#1
- Mộc Mộc... Mộc Mộc à anh dậy rùi nè.
Hạo Hiên đi từng bước lững thững trên cầu thang xuống, tay dụi dụi mắt vẫn còn đang chưa tỉnh hẳn của mình.
Cậu đi quanh quẩn xung quanh căn nhà mà chẳng thấy Mộc Mộc của mình đâu, mắt trở nên đỏ hoe, xụt xịt hỏi mấy người giúp việc :
- Mấy cô có thấy Mộc Mộc của cháu đi đâu rồi không? Ngủ dậy đã không thấy em ấy đâu rồi, hôm qua em ấy còn hứa sáng nay sẽ dẫn cháu đi công viên mà.
Thấy cậu chủ sắp khóc, mấy cô giúp việc tay chân liền cuống lên. Ai trong nhà này chẳng biết cậu chủ khóc đáng sợ đến mức nào. Nói thẳng là dai như đỉa dỗ không được.
Dì Trần chân tay quýnh lên chạy tới bên cậu nhẹ giọng dỗ dành :
- Cậu chủ, Mộc Mộc vừa đi cùng Minh Thế đến công ty đưa tập tài liệu cho bà chủ. Mộc Mộc dặn tôi kêu cậu đánh răng rửa mặt chờ con bé một chút.
Mặt Hạo Hiên hiện lên vạch đen, hai mắt híp lại.
- Được lắm em dám mò đi cùng với thằng đó hả Mộc Mộc, em hay lắm.
Hạo Thiên quay ngoắt người đi thẳng ra ngoài vườn, cậu kiếm được một chiếc que dài dơ lên trước mặt nở nụ cười hài lòng. Hạo Hiên chạy ra chiếc ghế sát cổng ngoài khoanh chân chờ đợi cô giúp việc nhỏ bé của mình.
Gần một tiếng đồng hồ qua đi, cảm tưởng như chiếc cổ của cậu dài thêm cả chục phân thì mới lấp ló bóng dáng 2 người đang vui vẻ tung tăng cầm chiếc kem nhỏ cùng một chút đồ ăn vặt.
Mộc Mộc chơi đùa cùng Minh Thế trên đường về nhà. Hôm nay cô được Minh Thế mua cho nhiều đồ lắm nên cực vui vẻ, tay cầm chiếc kem tung ta tung tăng cùng hắn.
Đang đi thì bị Minh Thế giữ lại, hắn đưa tay lau nhẹ bên khoé môi có dính chút kem dâu của cô.
Mọi thứ thu được hết vào tầm mắt của Hạo Hiên, hình ảnh ánh sáng sống động làm khí nóng trong ngừoi cậu bốc lên ngùn ngụt. Cậu lao thẳng về phía Minh Thế, tay cầm roi, miệng hét lên :
- Thằng ôn vật kia! Sao mày dám...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro