Chương 18 : Tiêu Đình của em
Cô loay hoay ở dưới bếp rất lâu , lâu đến mức Tiêu Đình cũng tưởng xảy ra chuyện gì , vội chạy xuống bếp xem tình hình
Xuống bếp rồi mới thấy tình trạng nhà bếp thảm hại thế nào
Vỏ trứng , vài cọng rau cải , vỏ bao bì , thớt , dao , kéo bày la liệt còn Tuệ Đường vẫn đang chăm chú thái thịt bò
Haizz , thật là... úp mì là được rồi còn thái thịt làm gì cơ chứ . Tiêu Đình bỗng cảm thấy nhiều lúc cô ngốc cũng thật cầu kỳ
Anh tiến đến , kéo Tuệ Đường xoay người lại , hỏi :" Sao nấu lâu thế , anh đói hoa mắt luôn rồi "
Tuệ Đường bỗng cuống quýt :" Đợi một lát , em không biết cắt thịt bò "
Tiêu Đình đến gần kéo Tuệ Đường ra đằng sau , tiện tay ném thịt bò đang thái vào tủ lạnh , dọn rác trên bàn , tắt bếp đang sôi sùng sục , đổ thẳng nước vào bát , lấy đĩa úp lại , tất cả chỉ trong nháy mắt .
" Xong rồi "
Tuệ Đường tròn mắt . Hả nhanh thế sao ?
" Nhưng mỗi lần em bưng mì lên , đều thấy bác đầu bếp bỏ trứng rau , thịt bò vào mà "
Tiêu Đình dở khóc dở cười :" Không nhất thiết , vậy cũng ngon rồi "
Tuệ Đường coi như đồng ý :" Vậy anh lên phòng đi em sẽ mang mì lên "
Tiêu Đình : "..." Có cần rắc rối thế không!!
Tiêu Đình không lên tiếng , kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ăn mỳ
Tuệ Đường cũng không thắc mắc , ngồi xuống đối diện vừa nhìn vừa thích thú vừa hỏi :" Có ngon không ? "
Tiêu Đình :" ... " Em nói xem mì ăn liền có ngon hay không ?
" Em ... muốn ăn không ?"
" Không đâu , em no rồi anh mau ăn đi "
Ăn xong , đợi Tuệ Đường dọn dẹp nốt bát đĩa , trước khi về phòng anh còn không quên một lần nữa " nhõng nhẽo "
" Đường Đường !"
" Vâng ?"
" Em không nhớ sao ?"
" Nhớ gì ạ ? "
" Còn chưa chúc ngủ ngon "
Cậu à , sao cậu vừa uống rượu tính tình lại thay đổi rồi , giọng nói cũng mang vài nét trẻ con ừm... nhưng thực sự đây không phải lần đầu nên cô cũng quen rồi
Bước lên phía trước , Tuệ Đường kiễng chân lên chạm nhẹ vào má Tiêu Đình sau đó cười tươi :" Ngủ ngon "
" Ngủ ngon " Tiêu Đình nở nụ cười .
Trời ạ ! Phải nói rằng cậu không cười thì thôi , một khi đã cười thì rạng rỡ chói mắt
Tuệ Đường khẽ cảm thán : " Ôi cười một cái cũng đẹp như vậy , very perfect !"
Nghe thế , anh gõ trán cô :" Tất nhiên là đẹp , Tiêu Đình của em có cái gì không hoàn hảo kia chứ "
Tiêu Đình của em
Tiêu Đình của em
Chỉ là một cậu nói bâng quơ nhưng lại khiến Tuệ Đường ngẩn người . Cậu đang nghĩ gì vậy, cậu là cậu chủ của cô nhưng mà sao giờ lại chuyển thành " Tiêu Đình của em " thế này
Nhưng mà... tại sao cô lại yêu thích cách nói này đến thế
Giống như cậu chủ là của cô , chỉ mình cô có thể ngắm nhìn nụ cười ấy , cảm giác thật tuyệt
" Làm gì mà ngẩn ra thế ? Được rồi Mau vào ngủ đi không mai mà dậy muộn mặc kệ em luôn đấy" Anh khẽ vuốt tóc cô
"Vâng "
Cả đêm đó trong cái đầu non nớt của Tuệ Đường không ngừng nghĩ về lời nói lúc tối của Tiêu Đình rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay , đôi môi còn khẽ cong lên như đang vô cùng vui vẻ
___
" Cậu và tên kia có chuyện gì mà trông mặt cậu hớn hở thế kia " Ở trong lớp , Ngọc Kỳ quay xuống bàn Tuệ Đường , giọng nói mang theo vẻ không vui
" Không có gì " Cậu ấy có tên đàng hoàng không phải tên kia đâu nhé
Thấy Tuệ Đường dường như không muốn chia sẻ , Ngọc Kỳ cũng không miễn cưỡng :" Hôm nay nhà ăn làm món cá sốt rất ngon , lát nữa bọn mình cùng xuống ăn được không ?"
" Tớ không hay ăn cá , chắc lát nữa không đi cùng cậu được rồi , lúc khác nhé "
" Ừ "
Tuệ Đường thấy Ngọc Kỳ lộ rõ vẻ chán nản thì vội nói :" Vì lát nữa tớ có hẹn nên mới không đi cùng cậu được , cậu đừng suy nghĩ quá , Kỳ vẫn luôn là bạn tốt nhất của mình mà hì hì "
Ngọc Kỳ quay lên , không tiếp tục nói
Có lẽ anh không thể xen được vào giữa họ . Chứng kiến một Tiêu Đình mạnh mẽ chỉ trong chốc lát tinh thần sụp đổ hoàn toàn vì cô ấy , anh còn có thể hy vọng gì. Xét cho cùng , anh cũng là người đến sau , Tiêu Đình dù gì cũng coi như thân quen với gia đình anh , anh chưa đến mức phải cướp người của hắn
Nhìn cô ấy hạnh phúc như vậy , cũng nên buông tay thôi
Tiêu Đình , tôi ngầm tranh đấu nhiều năm như vậy với cậu , cuối cùng cậu vẫn luôn chiến thắng . Tôi mệt rồi , cậu tìm được hạnh phúc của mình rồi , một ngày nào đó tôi cũng tìm thấy nói không chừng tình cảm còn ngọt ngào gắn bó hơn cậu đấy
Tiêu Đình , Tuệ Đường tôi thành tâm chúc phúc
Giờ nghỉ trưa , Tiêu Đình vừa qua lớp Tuệ Đường lại bắt gặp" thằng cha đáng ghét bám lấy Đường Đường " , mắt ánh lên cái nhìn u ám
Tuệ Đường vừa trông thấy gương mặt đằng đằng sát khí ấy thì rụt cổ , không hiểu mình lại làm sai chuyện gì
Tiêu Đình không nói hai lời , kéo tay Tuệ Đường về phía mình , đánh dấu chủ quyền
" Đợi đã , Tiêu Đình " Ngọc Kỳ lên tiếng
" Có chuyện gì ?" Tiêu Đình gần như mất kiên nhẫn
Ngọc Kỳ tự nhiên vỗ vai Tiêu Đình , nói :" Cái tên này , dù gì cậu cũng gọi bố mẹ tôi là chú Phi cô Hân đấy , sao lại phớt lờ đi thế "
" Thì ra là cậu con trai của cô chú mới về nước . Với lại cậu kém tuổi tôi đấy " Xưng hô lại đi
" Thì sao nào , nói gì tôi là bạn cùng lớp của bạn gái cậu đấy cậu không định lên tiếng nhờ tôi giúp đỡ cô ấy học tập sao ?"
" Không cần "
" Cộc cằn chết được , Tuệ Đường , rốt cuộc cậu thích tên này ở điểm nào vậy "
Tuệ Đường nghe thế thì bỗng đỏ mặt , lắp bắp :" Tớ... tớ ...tớ... "
Nói lắp mãi không ngừng , thật là... Tiêu Đình mặc kệ cô ngốc nói lắp trực tiếp trả lời :" Cô ấy thích tôi ở mọi mặt , được chưa ? Chúng tôi đi ăn cơm đây , tạm biệt "
Nói rồi bỏ lại Ngọc Kỳ đứng tại chỗ dở khóc dở cười
Cái gì mà thích ở mọi mặt
Cậu tự cao thì có
Trong khi đó Tuệ Đường cũng ngạc nhiên :" Em nói thích anh ở mọi mặt bao giờ "
" Chẳng lẽ không phải ? "
" Nhưng không phải mọi mặt "
Lời vừa dứt , Tiêu Đình đã tóm chặt tay cô , mắt trừng :" Nói đi , là mặt nào không thích "
Ai za cậu lại giận rồi biết thế không thắc mắc cho xong . Đúng là tính cách thất thường
Khả năng của cô đến lúc dùng rồi bằng không cậu sẽ lại phát hỏa , không tốt cho sức khỏe
" Mặt nào cũng tốt hết , chỉ có ... Đình toàn tức giận thôi làm em bị dọa , bây giờ cũng thế !"
" Vậy thì sao ?"
" Dạ ? "
" Em làm anh tức giận đấy chứ ?"
Hả ? Có sao ?
" Em nghe lời lắm mà không ngoan chỗ nào ?"
" Anh không thích em gần gũi với người khác giới khác em đâu chịu nghe lời ''
Ôi , thì ra là vậy
Cái miệng bắt đầu dỗ dành con người đang tức giận kia :" Được rồi , Ngọc Kỳ là bạn cùng lớp với em thôi , cho dù thế nào trong lòng em Đình Đình là số một , đừng giận nữa "
" Đình Đình ? Sao gọi anh như vậy "
" Anh gọi em là Đường Đường suốt đấy thôi "
"..." Anh gọi thì được nhưng em nghĩ " Đình Đình " dùng để gọi tên anh sao à !!!
" Gọi một chữ thôi "
" Gọi thế cũng hay mà "
" Không được , gọi như cũ , lại không ngoan vậy "
Tuệ Đường hết cách , đành chịu thua
" Vâng , Đình "
Tiêu Đình vui vẻ , đưa tay nhéo má cô
" Đau , sao nhéo em "
" Thích thế đấy "
" Nhưng mà đau !"
" Được rồi không nhéo nữa , để anh xem xem "
" Anh lại nhéo nữa cho mà xem "
" Không đâu , anh giúp em xoa sẽ hết đau "
Hai người đùa nghịch vui vẻ , tiếng cười không ngớt vang lên .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro