Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Nữ nhân yêu nhau cũng là sai sao?!

Mong rằng mọi người đọc vui vẻ !! Cảm ơn vì đã ủng hộ ạ ^_^ *cúi đầu*

"Chỉ cần dùng băng vệ sinh này là được rồi."

"Dùng loại băng vệ sinh này đi, sẽ không sợ quá hạn sử dụng."

"Dùng loại bình thường thôi."

"Nhưng cái này sử dụng cũng tốt mà a~~~"

"......" Seo Yi Won đứng giữa, khó xử nhìn hai mẹ tràn đầy khí thế mà thảo luận, liền hướng ánh mắt đến chị gái cầu giúp đỡ.

Sau đó...... Không còn sau đó nữa.  Bởi vì cho dù chị gái của nàng......đã cảm nhận được ánh mắt cầu xin "Chị ơi, mau cứu em với T_T", nhưng lại... lại chỉ lẳng lặng cầm túi thức ăn, tựa lưng vào tường, môi mang theo ý cười nhẹ, tiếp tục xem 'bộ phim' còn dang dở.

Chị thật đúng là chị gái cực tốt, chị Yi Jin...... Vì cái gì mà nàng lại phải chịu cảnh tượng như vậy a......

Nửa giờ sau thấm thoát trôi qua.

"Yi Won."

"Dạ, chị."

"Vì cái gì mà lúc đó lại phải hét lên? "

"A?"

"Đừng có mà giả ngu trước mặt tôi." Seo Yi Jin liền đem đứa em gái đang giả vờ không biết chuyện gì này ra dạy dỗ: "Tôi là chị của em, xem em lớn lên từng ngày, tâm tư suy nghĩ của em ít nhiều tôi cũng có thể hiểu được bảy phần." Seo Yi Jin đôi mắt phong đảo qua người trước mặt một lượt, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Yi Won, " Em chắc chắn không thể học môn sinh lý học kém như thế, có lý do gì để làm vậy?"

Seo Yi Won cùng Seo Yi Jin đều sở hữu khuôn mặt có thể đánh lừa người khác. Vẻ đẹp bẩm sinh của nàng cùng với sự dạy dỗ của Seo Yi Kyung khiến cho người ngoài không thể nào biết được bản thân nàng đang nghĩ cái gì. Thế nhưng chị Yi Jin... lại không phải là người ngoài a...

Seo Yi Won thở dài, ngoan ngoãn khai báo, " Còn không phải là em sợ hai mẹ làm loạn phòng bếp lên sao. Mỗi lần em tiến vào nhà bếp thì không phải đều là như thế sao? Trùng hợp hôm nay là ngày có kinh lần đầu, liền lấy đó làm cớ ~"

"Em...... " Seo Yi Jin trong lòng thầm trách mắng, nhéo mũi tiểu yêu tinh gian xảo này, bất đắc dĩ cười cười.

"Yi Won. " Seo Yi Kyung đẩy xe tiến đến chỗ các nàng, vỗ vỗ cái ghế trên đầu xe, ánh mắt trêu tức hướng tới tiểu nữ nhi. "Con có muốn ngồi lên đây hay không?"

"A ~ Mẫu thân ~ Con đã mười ba tuổi rồi ~"

Seo Yi Jin ở bên cạnh lên tiếng châm chọc, "Không biết là ai học năm năm ba tiểu học rồi mà vẫn còn ngồi trên xe đẩy?"

"Chị ~ Chị còn nói nữa là ngày mai em không làm cơm cho nữa đâu."

Được rồi, đồ ăn là lớn nhất. Seo Yi Jin chính thức đầu hàng, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ở bên cạnh xe đẩy, Lee Se Jin hướng đôi mắt đạm mạc như nước về phía trước, thấy Seo Yi Kyung cùng với hội nữ nhi đang vui đùa, lại thấy Seo Yi Jin tuy là thể hiện mình xuôi theo chiều gió nhưng khóe miệng lại nhếch lên, không khỏi nghĩ đến : nếu như...... nếu cô có thể gặp Seo Yi Kyung sớm hơn một chút...... thì có thể hiện tại Seo Yi Kyung sẽ giống như Yi Jin thoải mái mỉm cười như thế sao?

"Lại nghĩ đi đâu rồi?" Seo Yi Kyung tới gần bên người vợ mình, nói nhỏ bên tai cô. Nhẹ nhàng nắm lấy tay Se Jin, đem cô đang mải lạc vào trong suy nghĩ của chính mình kéo trở về. Cô thật tự nhiên ngã vào lồng ngực Seo Yi Kyung. 

Lee Se Jin lắc đầu, "Không có gì...... Chỉ là suy nghĩ nếu như có thể sớm gặp chị hơn một chút thì tốt rồi...... "

Gặp chị sớm hơn một chút...... sớm hơn lúc Park Gun Woo gặp chị...... thì có lẽ...... đã trở thành mối tình đầu của chị rồi. 

"Không cần nghĩ nhiều về những chuyện không có ý nghĩa, em quên tôi đã dạy những gì rồi sao?"

"Không phải đâu a ~ Giám đốc nim nói câu nào em đều nhớ rõ ~ "

"Ân...... "

"Se Jin à."

"Vâng, giám đốc nim."

"Có thể em không phải là người đầu tiên tôi gặp, nhưng em lại chính là người cuối cùng tôi yêu."

"Biết...... Yi Kyung...... "

"Haiz ~ " Seo Yi Jin nhìn thấy bóng lưng của hai người mẹ đang chìm vào thế giới riêng của mình, thỏa mãn cười: Được sinh ra trong gia đình này thật là hạnh phúc a.

Nhắc mới nhớ, Yi Won đâu rồi? 

"Chị ---" Seo Yi Won không biết từ đâu chui ra, kéo theo bên người là chiếc xe đẩy, bừng bừng khí thế nói: "Chị...... Chúng ta cũng giống như hai mẹ đi---"

"...... " Seo Yi Jin nhìn thân ảnh hai mẹ, lại nhìn tới ánh mắt tràn ngập hy vọng của em gái, sau đó quay lại bàn tay đang đẩy xe, sau đó...... đôi tai đỏ bừng như đang rỉ máu. 

Lỗ tai Seo Yi Jin được di truyền từ Lee Se JIn, nhỏ nhỏ nhắn nhắn, trắng trắng nộn nộn. Thậm chí còn mang theo vệt sáng thủy tín. Mặt Seo Yi Jin không dễ dàng đỏ, nhưng lỗ tai lại ngược lại, khi đỏ trông như màu trời lúc hoàng hôn.

"... Đi thôi, mẫu thân các nàng đều đi trước rồi."

"Ân --- Chị ---"

Mắt thấy em gái lại sắp bật chế độ làm nũng, Seo Yi Jin liền ném củ khoai lang bỏng tay cho một tiểu hài tử đang đi tìm xe đẩy. Ngay trước khi em gái kịp tức giận, vội dắt bàn tay mềm mại hướng về phía trước, "Như vậy...... thực sự rất xấu hổ...... chỉ nắm tay thôi được chứ...... Yi Won."

Phụt, chị gái đang làm nũng đi? Chị gái lấy ngón trỏ gãi má, một bộ dáng là sợ nàng tức giận, thực tương phản với khuôn mặt lạnh lùng lại trong trẻo kia. Cái biểu hiện manh manh đát, thực nhanh liền khiến cho Yi Won giơ cờ trắng đầu hàng.

"Được rồi, được rồi." Seo Yi Won nắm chặt tay chị, "Chúng ta đi thôi."

"Ân......" Seo Yi Jin cúi đầu nhìn bàn tay các nàng giao nhau, nở nụ cười. Nụ cười như phù dung sớm nở tối tàn, động lòng người.

"Mẹ." Seo Yi Jin cầm một bó rau, "Măng này thật tươi a ~"

Lee Se Jin nhận rau từ trong tay đại nữ nhi bảo bối, "Đúng là rất tươi, thế nhưng bảo bối, đây là rau diếp."

"......"

"Đây mới là măng, nha chị." Seo Yi Won cầm một búp măng còn vương chút nước đưa cho mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được ý cười, cười khẽ lộ ra tiểu đầu lưỡi, "Chị đúng là nhỏ ngu ngốc." 

Nghĩ đến trong lĩnh vực kinh tế học, nàng luôn ở trên Yi Won một bậc, thế nhưng ông trời luôn luôn công bằng, lấy đi tài năng trong chuyện dầu gạo củi lửa, trở thành một phần thiên phú của Seo Yi Won, từ đó bù lại sự chênh lệch giữa chị em hai người.

Nhìn thấy nụ cười thỏa mãn mang vẻ châm chọc của Seo Yi Won, Seo Yi Jin tự nhiên cảm thấy khó chịu, "Yi Won, tôi vừa mới trở về nên mẫu thân còn chưa kiểm tra báo cáo của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt em thôi."

"Aigoo chị à ~" Nhận thấy được chị gái đang cố lấy ưu thế của bản thân để che lấp sự thất thố khi nãy của mình, Seo Yi Won ôm lấy cánh tay chị làm nũng, "Chị ~ Chị là thông minh nhất đó ~ Thông minh xuất chúng nhất trong thiên hạ này đó ~ Không có ai trên thế giới này lợi hại bằng chị đâu ~"

"...... Em học những lời này ở đâu thế...... "

Cuộc trò chuyện của hai chị em đều lọt vào tai của Seo Yi Kyung, chị vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ rằng đáng lẽ không nên cho Yi Won xem nhiều phim truyền hình phải không? Cảm giác con bé này càng ngày càng lắm trò.

"Giám đốc nim......" Seo Yi Kyung đang mải mê suy nghĩ thì có một cái đầu nhỏ nhắn bất chợt xuất hiện cùng với thanh âm quen thuộc liền mang chị trở về hiện thực, trên tay cô còn mang ít nhu yếu phẩm, lần lượt để vào xe. Lee Se Jin cười để lộ đôi răng thỏ đáng yêu thường ngày, nói: "Nếu rảnh thì nên mang Yi Jin đi shopping nhiều hơn một chút...... Dù học tập rất quan trọng...... Nhưng sự hiểu biết tối thiểu về cuộc sống thực tế cũng quan trọng không kém a......"

Seo Yi Kyung bắt lấy tiểu móng vuốt không an phận đang lả lướt trên người mình kia, nếu không phải hai người đang ở ngoài thì thật sự chị chỉ muốn nuốt trọn tiểu yêu tinh trước mặt này.

"Giám đốc nim...... Trước kia chị có hay đi siêu thị nhiều để mua đồ không......"

"Tôi không cần đi ra ngoài cũng có thể mua được thứ mình cần......"

"...... Vậy chị thật sự rất tuyệt vời a......" Bỗng nhiên, Lee Se Jin cảm thấy ớn lạnh, tựa như có rất nhiều ánh mắt dồn dập đổ về phía cô, nóng rực có, thậm chí là có cả ghét bỏ lẫn kinh hãi.

Lee Se Jin nhìn thấy các nàng vẫn đang tán gẫu rất vui vẻ, phía sau chị vẫn duy trì tư thế vừa đẩy xe vừa ôm lấy cô. Nhưng cô chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại còn nhích lại gần về phía sau, ngã vào trong lòng ngực chị. Người kia cũng thật ăn ý sát lại bên người cô, hai chiếc bóng như hòa vào làm một.

Seo Yi Kyung một tay ôm lấy thắt lưng cô, nhìn chằm chằm ánh mắt tràn đầy ý cười của cô. Lee Se Jin mỉm cười gian xảo, "Nhìn xem...... Hai bảo bối của chúng ta trông thật thân thiết đúng không?"

"Nhìn hai người phụ nữ kia kìa......"

"Hai người họ chắc là mối quan hệ ấy đấy nhỉ......"

"Ui ~~~! Thật sự là ghê tởm! Hai người phụ nữ sao lại có thể --- a a a ---"

"Ê!" Một người ngoài nhìn Yi Won với ánh mắt căm phẫn, chỉ chỉ: "Mày dám nhìn tao với ánh mắt đấy à?"

Seo Yi Won nhíu mày, chọn chọn mi, nhìn lại hai người kia, "Sao ở chỗ này ruồi bọ lại nhiều thế...... Vệ sinh ở đây có vấn đề rồi."

Seo Yi Won có cặp lông mày lạnh lùng sắc bén giống y hệt Seo Yi Kyung, tên nam nhân ra vẻ khinh thường Yi Won kia liền bị nàng tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, hắn đen mặt lại.

"Con nha đầu hỗn láo này! Tao nói có gì sai à?!"

"Ruồi bọ làm sao nói được tiếng người a."

Seo Yi Won nhếch mép, ánh mắt cùng lời nói ẩn ý mang vẻ khiêu khích, một bộ dáng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe,  thành công khiến hắn nổi giận đùng đùng, liền bay về phía Yi Won định đánh nàng, "Thật nực cười! Nếu phụ nữ chúng mày yêu nhau hết thì đàn ông chúng tao sinh ra để làm cảnh đấy à?!"

Không ngoài dự đoán, rầm một tiếng, tên nam nhân kia...... khi chuẩn bị vung nắm đấm về mặt Yi Won...... liền bị Yi Jin đá bay. Hơn nữa Seo Yi Jin còn đặc biệt lựa chọn một chỗ phải gọi là thiên thời - địa lợi - nhân hòa, đá tên nam nhân kia đến trước cây đại cổ thụ, để không gây ảnh hưởng đến mọi người và đồ vật xung quanh.

Nhìn thấy tên nam nhân kia đang cố gắng giãy giụa, chống cánh tay xuống đất để gồng mình đứng dậy, Seo Yi Jin dùng sức đá hắn thêm phát nữa, rồi hung hăng đạp lên ngực để hắn không còn đường thoát thân. Seo Yi Jin tuy rằng từ trước tới giờ đều lạnh lùng nhưng giờ đây cả người nàng tràn ngập sát khí, đôi mắt trong trẻo cũng đã hằn lên tia máu, "Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ thích đàn ông các người mà?! Vậy mà một chút tôn trọng với đồng giới còn không có sao?!"

Seo Yi Won lắc lắc cánh tay chị gái, chỉ chỉ về nữ nhân đi cùng với tên nam nhân này. Seo Yi Jin vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, lạnh như băng, sườn mặt tinh tế, xinh đẹp kết hợp với đường nét khuôn mặt sắc bén, mang theo khí tràng cường đại làm cho người khác thật không được tự nhiên, căng thẳng, không rét mà run, "Tôi không biết rằng cô với hắn có quan hệ gì...... Dù sao tôi cũng không quan tâm." Seo Yi Jin thanh âm không mềm mại, động lòng người giống như Seo Yi Won, hai chị em nàng lại mang vẻ đẹp tao nhã cao ngạo đối lập nhau, "Tôi thực tốt bụng muốn nhắc nhở cô, không cần lục rác thải để đi tìm bạn trai đâu."

Nói xong, liền lôi Seo Yi Won ra khỏi đống hỗn độn này. Nhưng mà Seo Yi Jin đâu có biết rằng, dáng vẻ tức giận, ngữ khí kiêu ngạo mê hoặc lòng người kia của nàng đã làm cho cô gái tự xưng là có "mối quan hệ" với tên nam nhân kia cảm nắng.

Hai chị em giải quyết xong chuyện liền ngoan ngoãn đứng trước mặt hai mẹ, Lee Se Jin kéo nhẹ góc áo của Seo Yi Kyung, nhìn về các nàng ngầm ra hiệu với chị, Seo Yi Kyung đương nhiên hiểu, thở dài thật nhẹ, xoa đầu hai tiểu bảo bối vừa làm náo loạn này, "Tuy rằng đây không phải là phương pháp tốt nhất, nhưng không thể phủ nhận rằng rất hiệu quả." Nhìn bốn phía xung quanh, quả thật hơn nửa người đang chỉ trỏ về gia đình chị.

"A ---" Seo Yi Won kêu lên, khuôn mặt đáng yêu dường như có chút đỏ, tìm cách trốn tránh, "Thật ra...... Thật ra..... Con nghĩ rằng chúng ta phải nhanh chân mua băng vệ sinh thui......"

"Yi Won, con nói con muốn dùng loại gì?"

Sau đó...... Một chủ đề khác lại tiếp tục diễn ra.

Seo Yi Won thật sự là xấu hổ muốn chết quách đi cho rồi...... Thật may mắn không có ai nhìn về phía các nàng...... Cái này thật quá sức chịu đựng nổi...... Mẫu thân...... Mẹ...... Sao hai người có thể bình thản đến như vậy chứ......

"Chị...... Em không hề biết tí gì về những cái này a......" (nên làm ơn tha cho em đi (╥_╥))

"Tôi đã từng dùng rồi, băng vệ sinh này thay rất dễ a, nhưng tùy từng trường hợp thì lại rất khó xử lý. Loại băng này thì sẽ không sợ quá hạn sử dụng đâu, có thể đi bơi lội, tự do vận động a. Nhưng mà có nhiều người lại không dùng nó lắm, nhưng em thử so sánh lợi và hại đi, tùy cho em lựa chọn."

"......" Người được bảo là chọn một trong hai theo gợi ý của chị kia, bộ dáng thật sự không thích a......

"Mua cả hai về đi." Mẫu thân kiêm chủ tịch Seo lên tiếng, "Yi Won, con tự mình sử dụng xem cái nào tốt hơn."

"Vâng," Lee trung khuyển vẫn luôn luôn nghe theo lời của chủ tịch Seo, dù sao Giám đốc nim nhà chúng ta cũng không hơn không kém ~ "Vậy đi tính tiền đi, một lát nữa rồi đi ăn tối. Chúng ta cũng vừa kí hợp đồng đầu tiên với nhà hàng đó. Vừa hay Yi Won lần trước nói muốn đi ăn món Italy."

Ống tay áo liền bị một lực rất nhỏ gần như không kéo lấy, Lee Se Jin quay đầu, trông thấy ánh mắt mang vẻ ủy khuất của đại nữ nhi, cũng không nhìn thẳng vào mắt của cô, chỉ cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ nhẹ tựa như đang làm nũng, "Mẹ lần trước nói dẫn con đi ăn bít tết mà......'

A nha nha ~ Đại bảo bối thực giống Seo Yi Kyung, ngạo kiều như vậy a. Lee Se Jin cười cười, sờ khuôn mặt Seo Yi Jin trấn an nàng, "Yên tâm bảo bối, mẹ cùng mẫu thân các con lần trước đã đặt chỗ tại nhà hàng Tây rồi, cũng có bít tết mà Yi Jin rất thích ăn a."

"Thật...... sao?" Seo Yi Kyung nhìn Seo Yi Jin vẫn còn cầm lấy tay áo của vợ mình, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, Se Jin cũng chưa bao giờ dỗ chị như thế đâu. ( Se Jin: Em không có sao? Chị sao có thể ghen với con mình được cơ chứ? ) Kết quả là cô thành công dỗ Seo Yi Jin, tuy rằng không hoàn toàn, chỉ có thể làm cho Yi Jin miễn cưỡng đồng ý, bất quá đem đại bảo bối giao cho Seo Yi Won xử lý.

Seo Yi Won thầm hiểu thông điệp mẹ gửi cho, ôm lấy cổ chị gái, mặt liên tục cọ lên vai chị. Seo Yi Jin bất lực đỡ trán, cố gắng không đẩy em gái mình ra, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn xoa đầu Yi Won, rồi đi theo hai mẹ ăn tối.

"Oaaa, nhà hàng này thật sự rất sang trọng nha --- " Seo Yi Won có một tình yêu tha thiết đối với ẩm thực truyền thống, thế nên rất ít khi ăn đồ Tây. Tuy rằng đã từng theo mẹ học một ít lễ nghi cần có khi thưởng thức đồ Tây, nhưng nàng đã lâu rồi chưa có động tới. Món Italy nàng cũng không rõ phải dùng như thế nào, đành cam chịu để dĩa trở lại chén ăn của bản thân.

"Yi Won, Seo Yi Won." Seo Yi Kyung gọi tên tiểu nữ nhi, thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo mang theo một chút ôn nhu làm cho người đối diện cảm thấy an tâm, "Nhìn ta, không cần vội."

Seo Yi Won ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, Seo Yi Jin lớn lên thật sự rất giống Seo Yi Kyung, nhưng Seo Yi Kyung khi còn trẻ so với Seo Yi Jin bây giờ có phần trầm mặc và lạnh lùng hơn. 

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt gợn sóng không sợ hãi kia...... cho dù có phải xuống địa ngục, Seo Yi Won cũng tuyệt đối tin tưởng mẫu thân của nàng nhất định sẽ có biện pháp.  

Seo Yi Kyung vươn ngón tay thon dài lấy khăn lau dĩa, cổ tay linh hoạt, thành thạo cuốn chiếc dĩa nhiều vòng khiến những sợi mì óng ánh ngoan ngoãn cuộn lại với nhau. Tuy vẻ mặt chị vẫn bình thản là vậy nhưng ngón tay lại trở nên hơi trắng bệch vì nắm chặt đầu dĩa.

Cả quá trình mây bay nước chảy lưu loát sinh động, dáng người tao nhã của mẫu thân đã thu hút hết vào đáy mắt của Seo Yi Won. Seo Yi Jin huých vào người đứa em gái đang ngẩn ngơ, Seo Yi Won như thoát khỏi cơn mê man, cố gắng nhớ lại những thao tác mẫu thân vừa làm, thực hành lại sao cho đúng.

Seo Yi Kyung mỉm cười, đem ít mì vừa nãy đưa vào trong miệng Lee Se Jin.

"Chị Yi Jin, em ăn được rồi ---"

"Ân, em làm tốt lắm."

"Chị --- Không cần học những lời của mẹ đâu --- Chị nói những lời này là trái lương tâm a ---"

"Không sao cả ~ Tôi thích mẹ nên mới nói như vậy." Nói xong câu đó, Seo Yi Jin liền đảo mắt tới mẫu thân đang ngồi ở bên kia, y như nàng nghĩ, trong mắt Seo Yi Kyung chính là sáu phần nghiền ngẫm cùng bốn phần khiêu khích, nhìn về phía nàng. Seo Yi Jin thấy mình đùa hơi quá trớn liền buông tay đầu hàng, lá gan nàng hôm nay quả thực rất lớn a, "Nhưng thật tiếc --- Mẹ đã là vợ người ta--- bất quá cũng không sao." Seo Yi Jin cầm lấy giấy ăn, lau đi vụn thức ăn còn vương trên khóe miệng của em gái, "Tôi đã có em gái độc nhất vô nhị siêu đáng yêu trên đời rồi."

"Chị ~~"

Seo Yi Kyung: "Quả nhiên...... Không nên cho các con xem quá nhiều phim truyền hình......"

Seo Yi Won: "Mẫu thân, con xem phim hoạt hình mà a ~"

Ăn tối xong về đến nhà trời đã khuya rồi. Seo Yi Won gối đầu lên đùi chị gái, nắm lấy tay chị, hai chị em ở ghế sau đã ngủ từ lâu.

Lee Se Jin ra xe trước để chuẩn bị sẵn chăn gối cho hai bảo bối, chỉnh lại góc chăn trên người Seo Yi Won, để ý tóc Seo Yi Jin đã hơi dài, vén nhẹ tóc mai của nàng ra sau tai, nhìn hai chị em nàng say sưa ngủ, không tự chủ cười ngốc.

"Đáng tiếc là cái chăn cũ không thể dùng để đắp cho hai đứa."

"Đúng vậy a...... Dù sao thì hai đứa đã lớn hơn nhiều rồi." Lee Se Jin lặng lẽ ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của hai nàng, không biết rõ vì sao cảm giác trong trái tim lại dạt dào biết bao cảm xúc, "Yi Kyung a......"

"Ân."

"Trước đây quyết định sinh ra hai đứa thực là quyết định rất đúng đắn...... Có hai đứa cảm giác thật sự rất ấm áp......"

Lee Se Jin liền ngồi thẳng dậy, mắt tràn đầy yêu thương hướng về người con gái cô yêu Seo Yi Kyung, khóe miệng tạo thành một độ cong, "Có thể gặp được chị Yi Kyung......... Thật là rất hạnh phúc...... Em có cảm giác, những đau khổ trước nay mình phải chịu đựng, đều là cái giá cho việc sau này đã gặp được chị...... Em hiện tại...... là người hạnh phúc nhất trên thế giưới này......"

Seo Yi Kyung từ trước tới giờ đều cho rằng hành động thực tế vẫn luôn biểu đạt được rõ nhất dục vọng của chính mình. Vì thế, hai người ở dưới bầu trời đêm đầy sao, trao cho nhau nụ hôn sâu.

Yi Won phụ thê: Se Jin đúng là tiểu yêu tinh a/ Yi Kyung thực gợi cảm...... Nếu như không phải vì còn có hai đứa nhỏ ở đây, thì thật muốn đem em ấy/chị ấy làm đến liệt giường rồi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro