Chương 6: Yi Jin bị bắt cóc?
"Ân...... Đủ rồi, a...... Giám đốc nim......" Lee Se Jin nằm ở trên sô pha, quần áo bị cởi ra một nửa, Seo Yi Kyung cẩn thận đâm hai ngón tay thon dài của mình, xâm nhập giữa hai bên chân, tiến sâu vào bên trong cô, hơi hơi dụng lực, "Giám đốc nim...... Yi Kyung...... Ngẩng đầu lên đi...... Em muốn nhìn thấy mặt chị...... A~~~"
Seo Yi Kyung ngón tay thon dài cùng miệng thay phiên, phía bụng dưới như co thắt lại, mãnh liệt khoái cảm ập tới khiến cô không thể cầm cự được nữa. Lee Se Jin hoàn toàn chìm đắm vào động tác của chị, rên lên một tiếng rồi đạt đến cao trào. Toàn thân bị nữ vương bá đạo đẹp đẽ trước mặt làm mu mị đầu óc.
Seo Yi Kyung liếm đi chất lỏng bên môi thê tử, nhìn thấy thỏ bạch dưới thân sắc mặt ửng hồng, mắt tràn ngập khí sương mù, bộ dạng chực chực khóc trông vô cùng đáng yêu...... Lee Se Jin còn chủ động ôm lấy cổ chị, cô giật giật thắt lưng, hạ bộ mềm mại chủ động cọ xát với ngón tay Seo Yi Kyung, thanh âm rên rỉ đứt quãng từ đôi môi đỏ mọng kia không ngừng truyền đến, thật mê người. Cứ một lần rồi lại một lần khiêu chiến với sự nhẫn nại của Seo Yi Kyung, cái gì mà thương hoa tiếc ngọc chứ, tất cả đều bị vứt lên đến chín tầng mây rồi.
"Yi Kyung......" Tiếng rên rỉ mị hoặc, quyến rũ từ yêu tinh trước mặt kéo Seo Yu Kyung trở về thực tại, đột nhiên Lee Se Jin chơi xấu, học lỏm cách làm nũng từ tiểu nữ nhi, "Muốn hôn chị ~"
Seo Yi Kyung cảm thấy rằng, trên thế giới này không có từ ngữ nào tốt để có thể hình dung nữ nhân xinh đẹp trước mặt chị này.
Thanh âm càng ngày càng to vang lên trong văn phòng rộng rãi, Seo Yi Kyung cười gian, đem chất lỏng dưới thân Lee Se Jin, cùng cô hôn sâu. Lee Se Jin ở trong miệng nhấm nháp lấy hương vị của chính mình. Thẹn thùng cùng khoái cảm không ngừng ràng buộc lấy cô, rốt cuộc Lee Se Jin lại chuẩn bị để ra thêm lần nữa ---
"Chủ tịch --- Se Jin --- tiểu Yi Jin nàng --- a a a a a thực xin lỗi ---"
"Rầm ---"
"......"
"......"
"...... Yi Kyung."
"Ân."
"Chị bỏ tay ra đi."
"Ân?"
"Em...... Em đã sắp...... Đã sắp...... Tới rồi......" Cư nhiên bị dọa đến đạt cao trào...... Dù cảm giác thật sự rất tuyệt nhưng không nghĩ là sẽ trải nghiệm thêm lần thứ hai.
"Ân......" Seo Yi Kyung không tình nguyện, chậm rãi rút ngón tay ra khỏi nơi tinh xảo ấm áp kia.
Seo Yi Kyung giúp Lee Se Jin mặc lại quần áo chỉnh tề, từ trong ra ngoài, trong mắt trong lòng chỉ có duy nhất một mình cô. Lee Se Jin mặc xong, cũng giúp Seo Yi Kyung sửa sang lại quần áo.
Hừ cái nữ nhân này, đem cả người em đều thoát hết, còn mình chỉ cởi mỗi áo choàng! Mặt người dạ thú! (Nói lầm bầm )
"Vào đi Kim tác gia, chị vừa mới nói Yi Jin bị làm sao?"
Kim tác gia làm sao còn dám tiến vào a, trong lòng run sợ, tránh ở phía sau cánh cửa, thò thò thụt thụt giấu đi khuôn mặt đỏ rực, "Thật ra là...... Yi Jin con bé bị bắt cóc rồi ạ."
"Cái gì ---?!"
Seo Yi Kyung ôm lấy nữ nhân đang thoát lực nằm một bên, không ngừng giúp cô xoa bóp thân thể. Trên khuôn mặt đã từng không gợn sóng giờ được che kín bằng sát ý, "Có tra được ai làm chưa?"
"Dạ...... Đã bước đầu xác định được, bên bắt cóc chính là...... công ty hôm trước Se Jin đến bàn hợp đồng......."
"Đồ hỗn đản!!" Lee Se Jin mạnh mẽ đạp một cước lên cái bàn, khiến nó bị đẩy lùi khỏi vị trí ban đầu.
"Tin tức này là Ahn Soo báo về, Tak đã đến nơi rồi."
Ánh mắt Seo Yi Kyung sắc bén mang theo tia kiên quyết, trấn an Lee Se Jin, "Tôi cũng cùng qua xem sao. Se Jin, em ở lại phòng tranh đi."
"Không cần ---" Lee Se Jin có chút bất lực nắm lấy ống áo Seo Yi Kyung, trong mắt là lo lắng cùng mờ mị, "Em cũng đi cùng chị."
"Se Jin, tôi cần em ở lại coi phòng tranh. Nếu cả hai chúng ta cùng đi thì lúc đám người kia tới, phòng tranh liệu sẽ có người chỉ đạo sao?"
"Nhưng mà ---"
"Se Jin, em chính là giám đốc do tôi tin tưởng lựa chọn, khi mà tôi không ở đây thì em chính là chủ tịch. Có em tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều...... Nên mong em...... Tôi nhất định sẽ mang con bé bình an trở về."
"...... Đúng......Giám đốc...... Chị và Yi Jin...... Sẽ không sao cả...... Hai người nhất định sẽ bình an vô sự trở về......"
Nước mắt Lee Se Jin, bị một ngón tay thon dài gạt lấy, có thể thấy sự ôn nhu cuối cùng mà Seo Yi Kyung dành riêng cho cô cũng biến mất ngay trong khoảnh khắc chị rời đi, "Trưởng phòng Jo đang ở đâu?"
"Trưởng phòng Jo hiện tại đang trên đường trở về."
"Kêu trưởng phòng Jo mau đón Yi Won tan học, rồi lập tức đưa con bé trở về nhà."
"Vâng, chủ tịch."
Seo Yi Kyung căn cứ theo tín hiệu định vị mà Kim tác gia vừa gửi, đối chiếu trên bản đồ, cuối cùng cũng tìm thấy 'hang cáo' rồi. Đó là một phòng thí nghiệm đã bị bỏ hoang, không gian tràn ngập sự ghê rợn như bầu không khí u ám trong tầng hầm của nhà bác học điên.
"Tak." Seo Yi Kyung đang ở ngoài gian phòng, nghi hoặc nhìn Tak đang ở trong tình thế khó xử, "Yi Jin ở bên trong sao rồi?"
"Dạ." Tak gật gật đầu, nhiều cảm xúc hỗn tạp hiện lên trên khuôn mặt thanh tú đó, "...... Cô ấy dường như...... trạng thái tâm lý không được ổn...... Cô hãy vào xem đi."
Seo Yi Kyung liền bước vào, cảm giác đầu tiên mà chị cảm nhận được đó chính là không khí ngập tràn mùi máu tươi. Sau đó...... Thấy đại bảo bối mà chị luôn mong mỏi đang suy sụp tinh thần, lấy tường làm chỗ dựa, trên chiếc áo sơ mi trắng ấy đã nhiễm một màu đỏ tươi, bên chân là một khẩu súng vẫn còn đang nóng...... Cùng với...... một vài thi thể đang dần lạnh đi.
Đánh giá tình hình một lượt, đại khái Seo Yi Kyung cũng hiểu vì sao mọi việc lại như thế này. Chị nhẹ nhàng đi đến trước mặt Seo Yi Jin, cách nàng khoảng chừng năm bước chân thì dừng lại. Sau đó, ngồi xổm xuống, mặt đối mặt, dịu dàng gọi tên nữ nhi, "Yi Jin a."
Như người đang lạc lối trong sương mù tìm được đường ra, thanh âm của mẫu thân, đối với Yi Jin mà nói chính là cọng rơm cứu mạng của nàng. Người Seo Yi Jin giật giật, trong đôi mắt từng bị mái tóc dài che khuất kia lạ thay lại không có lấy một tia sáng, thêm một tia kinh ngạc cùng sợ hãi: "Mẫu thân...... " Nụ cười trên gương mặt nàng hiện tại, hoàn toàn không thể tìm thấy một chút tình cảm nào, "Con, giết người rồi...... "
"Ta thấy rồi, chuyện này cũng không phải lỗi của con."
"Nhưng, đây là phạm pháp...... "
"Con nói cứ như thể chúng ta chưa từng làm qua chuyện phạm pháp không bằng."
"Giết người...... phải đền mạng...... "
Seo Yi Kyung rất muốn nói, nếu như thế thì có biết bao nhiêu người muốn đòi mẫu thân phải đền mạng cho họ a. Nghĩ thử xem, Seo Yi Kyung nàng trong sáng ngoài tối đã giết hại biết bao mạng người chứ.
"Yi Jin, con hãy nghe kỹ cho ta, nếu như lúc nãy không phải những tên bắt cóc đó chết, thì hiện tại cái xác lạnh nằm bên nãy chính là con rồi." Seo Yi Kyung nhìn thấy Seo Yi Jin đã phục hồi được một tia thần trí, tiếp tục nói: "Thế giới này chính là như vậy, nếu như con vì lòng nhân từ mà buông tha cho địch nhân của mình, chẳng khác nào đang gián tiếp đẩy mình vào chỗ chết...... Theo một cách dễ nghe hơn mà nói...... Con thay xã hội trừ khử một đám người xấu, cũng tương đương với đã cứu đi mấy trăm tính mạng vô tội."
"Dạ...... "
"Hiện tại, ta phải khen ngợi con. Trong hoàn cảnh phải lấy một địch mười, nguy hiểm trùng trùng, con đã làm rất tốt, sự bình tĩnh cũng quả cảm này là thứ đáng để cho con tự hào." Seo Yi Kyung nghiêng đầu cười, ấm áp, sáng ngời như vầng thái dương, "Thật không hổ là trưởng nữ của ta cùng Se Jin...... Về điểm này thì con cùng mẹ chẳng khác gì nhau."
Seo Yi Jin mới nãy còn đắm chìm trong cảm giác tội lỗi của lần đầu tiên cầm súng giết người, lời nói của mẫu thân là liều thuốc bổ giúp ổn định lại tâm trí sắp sụp đổ của nàng. Kết quả là, trên gương mặt cứng ngắc, Seo Yi Jin cuối cũng cũng nở một nụ cười. Tuy không sáng lạng và mắt vẫn còn rưng rưng, nhưng vậy cũng là đủ rồi.
Seo Yi Kyung hiểu rõ nỗi sợ hãi của nữ nhi, từng chút, từng chút tới gần nàng, hai tay nâng lên, một bộ dáng muốn ôm lấy người đối diện. Thế nhưng Seo Yi Jin lại kinh hoảng lắc đầu, ra sức từ chối, "Không cần..... trên người con thực bẩn....... Sẽ...... "
Seo Yi Kyung không cho nàng cơ hội nói tiếp, gắt gao đem nàng ôm vào trong lồng ngực, cứng ngắc vỗ lấy lưng của bảo bối.
"Về sau nếu muốn được ôm thì cứ nói...... Ta sẽ làm mà...... Đứa nhỏ...... "
"Ân...... " Đôi bàn tay đang cứng đờ dừng giữa không trung của Seo Yi Jin cuối cùng cũng được giải thoát, cẩn thận ôm lấy người mẫu thân, trên mặt tràn ngập sự thỏa mãn, "Mẫu thân...... "
Công việc kế tiếp, chính là giải quyết tốt hậu quả. Tak xử lý dấu vân tay lưu lại trên thân súng, lau đi vết cũ, chọn một tên bắt cóc nhìn ngon ngon một chút, in ngón trỏ cũng ngón giữa lên cò súng, tạo thành trường hợp 'chó cắn chó' vì xung đột lợi ích. Sau đó lấy ra chứng cớ, sửa sang lại một chút rồi mới gọi cho Tổ trọng án.
Bên phòng tranh.
Y như Seo Yi Kyung lường trước, tiểu tập đoàn kia thực sự lấy Yi Jin làm con tin, ép Lee Se Jin phải đàm phán với chúng. Lee Se Jin thì khỏi phải nói, nàng tuyệt đối tin tưởng vào thê tử, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp trả từng cái vấn đề, cúng phi thường cơ trí tìm được cách để truyền nội dung cuộc nói chuyện cho Seo Yi Kyung.
Sau đó thì...... kết quả đã rõ ràng. Đám người kia 'trộm gà không thành còn mất nắm gạo', thành thành thật thật được ăn cơm tù.
Ban đêm, trong nhà phụ thê Yi Won.
"Cốc, cốc."
"Vào đi."
"Chị......" Seo Yi Won mặc áo ngủ con thỏ, ngại ngùng đứng trước mặt Seo Yi Jin, tay nhỏ không an phận cuộn cuộn tóc, "Mẫu thân với mẹ, bảo em đêm nay ngủ với chị."
"Được thôi." Seo Yi Jin bỏ quyển sách đang đọc dở, xốc lên một góc chăn, "Lại đây đi."
Đổi lại là bình thường, Seo Yi Won nhất định sẽ nhảy lên giường lấy cái rầm, nhưng hiện tại, nàng ngoan ngoãn bước tới, thành thật nằm bên cạnh chị gái.
Seo Yi Jin tắt đèn, cũng nằm xuống, xoa xoa cái mũi thỏ nhỏ, "Hôm nay sao lại ngoan như vậy?"
Seo Yi Won lắc đầu, gắt gao ôm chặt lấy Seo Yi Jin. Thật may mắn làm sao, giờ đã tắt đèn, trời cũng tối, chị gái mới không thấy được mắt nàng đã đỏ. Bằng không, chị ấy lại muốn cười nàng.
"Chị...... Không sao nữa rồi...... Em cùng chị...... đã bình an trở về rồi......"
Seo Yi Jin bất đắc dĩ cười cười, rõ ràng thân hình em gái vẫn còn đang run rẩy, thế nhưng vẫn cố gắng an ủi chính mình. Nàng sờ sờ đầu em gái, "Kỳ thật chuyện này cũng không hẳn là không tốt...... Tôi hiểu được rất nhiều điều...... Hơn nữa...... " Seo Yi Jin hạ mi, nhu hòa tinh quang lưu động trong đôi mắt thanh lệ.
Hơn nữa, mẫu thân còn ôm tôi......
"Yi Won."
"Dạ, chị."
"Thật sự rất tốt, khi tôi có một người em gái như em."
"...... Chị à...... "
"Cũng thực tốt khi Seo Yi Kyung và Lee Se Jin là mẫu thân của chúng ta ~"
Seo Yi Jin cùng Seo Yi Kyung, đều không quen biểu lộ tâm trạng trên mặt. Mà nụ cười này, kể từ khi Seo Yi Won có trí nhớ, lần đầu tiên được chứng kiến. Nguyên lai, tỷ tỷ cũng có thể cười ôn nhu như vậy, hạnh phúc và vui sướng.
_____________________________
Yeahhhh, Song Vũ đã trở lại rồi đây!!!! Có bạn độc giả nào còn nhớ chúng tôi hông?
Cảm ơn bạn yêu @user15570478 với bức tranh xinh xẻo nhé!!! Mua mua <3
Cũng cảm ơn các đọc giả luôn dõi theo chúng tôi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Ký tên, Song Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro