Chương IV:
Sau ngày hôm qua , hôm nay cô phải dậy thật sớm chuẩn bị rồi qua phòng cậu cả , cô không biết phải làm sao mà đối diện với cậu , cô điên thật rồi, thân là người hầu mà lại có thể nói với cậu như thế , cô tiêu rồi . Cô lo lắng rung sợ thì tiếng cửa mở ra .
' ưm chào cậu ạ'
'Sao?'
'Tôi qua hầu cậu ạ '
Cô phân vân không biết nói sao với cậu, tội cô lớn quá mà.
'Hôm qua là tôi đã sai , tôi ... tôi thật sự xin lỗi..'
'Xin lỗi cái gì ?'
Cô không biết phải giải thích như thế nào cô cứ ấp a ấp úng mãi .
' Sao , nói thì nói nhanh ,không thì biến ',
Cửa đóng một cái rầm , trời ơi ngạc nhiên kinh khủng đây là bộ mặt thật của cậu cả sao , cô như không tin vào mắt mình . Rồi cuộc đời cô từ nay đi về nơi đâu chứ .
Còn bên trong thì có người đang cười vui vẻ , mà lẩm bẩm trong đầu .
' Haha cô ta thật thú vị '
Cô lại đứng đó, giơ tay lên và tiếp tục gõ cửa ,cánh cửa mở ra.
‘Lại chuyện gì '
‘Mời cậu xuống dùng bữa sáng ạ '
Rầm, cửa phòng đóng lại, cô buồn bả bước xuống lầu vừa đi vừa nghĩ ,tội của cô làm sao mà được tha thứ.
Cứ nghĩ rằng cô sắp bị sa thải nên lủi thủi bước vào phòng thu dọn hành lí .Đột nhiên ai đó gọi ,cứ tưởng người đến báo là cô bị đuổi. Trên tay cầm túi đồ của mình mở cửa phòng, trước mặt là cậu cả .Cậu nhìn cô
‘ Làm gì vậy kêu chủ xuống ăn mà người hầu không dọn lên thì ăn cái gì’
Cậu nhìn xuống tay cô nhìn cái túi đồ mà cô đang cầm
‘Cái gì vậy’
‘Không phải là cậu sa thải tôi sao’
‘Ai nói’
‘Tôi đắc tội với cậu thì tôi bị sa thải, đó là quy tắc trong nhà rồi'
Khuôn mặt cậu bắt đầu lạnh toát nhìn đáng sợ vô cùng
‘muốn vậy lắm sao '
Bản thân cô hiển nhiên là không muốn, có ai trên đời mà lại muốn bị đuổi.
'Dạ không ạ '
'Vậy thì xuống dọn đồ ăn '
'Dạ'
May quá, cô không bị đuổi rồi . Cô vui vẻ đi phía sau cậu , cô đem thức ăn lên để ra bàn và mời cậu dùng .Cô đứng bên cạnh nhớ lại ngày hôm qua, không biết ai đã bế cô lên giường cậu nằm chứ . Quay sang nhìn cậu , lỡ miệng mà hỏi
' Cậu , cậu đỡ tôi lên giường cậu phải không ạ'
'Phụt'
'Cậu ,cậu sao vậy, có sao không'
Tay cô vỗ vỗ lưng cậu, cậu hất ra.
'Cô bị điên à , tôi còn chưa tính sổ cô , khi dám tự ý lên giường tôi nằm '
Cậu tức giận la cô .
' Người thấp hèn như cô mà còn dám hỏi tôi bế cô lên, tức cười.'
Cậu nói có chút nặng lời,cô thì dễ khóc nên chỉ biết cúi gầm mặt rơi lệ.
'Hức hức .. tôi xin lỗi tôi không dám nói bậy nữa '
Tiếng hic hic cứ bên tai cậu , khiến tâm trạng chả còn muốn ăn . Đừng dậy rời ghế , quay sang mà bảo cô .
' Tôi muốn đi dạo'
'Hức ... vâng thưa cậu '
Cô đi theo sau lưng cậu , vấp phải cục đá cô lảo đảo , nhanh tay cậu đã kịp thời đỡ lấy cô , kéo cô áp sát vào người cậu.
Tường chừng thời gian như ngừng lại tim cô hình như bị bệnh mà sao nó cứ đập nhanh liên tục . Gần như vậy , cô mới để ý kĩ , mắt ,mũi miệng chỗ nào cũng đẹp , con trai gì mà đẹp hết phần con gái . Ơ , cô làm sao vậy nhỉ , đang nghĩ gì thế này , cô đỏ mặt đẩy cậu ra cúi đầu lia lịa
' Xin lỗi , xin lỗi tôi vô ý quá lại phiền cậu '
'Được rồi'
' Cậu cậu đừng giận mà, tôi sao rồi '
' Ừ'
'Cậu....'
' ĐÃ NÓI KHÔNG SAO'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro