình NamLúc anh đọc được bức thư này cũng là lúc em không còn bên anh nữa rồi, em chỉ muốn nói là sắp sang tháng 12 rồi, trời lạnh lắm đó! Em đã chuẩn bị cho anh một chiếc khăn em tự đan đấy, thấy em giỏi không nè. Biết anh thích phiêu lưu nên em đã bí mật mua cho anh một chiếc moto đó, tiếc là người ngồi sau anh mãi mãi không thể là em nữa rồiEm đi rồi anh phải biết kết bạn nhiều nhiều lên đấy nhé để khi bệnh còn có người chăm sóc, em đi rồi anh cũng đừng khóc nữa như thế em sẽ đau lắm đó nha~. Anh à! Em đi rồi, không còn có thể cùng anh tận hưởng thế giới nữa rồi, lời hứa kia...xin lỗi nhé! Em thất hứa rồi nhưng mà anh hãy thay em dùng đôi mắt ấy tiếp tục nhìn ngắm thế giới để em ở phương xa có thể nhận được anh nhéĐiều cuối cùng, đừng cố gắng để thấy em nữa vì dáng vẻ của em chính là dáng vẻ của người anh yêu sau này. Cảm ơn anh vì tất cả Bảo bối nhỏ của anh, Dương Đỗ Hoàng Dương"Anh khóc rồi, khóc vì sự bao dung của em, khóc vì khi em ra đi trái tim vẫn một mực hướng về anh, tình yêu của chúng ta sẽ không thay đổi vì ta luôn hướng về nhau hệt như cách hướng dương luôn hướng về mặt trời"Anh ước trở về lúc xưaKhi ta cùng đi dưới mưaAnh sẽ hét lên thật to cho cả thế giới cùng ngheAnh yêu em" -không yêu cũng chẳng cô đơn- !

__________________________________________

Fic thuộc về Blog : Lẩu dê CoDu-Tình yêu xanh mượt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro