CÂU CHUYỆN 14
Sáng mồng 2, ổng đi trực buổi sáng, còn tui mượn chiếc sirius chạy về nội, nhà nội tui con cái lấy chồng, lập ngiệp xa quê nên hiếm khi họp mặt, mỗi năm mới có dịp tết nên mọi người họp mặt rộn ràng cả lên, tui xách xe qua thì quý phụ huynh tui ngồi tán dóc khí thế rồi, không thèm ngó tới luôn, có lẽ như tui là con nuôi thì phải, khóc 2 dòng sông, chỉ có mấy cô, mấy bác, mấy chú là rộn ràng hỏi thăm cười nói thôi, tui thắp nhang, chúc tết một vòng rồi nhận lì xì, còn việc lì xì lại thì là việc của phụ huynh tui. Tui vào kêu lô tô, đánh bài thì tui ăn chứ lô tô thì thôi thua, chơi 5 ván.mà không kinh được bàn nào nên tui nghĩ luôn. Chừng 2 giờ thì tui chạy về, thấy ổng đang ngủ trên võng, tui lại ngồi xuống đất rồi nhìn ổng, cái mặt như vậy không yêu cũng uổng, ghét quá đi, tui bẹo má ổng một cái, cái ổng cười cong môi.
- lên đây nằm với anh nè
- lên đứt võng sao
- thì nằm dưới đất, sáng giờ không gặp nhớ quá đi
- em cũng nhớ anh nữa
- có mới nói nghe, hay là lo đánh bài
- không có, kêu lô tô mà thua không hà, nghỉ về luôn nè
- thua mới về, chứ thắng là đâu nhớ gì tới tui đâu - cái ổng làm mặt giận, tui nhìn mà mắc cười ghê
- thắng cũng về, nhớ người yêu quá hà
Cái ổng ghị tui xuống hôn tui một cái, tui cũng đáp lại, hai người hôn qua hôn lại đến khi nào mệt thì thôi, đúng là yêu nhau bày ra đủ trò thật chứ. Ổng kêu tui nướng mấy con khô cá lóc, vài cái lạp xưởng dùm ổng, ổng chạy đi chở 2 thùng ken, ui cái dòng ken được cái mắc chứ uông không ngon, đắng nghét hà, tui thì thích tiger nâu thôi, ổng vừa về là mấy ông bạn của ổng tới. Ổng chạy ra đón
- hello các đồng chí, dựng xe đó đi rồi vào nhậu
- dạ các chú, dạ anh Duy, anh Trường,
- ủa thằng này ngộ, tụi tao thì kêu chú, còn thằng Duy với Trường mà kêu anh là sao?
- dạ...tại... Tui gãi đầu, anh Duy với Trường thì tui có đánh bóng chuyền chung vài lần nên biết, còn mấy ông này thì thôi thua
- thôi bỏ qua cho cháu tao đi mày, tính không lì xì mới tìm cách bắt bẻ hả mạy
- hahaha, thằng này khôn mạy, lại chúc tết chú lì xì cho nè
Xong xui thì bày ra nhậu, tui tính đi vào phòng bạn ổng kêu lại
- ở lại nhậu chứ, lớn rồi con, mai mốt về nhà ra mắt ông già vợ nữa chứ
- dạ
Tui chạy xuống bếp, mở tủ lạnh nốc miếng phô mai vào rồi chạy lên tiếp mấy ổng, rồi cắt trái xoài nhỏ để nhâm nhi, nay tui giết mấy ổng để bỏ tật rủ con nít nhậu, tửu lượng tui cũng khá, bia thì chừng 7, 8 lon thôi, rượu nếp thì chừng nửa lít thôi, nên phải thủ sẵn. Chạy lên nhậu thì ông cậu tui cười cười, vậy là ổng biết rồi đó, mấy ổng hỏi tui năm nay thi trường nào, rồi người yêu ra sao? Một buổi trời đẩy 2 thùng rưỡi thì mấy ổng giải tán, tui thì hơi hơi thôi nhưng vẫn còn tỉnh lắm, lôi ổng vào giường, vệ sinh cho ổng xong rồi dọn cái đống hổ lốn ỏe ngoài đó thì muốn xỉu, vào tắm rửa sơ rồi ôm ổng ngủ một giấc, đang ngủ thì có gì nhột nhột nên mở mắt ra thì thấy ổng đang hun mình, tui kéo ổng xuống ôm cho đã, khi yêu nhau thì bên cạnh người yêu không bao giờ chán cả, ngay cả việc làm hằng giờ như là hôn hay ôm cũng như lúc ban đầu.
- nhõng nhẽo à cục cưng của anh
- không có, đuối quá trời luôn
- phải rồi, giết được mấy ông bợm đó đâu phải chuyện dễ
- cho bỏ tật rủ con nít nhậu nhèm
- phải con nít không, hay là con nít quỷ đó
- do anh dụ dỗ mới thành quỹ nè
- hì hì, tại thương quá
Tui thương ổng ghê luôn á, tui ôm siết ổng, ngửi cái mùi đàn ông quen thuộc trên cơ thể ổng, tự nhiên cái bụng tui kêu ọt ọt, hồi chiều giờ nhậu không chứ có ăn gì đâu
- anh đói không?
- cũng hơi đói á, nhà còn gì ăn không ta?
- còn em nè, có nhiêu chiều là anh lôi ra dứt hết rồi còn mẹ gì đâu
- vậy thôi ăn em cho đỡ đói vậy
- thôi đi kiếm gì ăn đi, chứ đói quá hà
Đúng là đường phố tết ban ngày thì vắng chứ ban đêm thì đông, ra đường náo nhiệt dễ sợ, tui ghé quán lẩu bò mà 2 đứa thường ăn, quán cũng đông ghê mặc dù là tết, chắc do ngán mấy món gà luộc, thịt kho tàu, khổ qua hầm,... Nên người ta muốn đổi vị, chứ tui với ổng thì cái gì cũng nốc tuốt, chỉ vì nhà hết đồ ăn thôi, hahaha, tui với ổng ăn xong thì ra mé sông ngồi, ngồi ngắm trời đất, ngắm sông nước vậy thôi, tui ngồi kế bên ổng, tay nắm tay, không ai nói gì cả, vậy thôi là trở về
...
Thôi lược một đoạn đi, 3 ngày tết trôi qua, đúng là nghỉ lâu là hết muốn đi học luôn, mà năm nay thi đại học cái hình thức quỷ ma gì ấy, tui đến rối hết cả đầu. Các bạn còn nhớ năm 2015 không, cái năm kinh hoàng với các bạn 97, ui ta nói ngồi mà nơm nớp lo sợ, điểm lúc lên lúc xuống muốn trụy tim. Tui trở lại với việc học của mình. Tui thi toán, văn, anh, sinh, hóa, nên học thêm dữ lắm, vừa luyện thi trong trường, vừa học thêm ở ngoài, chỉ có ngày chủ nhật là tui rảnh thôi. Ổng thấy tui học mà ổng cũng quải luôn ấy, ổng cứ bảo tui ráng giữ gìn sức khỏe, học cho nhiều mà không khỏe cũng như không, cho nên chủ nhật tuần nào tui với ổng cũng đi đá banh hết. Hồi tháng 4 năm đó, tui với ổng đi đám cưới một người bà con, cha tui đi công tác, mẹ tui thì mắc đồ của khách nên tui đại diện đi luôn. Tui với ổng cứ áo sơ mi, quần âu, giày tây vậy thôi, ui đúng là người yêu tui, lên đồ nhìn đẹp trai, sáng láng, bảnh bao dễ sợ, phải giữ kỹ, không ra đường người ta lụm à. Tui với ổng tới nhà chú rể, đám ở quê người ta thường làm ở nhà, mọi người vừa giúp được, vừa nấu nhiều để đãi khách nữa, ở quê người ta đi đám về bàn dữ lắm, từ cái cách đãi khách cho tới món ăn, làm không khéo người ta không có nói trước mặt mà nói sau lưng, mệt lắm, cha tui có cái lần đi đám hỏi, tới nơi, ổng với cậu 2 đứng một buổi mà không có ai tới tiếp, rồi món ăn thì dỡ ỏm, về ổng chửi rỉ rả, đám cưới ổng chẳng thèm đi luôn, cho nên ở quê người ta làm cẩn thận lắm. Tui với ổng vào thì bà con đông đủ cả rồi, ai cũng hỏi thăm 3 người ta hỏi thăm hết, toàn là hỏi có người yêu chưa, chừng nào lấy vợ, khi nào có con, haizzz, ổng chỉ trả lời qua loa cho qua chuyện, ổng nói từ từ tính tiếp, chứ bây giờ mới thiếu úy thì làm ăn gì, người ta nói ổng lấy vợ đi, nó làm hậu phương cho, nó lo việc nhà cho ổng làm việc nước, vậy an tâm hơn, ổng chỉ cười cho qua chuyện, mặt ổng tỉnh tỉnh vậy chứ mà trong lòng tui đang dậy sóng, tui suy nghĩ những lời người ta nói, liệu mối quan hệ kéo dài đến đâu, mình có thể làm hậu phương cho ổng không, nếu một ngày mọi chuyện vỡ ra thì ổng phải đối mặt như thế nào với người thân, phải chịu áp lực vì ổng là một người công an nhân dân, ổng có thể gánh nổi không, liệu mình có đủ dũng cảm để mà cùng ổng đối mặt với mọi chuyện, tui tin tưởng ổng, nhưng chuyện này có lẽ quá sức với ổng, rồi vài tháng nữa tui đi học đại học, ai là người chăm sóc cho ổng, chia sẻ, tâm sự với ổng,... Những câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu tui.
- nín đi, nín chú thương nè... Ơi thương ghê...
Ổng đang bế thằng cháu mới sinh, gọi ổng là gì tui cũng không biết, thằng nhỏ dễ thương ghê, nhìn mặt cũng quậy à nghen, nó đang khóc nhìn mặt ổng là nín liền. Ổng bế thằng nhỏ cười hề hề, ổng thích con nít lắm, tui nhìn cảnh này lại buồn nữa, ổng như này rồi sao này chuyện con cái thì sao, tui không có khả năng này rồi, ổng phải có vợ... Trời ơi bao nhiêu câu hỏi cứ vây quanh đầu tui, ngồi vào bàn mà đầu óc đâu đâu, không ăn uống gì được, mặt cứ buồn buồn, lúc này trong đầu tui nghĩ hay là chia tay, chia tay để ổng có thể kiếm một người vợ, chia tay để ổng có một đứa con kháu khỉnh, chia tay để ổng có một gia đình hạnh phúc, một tương lai tốt hơn là cứ bên cạnh tui.
Cũng đến lúc về rồi, ổng chở tui về, ổng nhậu ít, tui quyết định nói luôn, không nên để ổng dấn thân vào chuyện này quá sâu nữa
- anh chở em ra mé sông đi, dạo tí rồi
Ổng chở tui ra mé sông rồi, gạt chống, dựng xe rồi 2 đứa dựa xe
- em có chuyện gì hả, nãy giờ thấy buồn buồn
- anh này...
- hửm? Sao vậy?
- hay là...mình,...
- sao?
Ổng nhìn tui bằng vẻ mặt tò mò vừa ngờ vực, vừa có chút gì đó lo lắng, tui không dám nhìn vào mắt ổng
- mình... Chia tay đi...
- hả... Sao sao vậy? Em nói lại đi
- chia tay đi
- EM NÓI LẠI MỘT LẦN NỮA ĐI - ổng hết lên
- EM NÓI LÀ CHIA TAY ĐI
- nhưng mà tại sao - ổng vịnh hai vai tui lắc mạnh, tui không dám đối diện với ổng
- anh phải lập gia đình, tương lai của anh nữa
- anh không quan tâm, anh chỉ cần em
- anh không quan tâm? Anh không quan tâm nhưng em quan tâm? Em sợ người ta biết chuyện, em sợ cha mẹ em biết chuyện, em sợ bị mắng chửi, em sợ nhiều lắm anh biết không?
- anh có thể bỏ tất cả để ở bên em
- EM NÓI LÀ CHIA TAY ĐI
- nhưng... Em có dám nhìn vào mắt anh nói lại không?
Tui quay sang ổng, lúc này mắt ổng đã đỏ hoe rồi, mặt ổng đỏ gay, bất lực. Tui nhìn thẳng vài mắt ổng
- EM MUỐN KẾT THÚC
Ổng buông tui ra, có lẽ ổng đã buông xuôi thật rồi. Có lẽ ổng đã hiểu được tui, ổng không níu kéo gì hết, trong lòng tui như vụn vỡ hết rồi
- như em muốn, lời cuối anh nói với em là "anh yêu em". Lên xe anh chở về, sau đó là trở về như cậu cháu
- anh về trước đi, em về sau
Ổng không nói gì, gạc chống, lên ga
- MÁ NÓ! - ổng chửi một câu rồi cầm nón bảo hiểm tán cái bốp lên đồng hồ, tui thấy ổng dụi mắt rồi lái xe đi
Ổng vừa đi khỏi là tui gục ngã thật sự, gục ngã theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nước mắt tui kiềm nén nãy giờ không biết từ đâu mà chảy ra nhiều, nhiều lắm, tan vỡ, đau đớn, buồn bã đến mức khốn khổ chính là tâm trạng của tôi lúc này. Nhưng tui vui vì thực sự đã làm một điều tốt cho ổng, nhưng còn tui thì sao? Có tốt không chứ, liệu tui có quên ổng được không chứ, tui đứng dựa lan can, nước mắt cứ chảy không ngừng, từng kỷ niệm, từng niềm vui mà ổng và tui có được cứ lởn vởn trong đầu tui, trong lòng tui lúc này nhue đã chết vậy. Tui ngồi đó đến tối thì bắt xe ôm về, sực nhớ là cái điện thoại còn ở nhà ổng, nhưng không biết có nên trở lại không? Nhưng tui chọn trở lại để xem ổng có về chưa, coi ổng ra sao rồi.
Về tới nhà tui thấy nhà cửa tối thui, chắc là ổng đi đâu chưa về, vừa bước vào, tui thấy chiếc moto của ổng ngã ngang, tui mới dựng lên, nhà cửa thì mở cửa tang hoang, bật đèn lên tui hết hồn, cái tủ TV thì bể kính, bàn ghế thì đỗ vỡ, lật ngang lật ngửa, tui quay qua thấy ổng đang ngủ trên võng, tui ngó qua thì trời đất ơi, 2 cái mu bàn tay ổng trầy trụa, rách ra, máu khô lại rồi, chắc là cũng lâu rồi, nước mắt tui lại chảy ra, thấy ổng như vậy mà tui càng đau đớn, tui vuốt gương mặt ổng, ngắm nhìn khuôn mặt đã quá đỗi thân thương với tui. Ổng cứ ngủ say, đôi mắt ổng cứ nhắm như vậy
- anh đừng làm vậy nữa được không? Em đau lắm anh à
- ...
- em xin anh đừng tự tổn thương mình nữa, anh làm vậy như đang giết em đó
- ...
Mặc kệ ổng ngủ tôi vẫn cứ nói, nói ra cho hết lòng mình
- em xin lỗi vì đã đến bên anh, để anh phải khổ sở như thế này
- ...
- liệu em làm vậy có đúng không anh? Có phải việc chia tay anh là sai không?
- ...
- đừng tự làm đau bản thân mình nha anh...
- ...
- em yêu anh, yêu nhiều lắm,
- ...
Tui ôm ổng mà khóc, khóc như là đứa trẻ, mặc kệ mọi thứ, không biết nước mắt ở đâu cứ chảy ra hoài, chưa bao giờ nước mắt tui chảy như vậy. Tui không để ý thì ổng đã ôm chầm tui rồi
- đừng bỏ anh, anh xin em, đừng bỏ anh mà - ổng vừa nói vừa khóc, làm tim tui như ngàn vết dao đâm vào,
- em xin lỗi
- anh xin em, đừng bỏ anh
- em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, em xin anh đó
Tui tính bỏ đi thì ổng chồm lại chụp tay tui kéo lại,
- em nói muốn tốt cho anh mà em có biết anh nghĩ như thế nào không, em có biết anh nghĩ như thế nào không mà nói nghĩ vì anh, em có hiểu không? Anh chỉ muốn bên cạnh em thôi, anh không muốn lấy vợ - ổng vừa nói vừa khóc, nhưng ổng nói đúng, tui chưa bao giờ nghĩ ổng có muốn chia tay không, tất cả chỉ là do tui tự nghĩ, tự biên tự diễn mà thôi, trong lòng tui lung lai dữ dội, nhưng tui không thể đầu hàng được
- anh phải rời xa em thì anh mới có thể quen người khác được anh biết không? - tui hét vào ổng
- em nghĩ anh đã bước chân vào thì anh có thể quen người khác được không? - ổng hét lại vào tui - anh đã bước vào thì không rút ra được đâu em à! Đó vốn là bản chất rồi, bây giờ anh chỉ có thể thương em mà thôi
- nhưng mà... Nhưng... Còn công việc của anh nữa...
- chuyện đó anh không quan tâm, anh có thể bỏ hết tất cả mà.
-...
- anh xin em, đừng bỏ anh mà - ổng ôm tui vào lòng
Vậy là xong, bao nhiêu quyết tâm của tui bây giờ đổ sông đổ biển, thôi thì phó mặt số phận, tới đâu thì tới. Có lẽ tui đã sai thật rồi, tui đã sai khi yêu ổng, nhưng càng sai khi lại chia tay ổng, bề nào cũng sai, nhưng cái nào sai ít hơn thì theo cái đó.
- đừng bỏ anh nghe em
- ... - tui không nói gì, chỉ dụi đầu vào ngực ổng rồi gật đầu
Ổng ôm tui vào lòng, ôm chặt như sợ tui đi mất vậy, rồi ổng kéo mặt tui lên hôn một cái, hôn như chưa bao giờ được hôn vậy
- nhớ, đừng bao giờ nói chia tay nha, anh sợ lắm.
- em biết rồi, em xin lỗi
- anh yêu em - ổng ôm tôi rồi khóc, tui cũng khóc, cứ ôm nhau mà khóc
Tui đưa ổng vào phòng, lấy hộp bông băng thuốc đỏ, rửa vết thương rồi băng bó cho ổng, haizzz, sợ ổng luôn, buồn, tức giận rồi tự làm tổn thương mình
- mai mốt đừng làm vậy nữa nha, nhìn mà xót
- chỉ cần em đừng bỏ anh, muốn gì anh cũng làm
Tui cất hộp y tế đi rồi tính đi ra ngoài
- em đi đâu vậy - ổng có hơi lo 1 tí
- đi dọn bãi chiến trường của anh kìa
- thôi khỏi, mai dọn, giờ vô đây ngủ với anh
Ổng vỗ vỗ chổ kế bên, rồi kéo tui lại, tui leo lên giường, ôm ổng ngủ... Vậy đó, thế là không xa nhau được, ổng cứ nhue vậy thì càng thương hơn chứ bỏ đâu có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro