Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05

"Thân thể cậu không được khỏe?" Chanyeol hỏi. Xiumin gật đầu. Chanyeol tiến một bước, đặt lên bụng cậu, "Nơi này có bị gì không?" Xiumin thấy sự tình không dấu mãi được, đành gật đầu một cái. "Cậu cứ tiếp tục hát ở chỗ này của tôi đi, hát một ngày tôi sẽ đưa đủ tiền công một ngày cho cậu." Dứt lời Chanyeol rời đi.

Buổi tối bắt đầu lên hát, Chanyeol đưa cậu cái ghế nhỏ, đây là sự chăm sóc ấm áp nhất khiến Xiumin rất là cảm kích.

Sau khi quán bar đóng cửa, Xiumin dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị về nhà thì bị Chanyeol gọi lại.

"Xiumin cậu đừng vội về, theo tôi ăn khuya." Vừa chỉnh áo khoác, nón vừa cùng Xiumin nói.

"Anh Tam, em cám ơn, em không ăn."

Chanyeol sửa soạn xong hết liền ôm lấy bờ vai cậu, Xiumin theo bản năng gỡ cánh tay hắn ra, vì cậu nghe nói qua người có thai kiên bị đè nặng, nếu không sẽ sanh non. Mặc dù nghe có vẻ vô lý nhưng cậu vẫn kiêng kỵ rất nhiều, cậu quý trọng đứa bé này, không thì cậu chẳng đời nào mạo hiểm mang thai để rước lấy danh hiệu quái vật.

Trong nháy mắt hai người đều có chút xấu hổ, Xiumin vội vàng xin lỗi "Xin lỗi anh Tam, em, em. . ." Em cả nửa ngày cũng không nói ra được lý do.

Chanyeol trải đời nhiều nên rất nhanh thu hồi biểu tình lúng túng, cười híp mắt trả lời "Tiểu quỷ, nhìn nhỏ vậy mà lực cũng lớn a? Đi thôi, đi ăn no nê nào."

Xe chạy đến một tiệm ăn nhỏ, giờ này rất ít khách, Chanyeol vừa vào cửa gọi thẳng "Chị, em tới."

Từ trong bếp đi ra một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trường kỳ ở trong bếp nên cả người đều đượm mùi thức ăn "Ái chà, tiểu tam tới rồi, bạn của em hả? Chào em, chị là chị hai của Chanyeol, tên Bomi, em cứ gọi là chị như Chanyeol"

Xiumin gật đầu "Dạ em chào chị, em là Xiumin."

Bomi quan sát cậu vài lần "Thật là đẹp trai, đói bụng không gọi món đi, chị sẽ nấu thật ngon cho mấy đứa." Nói xong quay vào bếp.

Nhà hàng này là do chị Chanyeol tự mình kinh doanh, như bình thường đã sớm đóng cửa, nhưng hôm nay Chanyeol cố ý gọi điện thoại nói sẽ dẫn bạn tới dùng cơm, cho nên vẫn mở cửa chờ.

Tô canh hầm xương heo được đưa lên trước mắt Xiumin có chút há hốc mồm, kể từ lúc chia tay với Sehun cậu chưa có ăn món ngon như vậy, đồng thời tất cả đều là thực phẩm dinh dưỡng.

Chanyeol cầm muôi vớt xương heo cho Xiumin, rồi cắm ống hút vào xương tủy cho Xiumin hút "Lại, cẩn thận nóng."

Nói thật Xiumin nghe mùi đã sớm đói cồn cào, đỡ ống hút hút "Rột rột", tủy xương ngon ngọt, toàn bộ tinh hoa tan vào trong miệng.

"Đừng vội, trong bếp vẫn còn." Chanyeol nhìn Xiumin ngấu nghiến ăn thịt hiểu rõ cười trấn an, hắn nhìn người không có sai, Xiumin nhất định gặp phải chuyện gì, chỉ cần nhìn đầu khớp xương tay nhỏ bé là ra được, da trắng mịn, từ nhỏ nhất định được nhiều người yêu thương.

Đã lâu không được ai quan tâm như thế, cậu đột nhiên nghĩ đến Sehun, người kia còn tự thân xuống bếp, mình lầm bầm nói đói có một câu là coi như nửa đêm gã cũng sẽ rời giường lái xe mua đồ ăn cho cậu.

Mắt nóng lên, Xiumin cảm thấy không ổn, luống cuống tay chân dụi mắt, nước béo dính vào mắt càng khó chịu, nước mắt rơi xuống.

Chanyeol sợ hãi, nhanh đi buồng vệ sinh cầm khăn ướt lau cho cậu, im lặng nhẹ nhàng vỗ về lưng.

Xiumin cảm thấy rất mất mặt, nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu.

"Xiumin sao vậy?" khó hiểu nhìn em trai mình, thận trọng phát âm khẩu hình "Sao vậy?"

Chanyeol nháy mắt với chị, nói "Là do em không tốt, xin lỗi Xiumin, sau này không khi dễ cậu nữa, cậu đánh tôi đi, đánh tôi cho bớt giận."

Chanyeol nói giải khỏa, Xiumin ngẩng đầu, mắt hồng hồng như con thỏ nhỏ, Chanyeol có chút hoảng thần.

"Thằng này, sao dám khi dễ Xiumin chứ!" Bomi cũng phối hợp đánh Chanyeol một cái, sau đó quay Xiumin nói "Xiumin, chị báo thù cho em rồi, nó còn khi dễ em thì nói với chị, chị sẽ thay em dạy nó!"

Xiumin nở nụ cười, gật đầu.

Bầu không khí hòa hoãn vài phần.

Xiumin ăn no, bụng nở rất khó chịu, xe vừa khởi động chân ga là cậu chợt vỗ cửa, Chanyeol lập tức tắt máy, Xiumin mở cửa xe xông ra, chạy đến thùng rác ói hết những gì mình vừa ăn.
Thật là... vất vả mới được miếng dinh dưỡng bồi bổ, giờ chẳng còn gì.

Tiếp nhận Chanyeol đưa tới nước ấm súc miệng, khàn khàn tiếng nói "Cảm ơn" .

Chanyeol thấy sắc mặt cậu vàng như nến suy yếu cực kỳ thì hỏi thăm "Xiumin. . . Chúng ta đi bệnh viện? Cậu như vậy. . ."

"Em không đi!" Xiumin lập tức cự tuyệt, bộ dáng này cậu làm sao có thể đi bệnh viện, người ta sẽ coi cậu như quái vật mất.

Chanyeol nắm bờ vai cậu "Có bệnh thì trị liệu, không sẽ thêm nghiêm trọng, chờ cậu muốn đi thì đã trễ, nếu như thiếu tiền tôi giúp cậu."

Xiumin mặt không đổi nhìn hắn, đại khái là hiểu Chanyeol đang suy nghĩ gì, tựa hồ là lầm mình bị bệnh bất trị. Không phải cho mình ăn một bữa, đối với mình quá mức nhiệt tâm, rồi lại gặp chuyện gì lộn xộn nữa chứ? Xiumin lắc đầu, nói với hắn "Anh Tam, em nghĩ em nên bỏ việc được rồi."

"Sao cậu cứ nhắc về đề tài này mãi vậy, không phải đã nói rồi sao? Có phải cậu ngại anh Tam xen vào việc của người khác không? Vậy sau này anh Tam không làm vậy nữa được chưa? Cậu không đi bệnh viện thì thôi, hửm?"

Xiumin nhìn bộ dáng hắn gấp gáp, ngực càng băn khoăn, cũng càng thêm mệt "Xin lỗi, em bỏ việc!" Nói xong xoay người rời đi.

Chanyeol chạy theo cản cậu "Cậu xảy ra chuyện gì? Tôi vẫn thật tò mò bộ dáng cậu ấm như cậu sao phải đi làm công?"

Xiumin bị hắn làm cho tức giận "Park Chanyeol anh có phiền hay không! Tôi thế nào liên quan gì tới anh? Tôi làm công thì sao? Anh là gì của tôi mà quản!"

"Vì anh thích em!" Chợt Chanyeol rống lên.

Xiumin cũng kinh ngạc nhìn hắn, rống xong Chanyeol cũng có chút thẹn thùng sờ sờ mũi "Anh. . Anh là nghiêm túc, anh cũng không biết mình sao nữa, trước đó anh có quen bạn gái, nhưng vừa thấy em thì không tự chủ được bị em hấp dẫn, còn em... thấy anh thế nào?" Biểu lộ bất ngờ, đầu óc Xiumin rất loạn, hiện tại toàn bộ tinh lực cậu đều đặt vào đứa bé trong bụng. Dời đường nhìn từ trên người hắn, xoa xoa cái bụng của mình "Tôi không có cảm giác với anh, tôi không thích anh."

Mặc dù là theo dự liệu nhưng tự tai nghe vẫn thấy thật khó chịu "Anh không ép em, thế nhưng anh thích em, cho anh một cơ hội chăm sóc em được không?"

Xiumin nhìn chằm chằm bụng của mình thật lâu, sau đó nắm tay, ngẩng đầu nhìn thẳng Chanyeol "Tôi không có bệnh gì hết, anh đã đoán sai, nhưng tình trạng của tôi so với bệnh càng đáng sợ hơn, tôi ói là vì... tôi mang thai."

"Hả?" Chanyeol dở khóc dở cười "Em không thích anh thì cũng đừng nói như vậy..." Nhìn Xiumin vén lên y phục lộ ra cái bụng phình to...

Thật lâu nói không nên lời.

Xiumin nhìn hắn như vậy, ngực rất là khổ sở, bất kể là ai cũng sẽ bị cậu dọa sợ "Thế nào? Còn thích tôi không?" Trong miệng tràn đầy chua xót nôn mửa "Coi như thân con gái mang thai không chồng bị chê cười, huống chi loại quái vật như tôi đây? Ông chủ Park, cám ơn anh trong khoảng thời gian này chiếu cố, hẹn gặp lại."

"Này!" lần thứ hai Chanyeol ngăn cản đường đi của cậu "Em đừng vội đi, anh còn chưa nói gì mà. Tuy anh rất khiếp sợ, và ngỡ ngàng với nó, biết bí mật này đại khái ít người lắm phải không? Em nói rõ với anh, chứng tỏ em tin anh, vậy cho anh chút thời gian tiêu hóa đã" nhìn chằm chằm bụng Xiumin "Mặc áo cẩn thận vào, đừng để bị lạnh, lên xe, anh chở em về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro