Chương 1 -> 5
Chương 1: Gặp Gỡ
Sáng đầu thu, ánh nắng xuyên qua những tán cây bàng, để lại những vệt sáng lấp lánh trên sân trường. Nguyễn Nhật Minh, một học sinh lớp 12, ngồi ở bàn cuối, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Với cậu, mỗi ngày đến trường chỉ là sự lặp lại buồn tẻ.
Tiếng bước chân vang lên làm Minh giật mình. Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa lớp:
"Xin chào, mình là Lâm Phong, học sinh mới chuyển đến. Mong mọi người giúp đỡ."
Cả lớp xôn xao. Cậu học sinh mới nổi bật với vóc dáng cao ráo, mái tóc đen hơi rối và đôi mắt sáng tự tin. Khi cô giáo yêu cầu cả lớp sắp xếp chỗ ngồi, Minh giật mình khi nghe tên mình:
"Nhật Minh, em ngồi cùng Lâm Phong nhé."
Phong bước tới, nở nụ cười nhẹ nhàng. "Chào cậu, mình làm phiền rồi."
Minh khẽ gật đầu, nhưng tim cậu đập loạn nhịp.
---
Chương 2: Những Buổi Trò Chuyện Nhỏ
Phong nhanh chóng hòa nhập với lớp, khác hoàn toàn với Minh - người luôn thu mình vào góc nhỏ. Dù vậy, Phong thường xuyên bắt chuyện với Minh như thể cậu cố ý phá vỡ lớp "vỏ bọc" của cậu bạn cùng bàn.
"Minh này, cậu hay đọc sách gì vậy?" Phong hỏi một hôm khi thấy Minh lôi cuốn tiểu thuyết ra trong giờ ra chơi.
Minh hơi ngập ngừng, nhưng rồi chìa cuốn sách ra. Phong cầm lấy, lật qua vài trang rồi mỉm cười. "Thú vị đấy. Mình thì toàn đọc truyện tranh thôi, nhưng chắc phải thử loại này xem sao."
Lần đầu tiên, Minh cảm thấy có người thật sự quan tâm đến sở thích của mình. Dần dần, những buổi trò chuyện nhỏ như vậy trở thành một thói quen.
---
Chương 3: Một Ngày Đặc Biệt
Giờ Thể dục hôm ấy, cả lớp chơi bóng chuyền. Minh vốn không giỏi thể thao nhưng Phong khăng khăng kéo cậu vào đội của mình. Minh cố gắng hết sức, nhưng vẫn làm rơi bóng vài lần, khiến đội bị mất điểm.
"Không sao đâu, cậu làm tốt rồi." Phong cười, đưa tay vỗ nhẹ vai Minh. Nụ cười ấy khiến Minh bối rối, nhưng cũng xua tan cảm giác tự ti trong cậu.
Sau giờ học, trời bất ngờ đổ mưa lớn. Minh đứng dưới mái hiên, loay hoay vì quên mang ô. Phong xuất hiện, tay cầm một chiếc ô màu xanh:
"Đi chung không? Mình đưa cậu về."
Minh muốn từ chối, nhưng ánh mắt kiên nhẫn của Phong khiến cậu không thể nói "không". Cả hai bước đi dưới mưa, khoảng cách gần đến mức Minh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Phong.
"Minh này, cậu lạnh không?" Phong hỏi, giọng trầm ấm.
Minh lắc đầu, nhưng má cậu lại đỏ bừng.
---
Chương 4: Ký Ức Dưới Tán Cây
Hôm đó, sau giờ học, Phong kéo Minh ra phía sau trường. Cả hai ngồi dưới tán cây phượng già. Phong nhìn lên bầu trời, thở dài:
"Minh, cậu có bao giờ thấy mình bị mắc kẹt không? Giống như... dù mình cố gắng thế nào, cũng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người."
Minh im lặng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Phong để lộ vẻ yếu đuối.
"Nhưng ít nhất," Phong nói tiếp, "Ở bên cậu, mình cảm thấy thoải mái. Không cần gồng mình lên như mọi khi."
Lời nói ấy làm Minh ngạc nhiên. Cậu không ngờ, một người hoàn hảo như Phong lại có cảm xúc giống như cậu: mệt mỏi, lạc lối.
"Phong này," Minh khẽ lên tiếng, "cậu không cần phải cố gắng vì ai cả. Chỉ cần là chính cậu thôi."
Phong quay sang nhìn Minh, ánh mắt lấp lánh. "Cậu nói dễ nghe nhỉ. Vậy thì... làm bạn với mình nhé. Thật sự là bạn, không phải chỉ là bạn cùng bàn."
Minh ngập ngừng, rồi khẽ gật đầu.
---
Chương 5: Lời Đồn Đại Và Sự Xa Cách
Mối quan hệ thân thiết giữa Minh và Phong nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán trong lớp. Những lời xì xào về họ khiến Minh cảm thấy ngột ngạt.
"Cậu thấy không?" Một hôm, một nhóm bạn trong lớp cố ý nói to. "Phong chắc chỉ chơi với Minh vì thấy cậu ta tội nghiệp thôi. Chứ ai thèm làm bạn với kiểu người nhàm chán như vậy?"
Minh nghe được, tim nhói đau. Tối đó, cậu không trả lời tin nhắn của Phong, cũng tránh mặt cậu trong giờ học.
Phong cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một buổi chiều, cậu tìm đến nhà Minh. Đứng trước cổng, Phong gọi lớn:
"Minh, cậu ra đây đi! Mình không biết cậu nghe ai nói gì, nhưng mình không quan tâm đến mấy lời đồn đó. Mình muốn làm bạn với cậu vì chính cậu thôi."
Minh bước ra, ánh mắt lảng tránh. "Nhưng... mình không giống cậu. Mình không giỏi, cũng không đặc biệt. Cậu không cần phải phí thời gian với mình."
Phong bước tới, đặt tay lên vai Minh:
"Đừng tự coi thường bản thân như thế. Trong mắt mình, cậu đặc biệt hơn bất kỳ ai."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro