Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Từ khi Thẩm  Quân nói sẽ kết hôn khi Tô Văn tròn hai mươi tuổi, lúc nào cậu cũng mong mình mau lớn.

Thẩm Quân ngược lại không vội, hắn đã chờ lâu như thế rồi, đợi thêm hai năm cũng không ảnh hưởng gì.

Tô Văn đã là sinh viên năm hai, khi Thẩm Quân còn học đại học thi thoảng sẽ ngủ tại trường, nhưng bây giờ hắn không cho Tô Văn ở trọ, cũng may trường của cậu không xa, thuận tiện đi đi về về.

Ngày hôm nay cách sinh nhật hai mươi của Tô Văn tròn một tuần.

Trước khi Thẩm Quân ra ngoài đã nói sẽ đón cậu đi ăn cơm. Tô Văn đoán ngay được hắn định làm gì, mà Thẩm Quân cũng thẳng thắn không lừa dối cậu, nói rõ ràng rằng hôm nay sẽ cầu hôn cậu.

Nếu là người khác nhất định sẽ oán giận, một chút bất ngờ cho dịp đặc biệt cũng không có.

Nhưng Tô Văn thì khác, thậm chí cậu không chờ nổi tới ngày hai người chính thức kết hôn, cậu nói với anh Quân rằng không cần "công thức hóa" như vậy. Chỉ cần Thẩm Quân mở lời, dù nói ở bất kì đâu, bất kì lúc nào, cậu cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Thẩm Quân cười vuốt mũi cậu: "Anh sẽ không để em thiếu một bước nào trong quá trình yêu đương giống của người khác."

Thấy chưa, thấy chưa. Anh Quân của mình lúc nào cũng như thế, lúc nào cũng dịu dàng, đối xử tốt với mình.

Cậu luồn hai tay vào áo khoác của Thẩm Quân, ôm chặt eo hắn, cọ cọ mặt lên ngực hắn. Cậu cực kì, cực kì thích anh Quân, cậu rất muốn dâng trái tim mình lên cho anh Quân nhìn, để anh Quân biết cậu yêu hắn đến mức nào.

Thẩm Quân cũng ôm cậu thật chặt, hắn cúi đầu ghé vào tai cậu: "Được rồi, anh đưa em đi học, tan học nhớ đợi anh tới đón em."

Tô Văn lùi một bước, cậu khoa tay múa chân nói cho hắn:

【 Không cần đâu, để chú Lý đưa em đi học cũng được, anh đưa em đi sẽ bị trễ giờ làm đó. Em sẽ ngoan ngoãn đợi anh.】

Thẩm Quân cười cười: "Được rồi, chúng ta xuống lầu đi."

Tô Văn gật gật đầu, nắm tay hắn xuống lầu.

Cả ngày hôm nay Tô Văn đặc biệt vui vẻ, cậu rất mong chờ xem anh Quân sẽ cầu hôn cậu như thế nào.

Cuối cùng cũng tan học, Tô Văn như con thỏ nhỏ nhảy nhót ra cổng trường, cậu muốn anh Quân vừa đến sẽ nhìn thấy cậu đầu tiên.

Thẩm Quân tới trường, đưa cậu đến một cửa hàng lễ phục sang trọng.

"Hôm nay chúng ta phải mặc nghiêm túc một chút."

Hai người cùng thay âu phục, tới nhà hàng đã đặt sẵn. Thẩm Quân đã bao trọn nhà hàng này, xung quanh không có bất kì người nào khác. Nhân viên đứng đợi sẵn trước cửa, đưa họ tới một bàn bên cửa sổ.

Trong phòng bày đầy champagne và hoa hồng đỏ tươi, ánh đèn trong phòng nhu hòa ấm áp.  Tô Văn được Thẩm Quân nắm tay đến bàn ăn, hắn kéo ghế giúp cậu rồi mới ngồi xuống bên đối diện.

Hai má Tô Văn đỏ ửng, bàn tay nhỏ trên bàn cũng lo lắng mà nắm chặt lại.

Thẩm Quân cười khẽ: "Đừng lo như vậy, chúng ta ăn cơm trước đã."

Hắn đưa tay ra hiệu, nhân viên mang từng đĩa thức ăn lên, bày biện cần thận trên bàn, tất cả đều là những món Tô Văn thích ăn.

"Anh cố ý chọn nhà hàng này bởi vì món ăn gia đình ở đây rất ngon, em ăn thử xem."

Tô Văn gật gật đầu, uống một ngụm nước để bản thân bình tĩnh lại rồi bắt đầu ăn thử.

【Thật sự rất ngon!】

Cậu đặt dao nĩa xuống, cười tươi ra hiệu cho Thẩm Quân.

"Em thích là được rồi."

Hai người từ từ dùng bữa xong, nhân viên tiến lên thu dọn bàn.

Thẩm Quân đứng lên, đi tới trước mặt Tô Văn. Nhịp tim của cậu càng lúc càng đập nhanh theo từng bước chân của hắn.

"Anh tặng em một bài hát được không?"

Tô Văn không hiểu ý của hắn, Thẩm Quân cười chỉ vào chiếc piano cách đó không xa.

Tô Văn chớp chớp mắt nhìn hắn.

Thẩm Quẩn xoa đầu cậu, ngồi xuống trước đàn piano.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, thở phào một hơi, nở nụ cười. Lục Gia Ninh không hề biết, thật ra hắn cũng đang rất rất căng thẳng, có lẽ còn căng thẳng hơn cả cậu.

Ngón tay nhấn xuống phím đàn, tiếng đàn chậm rãi bao phủ từng ngóc ngách trong căn phòng ấm áp.

Liebestraum, S.541 – Love Dream. Tiếng đàn thâm tình uyển chuyển, dường như đang quấn quít bên tai Tô Văn nói lời thương yêu. Tô Văn nghe hiểu, hai người từng học đàn cùng nhau, cậu hiểu hết tâm ý của Thẩm Quân.

Nước mắt không nghe lời tụ bên viền mắt, từ từ trượt xuống, cậu cảm thấy bản thân mình thật kỳ lạ, tại sao lại khóc vào lúc này chứ, nhưng cậu không kiểm soát được nó.

Đánh xong một đoạn, Thẩm Quân cầm bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi bước tới bên Tô Văn. Tô Văn cũng đứng dậy, tất cả lực chú ý của cậu đều đặt lên người Thẩm Quân, dường như nơi đây chỉ còn hai người họ. Mỗi một bước đi của Thẩm Quân đều là một lần chạm vào trái tim Tô Văn, giờ phút này, trái tim của cậu vì hắn mà đập.

Khoảng cách giữa đàn và bàn ăn không xa, thế nhưng Tô Văn lại cảm thấy cậu phải chờ đợi rất lâu Thẩm Quân mới dừng lại trước mặt mình.

Thẩm Quân đứng cách cậu một mét, quỳ một chân xuống. Tô Văn theo bản năng dìu hắn lên, lại nghe hắn cười nói: "Văn Văn ngốc này, có người nào đứng cầu hôn đâu chứ."

Tô Văn rụt tay về, cọ cọ lên ống quần, mặt đỏ bừng.

Thẩm Quân nâng bó hoa về phía Tô Văn, trầm giọng nói: "VănVăn, anh luôn thấy anh rất may mắn, bởi vì anh gặp được em. Có nhiều lúc anh rất sợ, sợ rằng khi ấy chú Lục không chọn anh, nếu thế em sẽ thuộc về người khác mất. Thật may, người đó là anh. Lúc nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy em, em rụt rè nắm góc áo của anh, anh đã nghĩ muốn chăm sóc em cả đời. Văn Văn, anh yêu em, em có đồng ý kết hôn cùng anh không? Em có đồng ý cả đời ở bên anh, để anh có cơ hội yêu em, chăm sóc em không?"

Tô Văn mím môi khóc, từng giọt nước mắt tí tách rơi trên mặt đất. Cậu cầm bó hoa trong tay Thẩm Quân, liên tục gật đầu. Nếu cậu có thể nói, nhất định cậu sẽ hét thật to "Em đồng ý!". Nhưng cậu không nói được, thế nên cậu nâng Thẩm Quân dậy, đợi hắn đứng vững rồi mới nhón chân, chủ động hôn hắn. Cậu không thể dùng lời nói, nhưng có thể dùng hành động của mình nói cho hắn biết.

Tô Văn học theo Thẩm Quân, đưa lưỡi vào trong miệng hắn, cùng hắn dây dưa môi lưỡi. Thẩm Quân đảo khách thành chủ, một tay nắm lấy eo cậu, một tay đỡ đầu cậu, đôi môi mang theo chút bạo lực đòi hỏi liên tục. Tô Văn bị hôn đến ý loạn tình mê, từ từ mất sức, Thẩm Quân lưu luyến liếm mút môi cậu mấy lần mới buông cậu ra.

Tô Văn điều hòa hơi thở của mình, ngước đôi mắt đỏ hồng ươn ướt nhìn hắn. Cậu làm kí hiệu, trịnh trọng đáp lại hắn:

【Em đồng ý.】

Thẩm Quân cười rộ lên, nắm lấy tay cậu. Hơn một năm trước hắn đã tìm chuyên gia thiết kế riêng một đôi nhẫn cưới, kiểu mẫu đơn giản nhưng đặc biệt thể hiện tình yêu thuần túy giữa hai người. Suốt một năm chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần, ba tháng trước mới hoàn thành, đây là đôi nhẫn độc nhất vô nhị.

Thẩm Quân mở hộp, cầm chiếc nhẫn dành cho Tô Văn, cẩn thận đeo lên ngón áp úp của cậu, vừa vặn vô cùng. Hắn đưa chiếc hộp cho Tô Văn: "Có muốn giúp anh đeo nhẫn không?"

Đương nhiên rồi, Tô Văn cầm chiếc nhẫn còn lại trong hộp, cẩn thận đeo lên ngón áp úp của hắn. Cậu mỉm cười vuốt nhẹ ngón tay hắn, vui vẻ chạm lên ngón tay mình.

Nhân viên dồn dập đi ra, tung hoa hồng tươi chúc phúc cho hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro