06
Lần đầu tiên bước vào chỗ ở của Xiumin, tuy rằng chỉ vỏn vẹn trong mấy mét vuông, nhưng sắp xếp lại ngay ngắn rõ ràng.
Xiumin rót cho hắn chén nước, sau đó cậu nửa nằm ở trên giường, Chanyeol ngồi trên cái ghế nhỏ, vừa nhìn bốn phía vừa nhìn về Xiumin. Khi biết cậu có thai thì khiếp sợ, nam nhân sao lại mang thai? Cha của đứa nhỏ là ai? Nếu hắn đoán không lầm, Xiumin lưng đeo một thân bí mật.
Hắn đột nhiên có chút đố kị nam nhân khiến Xiumin mang thai, quỷ thần xui khiến hỏi câu "Có muốn bỏ đứa bé này không?"
Người nằm trên giường chợt la lên "Tôi muốn có nó!" Phản ứng kịch liệt, cơ hồ là rống hết sức lực.
Chanyeol cũng biết mình quá phận, vội vàng xin lỗi "Xin lỗi anh không có ý đó, anh nghĩ em mang thai rất cực khổ, hơn nữa lúc sanh ra còn. . ."
"Đó là chuyện của tôi, tự tôi giải quyết."
"Nếu như em có thể giải quyết thì đã không cần đến địa phương nhỏ này, ở đây không thích hợp với em."
Xiumin bởi vì vừa kích động nên làm kinh động thai nhi trong bụng, hiện tại bụng quặn đau, đứa bé kia đang đá cậu.
Xiumin nhịn đau sờ sờ bụng mình trấn an tâm tình "Cục cưng ngoan, cục cưng ngoan."
Chanyeol trầm mặc.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, anh về trước đi." Xiumin nói.
Chanyeol đứng lên "Ngày mai có đến không?"
Xiumin gật đầu.
Bụng ngày càng lớn, Xiumin cũng không đi làm nữa mà ở tại gia tu dưỡng, mấy ngày này thai lớn hơn, tâm lại thêm hoảng, buổi trưa Chanyeol tới nấu cơm cho cậu.
"Anh Tam em muốn quay về phố A một chuyến."
Người đang nấu cơm cả kinh, mang theo cái xẻng xào rau sang đây nhìn cậu không nói lời nào.
Xiumin biết hắn cho là mình bỏ đi, cười "Em muốn đi kiểm tra, anh theo em được không?"
Trên mặt Chanyeol lập tức cười rộ lên, liên tục đáp ứng.
Hai người ăn cơm trưa rồi lái xe đi phố A, ngoại trừ Chanyeol là người ngoài biết bí mật, người thứ nhất chẩn đoán chính xác cậu mang thai là lão tiên sinh kia.
Lão tiên sinh cho cậu nghe điện tâm đồ bào thai, sau đó nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh Xiumin "Người của cậu?"
"Dạ!"
"Không phải!"
"..."
Chanyeol sờ sờ mũi "Nè, chừa cho anh chút mặt mũi đi."
Xiumin cười, sau đó quay lão gia nói "Anh ấy là bạn của con, đưa con tới đây."
Lão gia gật đầu "Thai nhi phát triển tốt."
"Đứa bé. . ." Xiumin muốn nói lại thôi
Lão tiên sinh nhìn cậu một cái là biết cậu muốn hỏi gì, kỳ thực cho biết giới tính thai nhi trước là vi phạm, nhưng nam hài trước mắt này cũng sẽ không giống kiểu trọng nam khinh nữ, liền thu thập dụng cụ lại "Là bé trai."
Lập tức khóe miệng Xiumin nâng lên "Tạ ơn lão tiên sinh."
Biết là một cậu bé thì Chanyeol còn cao hứng hơn cả Xiumin "Anh sắp làm ba!"
Xiumin thẹn thùng thoi thoi hắn "Em mới là ba nó, anh nghĩ gì vậy!" Ý thức được còn có người thứ 3, nói xong cũng ngượng ngùng.
Lão gia cũng cười, nhìn thoáng qua Chanyeol quay Xiumin nói "Bạn của cậu khá đấy."
Xiumin gật đầu.
Lúc đi ra trời đã tối rồi, Chanyeol kéo cậu đi chúc mừng một phen, ăn cơm chiều xong Xiumin không chịu ngừng, đi suốt đêm trở về phố B.
Kai là bạn nối khố với Sehun chơi đùa từ nhỏ đến lớn, không có khả năng vì chút chuyện mà gây xích mích.
Bằng hữu hẹn nhau, hai người lại thành một khối.
Kai châm chước nửa ngày vẫn nói với gã "Tao gặp được Xiumin"
Tay bưng ly rượu rõ ràng khựng lại "Có liên quan gì tới tao?"
Kai hít một hơi thuốc thật sâu "Tiểu tử kia thật đáng thương, nói cho cùng đều do chúng ta sai."
Sehun nhíu mày nhìn hắn.
"Vốn là cậu con trai thanh tú, hiện tại. . Haiz" nói tới chỗ này dừng lại, giữa hai lông mày hiện rõ ba vạch mang đầy vẻ tiếc hận.
Sehun thấy hắn không nói thêm gì nữa, uống một ngụm rượu, hai người hàn huyên đề tài khác, một lúc lâu lại giả bộ vô tình hỏi "Mày mới vừa nói Xiumin hiện tại, có chuyện gì sao?"
"Hiện tại hả, tao cũng chỉ là đứng xa xa nhìn cậu ấy, không dám lại gần quá, bên cạnh cậu ấy hình như có người đàn ông."
"Hừ" Sehun khinh thường cười nhạo "Thiếu nam nhân nó sẽ chết sao? Đúng là vẫn ti tiện!" Gã cũng không phát giác các đốt ngón tay đang dần dần bóp chặt cái ly.
"Bất quá vóc người thay đổi thật nhiều, biến dạng, còn có bụng nữa!"
Trên mặt Sehun châm chọc nặng hơn "Béo thành như vậy để câu dẫn nam nhân đó!"
Kai nhíu nhíu mày "Người ta tốt xấu đều đem đêm đầu cho mày, cũng là mày vứt bỏ, sao còn mắng cậu ấy."
"Thế nào? Mày đau lòng?" Sehun trừng hắn.
Kai lắc lắc ly thủy tinh "Thật là có chút đau."
Sehun không nói gì, uống cạn rượu trong ly rồi rơi vào trầm tư.
===============
Chanyeol cố ý muốn đưa Xiumin đến nhà mình, mình làm việc đoan chính không sợ người khác đàm tiếu. Nhưng Xiumin không chịu, cậu có băn khoăn của mình, Chanyeol là một nam nhân tốt, Xiumin cũng tin tưởng hắn yêu thương và che chở cậu cả đời, nhưng cậu nghĩ vậy đối với Chanyeol thật bất công, liền thốt ra "Anh Tam, tuổi anh lớn rồi, cũng nên thành gia."
Chanyeol gọt táo cắt thành hình dạng một con thỏ nhỏ bày trước mặt cậu, "Hửm? Lại muốn đuổi anh đi?" Xiumin mỉm cười nhìn những miếng táo gọt thành con thỏ nhỏ, nam nhân tốt như thế, nếu như ngày đó mình gặp hắn trước thì tốt biết bao nhiêu, "Em nghĩ chuyện này thật bất công với anh."
Chanyeol nở nụ cười "Có cái gì mà bất công, được cả một người xinh đẹp động lòng thế này cao hứng còn không kịp, sao em lại nghĩ như vậy."
Xiumin há miệng còn muốn nói thêm, bỗng nhiên đôi môi nóng ấm lên mang theo hương vị táo ngọt ngào, Xiumin kinh ngạc, đối phương vẽ một vòng trên môi cậu lưu luyến không rời.
Chanyeol ngượng ngùng gãi đầu, đỏ mặt "Xin. . . Xin lỗi. . . Anh nhịn không được. . ." Trên môi còn lưu lại đô ấm, tâm tình Xiumin phiêu rất xa, lần trước hôn môi là lúc nào. . . Bất quá rất nhanh, Xiumin liền kéo mình về thực tại mím môi cười cười, không nói gì.
Chanyeol bắt được hai giây Xiumin hoảng thần, hắn nhìn ra được trong hai giây đó tim của cậu không ở nơi này, nhất thời đáy lòng đè nén.
Bụng ngày to thêm, Xiumin không dám ra cửa, Chanyeol rất săn sóc, mỗi khi khí trời tốt liền chở cậu đi vùng ngoại thành thật xa thổi gió. Trên đường Chanyeol nói cố sự về mình ở phố B cho cậu nghe, có khổ có ngọt, Xiumin nghe rất thật tâm, nhưng khi trả lời cố sự về mình lại nói năng thận trọng. Chỉ nói mình làm "Chuyện hoang đường" gặp phải "Kẻ gàn rỡ", rồi im lặng.
Dự tính ngày sinh tới gần, chân tay Chanyeol có chút luống cuống, mỗi ngày đều cầm một đống sách lớn bồi bổ tri thức. Xiumin nhàn nhã dựa vào trên giường nghe âm nhạc, nhìn nam nhân bên cạnh nhíu chặc chân mày dụng công đọc sách nghĩ buồn cười, "Nhìn anh còn khẩn trương hơn em?"
Chanyeol thỉnh thoảng lại sờ sờ bụng cậu, nghe một chút tiếng tim đập của đứa bé, bưng trà rót nước, bận rộn vô cùng.
Xiumin nhìn nam nhân to cao vì mình chú ý như vậy, ngực ấm áp, kỳ thực mọi chuyện cứ diễn ra suông sẽ thế này cũng không tệ, chỉ cần Chanyeol cho cậu thời gian, cậu nguyện ý cùng Chanyeol đi suốt quãng đời còn lại, đối phương không ngại mình, thì mình còn xoi mói làm giá cái gì, nghĩ tới đây bất giác mở miệng kêu "Chanyeol. . ."
Chanyeol vừa nghe vội vã lại gần, "Sao vậy? Đúa nhỏ lại đá em nữa hả!"
Đứa nhỏ. . . Đúng vậy, giữa bọn họ còn có đứa bé, ánh mắt Xiumin lóe lên một cái, cong khóe miệng, "Không có gì, anh dừng lại nghỉ một lát đi. . ."
Chanyeol thấy cậu không sao, nên không hỏi tới nữa.
Xiumin dự định quay về phố A tìm lão tiên sinh giúp cậu đỡ đẻ, Chanyeol cũng hiểu được như vậy tương đối ổn thỏa, đóng vali cùng nhau trở về phố A. Chanyeol tìm được một khách sạn nhỏ rất dễ chịu và sạch sẽ gần bệnh viện, mỗi ngày đều bọc áo túc trực canh giữ bên cạnh Xiumin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro