
Chương 64 *Hoàn phần một (H)
Quãng đường từ Cần Thơ ra Hà Nội vô cùng xa xôi, nhưng vì tình nghĩa mà em muốn chính tay mình mời Mai dự lễ thành hôn của em và Thái Hanh, mặc dầu có mệt, nhưng Quốc muốn là Thái Hanh sẽ chiều theo. Hai bé nhỏ thì được bà nội với mọi người trông nom cho đôi trẻ có thời gian riêng bên nhau.
"Vậy là hai đứa về Cần Thơ ở luôn sao?"
"Dạ, ở gần để tiện chăm sóc tía má em luôn chớ đường xá xa xôi cũng khó khăn lắm, vả lại tía má em cũng đã gần tới độ tuổi xế chiều rồi nên em có bổn phận báo hiếu cho tía má"
"Vậy thì hai đứa ráng sống tốt nha, lễ thành hôn của hai đứa chị sẽ vào đó chung vui với tụi em"
"Dạ em cảm ơn chị"
Thái Hanh và em ở lại Hà Nội chơi gần một tuần nữa mới về. Cả hai muốn ôn lại kỉ niệm lúc trước kia ở nơi đây, ghé những quán vỉa hè, công viên, và những nơi mà cả hai hẹn hò cùng nhau. Dù có chút tiếc nuối nhưng không đâu bằng nhà mình.
"Anh ơi dừng ở đây đi"
Thái Hanh dừng ngay bờ hồ, nơi đầu tiên cả hai hẹn hò ở đây.
"Hoàng hôn đẹp quá cảm giác thật tiếc khi rời xa nơi này, Hà Nội khi về chiều đẹp vô cùng"
"Em có hối hận hông?"
"Dạ hông, em hổng có hối hận, vì ở Cần Thơ có tía, có má, có những người thân của chúng ta ở đó nên em thấy về lại quê là sự lựa chọn tốt nhất"
"Chính Quốc năm mười sáu tuổi với Chính Quốc năm hai mươi tuổi quả thật đã thay đổi rất nhiều rồi, cậu thiếu niên ngày nào là hầu cận của tui bây giờ sắp về chung nhà với Hanh tui rồi, mấy ai được sướng như em?" Anh nắm tay Chính Quốc nói.
"Em có hối hận khi ở bên cạnh tui hông?"
"Dù ông trời có cho em qua ngược thời gian bao nhiêu lần đi nữa thì em cũng vẫn chọn anh"
"Yêu em nhiều lắm"
"Em cũng yêu mình"
Chính Quốc nhướng người chủ động choàng tay qua cổ anh, kéo nhẹ người kia lại rồi áp môi mình lên môi đối phương. Giữa lòng Hà Nội, đôi trẻ quấn lấy nhau, trao nhau những yêu thương, trao cho nhau những tình cảm chân thành nhất.
"Hanh tui yêu em nhiều lắm, cho dù ngoài kia sóng to gió lớn, hay cho dù trái đất này ngừng quay đi chăng nữa, chỉ cần bàn tay em vẫn giữ chặt lấy đôi tay này thì tui nguyện không buông"
...
Ngày trọng đại nhất trong cuộc đời em cũng đã đến, tim em cứ đập mạnh như muốn rớt ra ngoài. Sáng sớm em vẫn còn ngủ tới nổi chảy cả ke thì chị Thắm hàng xóm giật ngược giật xuôi kêu em dậy.
"Mèn ơi Quốc ơi, thức dậy, mày mà trễ là hổng có kịp chuẩn bị đâu đó, thằng Hanh nó thấy nó cười cho thúi đầu"
"Anh Hanh thương em lắm"
"Ở đó mà trả treo, đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi chị sửa soạn tiếp mày"
Em loạng choạng đi ra sau nhà. Loay hoay một hồi thì cũng gần tới giờ nhà trai tới, tim em đập nhanh như muốn rớt ra ngoài. Có xa lạ chi đâu cái nhà đó, nhưng mà em vẫn run vô cùng, hệt như những cô gái mười tám đôi mươi mới lớn sắp được gả về nhà chồng
"Em uống miếng nước cho đỡ run nè" Mai đưa ly nước cho em uống. Bữa nay chị Mai là phù dâu nên sẽ túc trực bên cạnh em cho đến khi chú rể đến. Cái cảm xúc ngày đầu chính thức về nhà chồng của em nó khó tả lắm, lo lắng cũng có, mà nôn nao cũng có.
"Hình như nhà trai tới rồi kìa" Chị Mai vén rèm cửa ra, ngó xuống mé sông thì thấy nhà trai từ dưới thuyền hoa bước lên, ai nấy cũng phơi phới, trên môi nở nụ cười rạng rỡ. Tía má em đi ra tay bắt mặt mừng với họ hàng nhà trai, như bà con thân thiết thấy nhau là mừng rỡ.
"Mời chú rể"
Thái Hanh vén rèm cửa ra, ngó mắt một vòng căn buồng nhỏ, thấy thân bé xinh hồng của mình đang ngồi e thẹn ở trên giường, mặt cúi xuống đỏ hửng hết cả lên.
"Anh tới đón em về dinh, chàng rể của anh" Anh nắm tay Chính Quốc rồi hôn lên đó một cái, bàn tay múp míp cụp lại nắm chặt lấy bàn tay người nọ. Thiệt là muốn hôn lên môi nhỏ hồng chúm chím kia quá đi, mà ngặt cái là ở đây nhiều người nên không tiện.
"Của em"
Thái Hanh đứa bó hoa sứ trắng tinh tươi thắm cho Chính Quốc rồi nắm tay em ra ngoài, phải nói là giây phút ấy em run sắp xỉu luôn. Huệ với Phượng lần lượt bồng hai đứa nhỏ vô, nhìn hai bé con của mình được bà nội mua cho hai bộ đồ nhìn ưng bụng thấy sợ. Chính Hy nhìn như chú rể nhỏ, còn Minh Tuệ thì như cô dâu tí hon. Hổng chừng mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về phía hai đứa nhỏ đáng yêu đó đa.
"Ba đẹp quá!"
Chính Hy cất tiếng nói khiến mọi sự chú ý liền dồn vào thằng bé.
"Ba cảm ơn con"
Sau khi làm lễ xong thì cũng từ giã tía má mà về nhà chồng, mặc dầu không phải lần đầu xa nhà nhưng lần này em lại khóc nhiều lắm, cứ ôm tía má khóc nhiều ơi là nhiều.
"Về Kim gia ráng làm một chàng dâu ngoan nghen con, tía má thương con lung lắm"
"Con đi nghen tía má, khi quởn con sẽ về thăm hai người"
Thái Hanh choàng tay qua eo em rồi cùng đi xuống thuyền. Chưa bao giờ mà em vui như lúc này, đường đường chính chính bước vào Kim gia với sự chào đón của tất cả mọi người. Sống ở cái thời đại với những rườm mối phong kiến trối buộc, với vô số những định kiến thì giờ đây, một nam nhi như em lại có thể được nhà chồng cưới hỏi đường hoàng mà trước giờ chưa từng có tục lệ này.
...
Phòng cưới của em và Thái Hanh được chính tay bà Tuyết và Tiểu Vy trang trí. Chính Quốc thật sự rất biết ơn mọi người vì đã làm ngày trọng đại của em trở thành một ngày không thể nào quên. Hai bé con thì tiếp tục bị cho ra rìa, qua phòng bà nội ngủ để cho hai cha được thoải mái ân ái đêm tân hôn.
Quốc từ sau nhà tắm vô trong buồng, mở cửa đi vô thấy đèn dầu đã bị thể bớt trừ một cái nhỏ đủ chiếu sáng ở giữ bàn, bên cạnh có một chai rượu và hai cái chung nhỏ.
/cạch/
Thái Hanh trốn ở đâu bây giờ mới chui ra, đi lại khoá cửa rồi ôm em từ phía sau.
"Quốc"
"Dạ"
"Bữa nay là đêm tân hôn của chúng ta đó"
"Thì sao?"
"Mình phải làm những gì cần làm chứ, phải hông nè?"
"Em nào có từ chối anh đâu mà sao anh nói dị cà?"
Thái Hanh nắm tay em dẫn lại bàn rồi rót rượu ra.
"Chúng ta cần làm nóng cơ thể bằng vài chung rượu giao bôi chứ em?"
"Dạ"
"Của em" Thái Hanh rót rượu đưa cho em, rồi cầm chung rượu vòng qua tay em.
(cho mọi người dễ tưởng tượng)
Giọt rượu đầu tiên vừa chạm lưỡi em liền nhăn mặt, vị cay xè lan ra khắp lưỡi em nhưng một lát sau lại ngon đến lạ thường.
"Có ngon không?"
"Dạ ngon... ơ"
Thái Hanh bồng em lên gọn hơ rồi đi lại giường. Hôm nay Chính Quốc mặc bộ đồ bà ba vải lụa màu đỏ rượu của má chồng mua cho em, chính bộ đồ này đã tôn lên được vẻ đẹp trên thân thể mà vốn có của cậu ba nhỏ này.
"Bữa nay em đẹp lắm đó Quốc à"
"Dạ"
Đặt nhẹ em xuống giường rồi nằm đè lên, chất giọng trầm ấm thường ngày luôn được hạ xuống và vô cùng ôn nhu khi nói chuyện với em.
"Có thích không?"
"Anh đừng có hỏi nữa mà"
Chính Quốc thẹn muốn chết, đưa hai tay đang đăng trên ngực anh lên rồi ngại che mặt lại, Thái Hanh gỡ tay em ra rồi áp môi mình xuống môi người nằm dưới, miết nhẹ nhàng đầu môi rồi mới lấn sâu vào trong.
"Ưm... hưm..."
Từ ôn nhu nâng niu chuyển sang điên cuồng mút mát đôi môi nhỏ, tay không yên mò vào áo em tìm đến bờ ngực nhỏ bên dưới lớp áo.
"Anh..."
"Em làm sao?"
"Không có gì hết, em chỉ muốn nói là em yêu anh rất nhiều"
"Quốc của anh làm anh sắp chết đuối trong mật ngọt của em rồi nè"
Một lần nữa hôn lên môi Chính Quốc rồi trườn xuống cổ mà gặm nhấm, hương lài trên làn da non mềm ấy cứ dẫn dụ anh càng lún sâu vào dục vọng.
"Anh yêu em chết mất, Quốc à"
Lần mò xuống hai hạt đậu đang nhô lên, kê miệng vô ngậm lấy rồi liếm nhẹ, vòm miệng ấm nóng vừa đáp xuống thì Chính Quốc giật nẩy rên lên.
"Anh cởi áo ra đi em khó chịu" Chính Quốc muốn cảm nhận khoan miệng ấm nóng của anh nhưng bây giờ anh lại trêu ghẹo ti khi em còn đang mặc áo, thiệt sự khó chịu lắm
"Được rồi Quốc cưng" Anh xoa nhẹ đầu ti rồi mới cởi ra. Đêm nay Kim Thái Hanh chắc chắn sẽ hành hạ em cho đến khi khóc la van xin anh mới thôi. Thái Hanh chưa từng làm em phải khóc, nhưng khiến em khóc trên giường thì anh sẽ không nương tay.
Y phục được anh cởi bỏ ra hết, cơ thể non mềm của chàng trai kia khi tiếp xúc với không khí lành lạnh chợt run lên. Nhìn miếng thịt tươi loã lồ trước mắt mà không khỏi động tâm, mặc dầu đó sanh hay đứa nhỏ nhưng cơ thể Quốc vẫn không khác đi là bao, vẫn nuột mà, chỉ trừ chiếc bụng có phần hơi chảy xệ kia. Nhưng anh lại yêu nó vô cùng, ngày nào cũng hôn lên nó để cho em biết rằng có cũng đẹp lung lắm, đẹp vì đã là tổ cho hai đứa con đáng yêu của anh.
"Cảm ơn em đã mang đến hai thiên thần cho anh, và em cũng chính là thiên thần của anh" Em không nói gì mà chỉ vuốt tóc Thái Hanh mỉn cười nhẹ.
Anh bắt đầu tách nhẹ chân em ra rồi chôn mặt vào giữa thưởng thức, Chính Quốc ngại đến chín cả mặt, gương mặt đỏ lựng ấy né tránh không muốn nhìn cái cảnh xấu hổ này mà quay chỗ khác, chớ có phải lần đầu như dị đâu mà hay ngại quá à. Miệng hì hục bên dưới, tay thì không ngừng xoa nắn bầu ngực nhỏ bên trên.
"Ưm... hưmm..."
Thái Hanh ngậm nó sâu hơn, Chính Quốc giật nẩy cứ ư ử rên lên.
"Anh..."
"Hửm?"
Thái Hanh vừa mút vừa đưa mắt lên nhìn em làm em ngại muốn chết, nhìn cái thứ ở giữa chân mình nằm gọn hơ trong miệng của anh thì làm sao mà không ngại cho được. Anh ấn đầu xuống tận gốc rồi mới nhả ra, Chính Quốc tê dại co quắp mười đầu ngón chân, sướng đến nổi rỉ dịch rỉ ít dịch ở đầu khấc. Thái Hanh giơ chân em lên cao, vạch hai bờ mông trắng mịn lộ ra lỗ huyệt đang đẫm dịch, nó mấp máy hệt như cái miệng của mấy con cá đang đòi ăn.
"Ngứa lắm đúng không?"
"Dạ"
Thái Hanh đưa tay xoa xoa miệng huyệt, nhẹ nhàng đẩy hai ngón tay vào trong, ngón tay thô sần của Thái Hanh chạm vào từng tấc thịt non mềm kia làm em giật nảy rên ư ử không điểm dừng.
"Ưm... ha..."
"Em nằm ngoan, anh sẽ thương Quốc" Thái Hanh kéo mông em vào vị trí cũ, tay không ngừng đâm rút hạ thân của người nhỏ.
"Hưmmmm... sướnggg... ưm hôn em"
Thái Hanh chiều em cúi xuống ngậm lấy miệng nhỏ không ngừng rên rỉ ư ử. Khi hai môi tách nhau ra nghe một tiếng chóc đầy luyến tiếc.
Thái Hanh cũng không chờ đợi được nữa mà cởi y phục trên người ra, Chính Quốc mắt vẫn cứ dán vào cơ thể săn chắc màu đồng vì rám nắng của Thái Hanh. Lúc trước là một công tử bột với nước da trắng trẻo bao nhiêu thì bây giờ vì em và con mà dầm mưa dãy nắng, không ngại mần những việc chân lấm tay bùn. Thấy Thái Hanh cứ nhìn vào bụng của mình thì em xí hổ che lại.
"Anh đừng nhìn, bụng xấu"
"Hông có, bụng bé chồng của anh rất đẹp"
"Nhưng mà nó nhăn nhúm xấu lắm"
"Em vì anh, vì các con mà chớ ngại hy sinh, ấy dị mà em nghĩ chỉ vì chiếc bụng này mà chê em sao? Quốc của anh trong mắt anh hông bao giờ là xấu cả, em đẹp nhất trên đời này"
"Anh dẻo miệng"
Thái Hanh không nói gì mà tách chân em ra chen vào giữa, đặt căn mệnh cương cứng lên lỗ nhỏ đẫm dịch rồi đẩy hông vào, dịch mật bôi trơn tràn ra, bôi trơn cho thân trụ thô to đang khó khăn chen vào.
"Hưm..."
"Có đau hông?"
"Dạ hông..."
"Đau thì nói với anh nghen"
Bé Quốc ngoan ngoãn gật đầu. Thái Hanh đâm vào đến khi hết thân trụ thì thoả mãn thở hắt ra.
"Hơ..."
"Anh ơi... động... em ngứa"
"Ư hưm... thật thích... anh ôm em" Hông bắt đầu nhấp từng nhịp, từ chậm đến nhanh dần. Thái Hanh cúi xuống ôm em vào lòng, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
"Anh... trướng... ưm... anh ơi... sâu quá"
"Ráng một chút... sẽ hết" Thái Hanh mút lấy vành tai em, một tay xoa mông còn một tay đan vào năm ngon tay của em. Mỗi lần làm tình Chính Quốc đều muốn nắm tay anh, thiệt sự nó ấm áp vô cùng, tạo cho em cảm giác an toàn tuyệt đối.
"Anh..."
"Hửm?"
"Em yêu anh"
"Bé con... sao bữa nay nói yêu... anh hoài dị cà?"
"Thiệt ra... ưm... từng giây từng phút... aa ưm... em đều... muốn nói yêu anh... hưm... em hông biết diễn tả bằng lời... hức... chỉ có thể thể hiện qua những lúc âu yếm với nhau như... haa... bây giờ"
"Thương bé chồng của anh"
"Sâu một chút... có được hông mình?" Em e thẹn ngõ ý muốn anh đâm sâu hơn.
"Em đừng lo, đêm nay anh cho em khóc lóc van xin anh mới tha"
"Haaaa"
Vừa dứt lời anh rút ra gần hết rồi đâm lút cán vào trong, đầu khấc to ụ chèn ép huyệt nhỏ chặt khít làm Chính Quốc trở tay không kịp mà ré lên.
"Sướng... ưm hưm... mình ơi... ưm... cho em nữa..." Chính Quốc bạo dạng đặt tay lên ngực mình tự sao nắn, tay còn lại cầm lấy thân trụ đang lắc lư theo nhịp thúc của anh rồi tuốt lọng.
"Bé chồng của tui hứng đến... vậy sao hửm?"
"Anh mút ti... cho em..."
Đêm nay Thái Hanh sẽ chiều em hết mực và cũng ức hiếp em hết mình.
"Ưm haaaaa... trướng... trướng lắm... sâu quá rồ... anh nhẹ... nhẹ mà ..." Bị đút đến nổi thần trí quay cuồng, cả cơ thể tê dại, đầu óc cũng chả còn minh mẫn nữa, miệng thì cứ thốt ra những lời khiêu khích người lớn để rồi khi bị đâm đau quá quay qua giận với chả hờn.
"Hưm... ứm anh đáng ghét... haaaaa... đau chết em rồi"
Thái Hanh cứ nhấp nhẹ vài cái rồi đột ngột giã mạnh lút cán, Chính Quốc trở tay không kịp, nước mắt không ngừng ứa ra, vừa thôn thốn vừa sung sướng đến điên người.
"Anh... em ra... em ra"
Thái Hanh thúc thêm vài cái thật mạnh rồi rút ra, tay đưa xuống ấn ấn bụng dưới đang nhô lên giật giật ấn ấn vào, Chính Quốc ré lên đồng thời nước tiểu từ bên trong phóng hết ra lên bụng Thái Hanh rồi chảy xuống giường ướt hết mền gối. Em gầm gừ nhìn Hanh, không ngừng khóc la cầu xin anh nhẹ lại, nhưng mà nó vừa đau vừa sướng mà lát nữa xin người kia đâm mạnh thì cũng hơi ngượng miệng. Thấy bờ môi anh đào bị răng cắn chặt, Thái Hanh cúi xuống mút nhẹ môi ôn nhu cất tiếng:
"Đừng... cắn môi... sẽ đau môi em"
"Hưm... aaa... em sướng lắm rồi.... hứm... hông chịu được nữa" Hai mắt trợn tròng, tay không ngừng cào cấu lên lưng người lớn đến chóc da, nhưng những vết trầy ngoài da ấy sao ngăn được con dã thú trong người của Thái Hanh.
"Ngồi dậy ôm anh nào" Anh bợ lưng Chính Quốc ngồi lên đùi đối mặt với mình, hai chân quặp vào thắt lưng săn chắc.
"Từ từ ngồi xuống kẻo em đau" Anh yêu chiều bợ mông Quốc, đút đầu khấc no ụ ngay miệng huyệt rồi từ từ để em ngồi xuống thân trụ của mình.
"Ưm... hưm... anh... ứm"Em ôm chặt lấy cổ Thái Hanh rên rỉ, hai mắt nhắm nghiền lại, từng giọt lệ đua nhau chảy xuống xương hàm của Quốc, cả cơ thể em không ngừng rung lên khi đầu khấc của người nọ chạm vào điểm nhạy cảm sâu trong huyệt nhỏ của mình.
"Có trướng lắm hông?" Anh xoa lưng em hỏi nhỏ.
"Một chút"
"Em nhún cho anh coi"
Chínn Quốc nâng người lên nhưng chưa kịp nhấp xuống thì bị cái con người độc ác kia bợ mông thúc mạnh.
"Haaaa... sướngggggg aaaaaa" Em la không ngớt, rên cũng không ngừng, trên mặt ướt đẫm mồ hôi và nước mắt, đôi mắt đỏ hoe do khóc vì những trận tê dại cứ ồ ạt kéo đến nhiều hơn.
"Anh... em thương anh"
"Anh biết... anh cũng thương em nhỏ của anh nhiều"
"Hưm... aaaa sướng chết mất... hưmm áaaaa"
Anh đâm vào ngay trọng tâm, Chính Quốc ré lên tay chân co quắp ôm chặt người Hanh, dịch bạch âm ấm từ trong thân trụ phun ra dính hết vào bụng người nọ.
"Quốc đợi anh... anh ra... hơ... hơ hơ..."
Không thể kiềm chế được lượng lớn tinh dịch bị chặn lại bên trong được nữa, anh nắm tóc Quốc kéo đầu em nghiêng qua một bên rồi cắn vô cổ, gầm người thở hắt phu hết vào khoan chứa bên trong. Nhấc mông Chính Quốc lên, anh mãn nguyện nhìn dâm dịch của cả hai đã được hoà quyện đua nhau chảy xuống thân trụ đang căng cứng của mình.
"Mệt hông?"
"Dạ... mệt" Chính Quốc mệt mỏi buông xuôi đổ ập vào người anh.
"Hôm nay nhiêu đây thôi, em mệt rồi, chúng ta còn nhiều đêm nữa để làm chuyện này, em nằm đây một chóc, anh đi pha nước lau người cho em"
Thái Hanh ra sau bếp lấy nước ấm đun sẵn rồi pha nước đem vô trong buồng, nhúng khăn vô nước ấm sau đó vắt khô nhẹ nhàng lau người cho chồng Quốc.
"Quốc lớn giơ chân lên cho anh lau Quốc nhỏ"
Em giơ chân lên lộ huyệt nhỏ sưng đỏ dính đầy tinh dịch nhớp nháp, bên trong vẫn còn một ít nên cứ liên tục chảy ra.
"Nếu có đau thì em ráng một chóc, anh đưa vô làm sạch bên trong cho em"
Ngón trỏ và ngón giữa được cho vào bên trong nhẹ nhàng moi ra số tinh dịch còn đọng lại bên trong, sau khi đã hết thì nhẹ nhàng lau hậu huyệt nhạy cảm đã bị anh đâm vồ vập đỏ lựng hết cả lên. Lấy một cái khăn khác, cũng nhún nước rồi lau người cho Quốc.
"Em có dễ chịu hông?" Miệng thì nói, tay dùng khăn lau toàn thân cơ thể em, lau cho sạch hết những mồ hôi hay nước tiểu dính trên người Quốc.
"Dạ có, dễ chịu lắm. Mà anh ơi"
"Hửm?"
"Nếu lỡ như sau này em có sanh thêm một bé con nữa thì em xấu xí rồi anh còn thương em hông?"
"Quốc nói bậy, em lúc nào cũng xinh đẹp, cho dù trời có sập anh sẽ vẫn chỉ mãi chung thuỷ với em đây"
"Tại em thấy lúc trước em chưa sanh Chính Hy thì anh luôn khen bụng em đẹp, bây giờ em sanh Minh Tuệ ra rồi bụng càng xấu hơn"
"Cái em Quốc này, đừng có tự hạ thấp mình nữa, mặc dầu em có thế nào em vẫn đẹp nhất trong lòng anh. Dầu cho Chính Quốc năm mười sáu tuổi ngây thơ trong sáng của ngày đầu anh gặp hay Chính Quốc năm mười chín hai mươi tuổi đang nằm đây với anh đều đẹp, cho đến khi mấy chục năm nữa em là một cậu bé lão với mái tóc bạc thì anh vẫn yêu, vì em mãi là Quốc của anh"
"Cậu ba... em thương cậu, ở suốt đời với em nha"
"Cậu nguyện ý..."
Sau đó anh cũng lau người cho mình rồi nằm xuống ôm lấy người mình thương. Nhìn cậu bé nông dân đi chân đất ngày nào mà mình vô tình gặp ở nhà thầy Tôn giờ đây đã là trân quý nhất của đời mình, nằm trong lòng mình ngủ một giấc an yên thì Thái Hanh hạnh phúc lắm. Có bao giờ đâu anh nghĩ tới viễn cảnh một ngày nào đó mình sẽ lấy vợ huống chi là lấy một nam nhi, ấy vậy mà giờ đây người cùng chung chăn gối với anh lại là Chính Quốc, là kẻ hầu của anh.
"Anh thương Quốc, anh mãi thương em, em của riêng anh thôi, anh ôm chặt em, trái tim hai ta đập cùng với nhau. Mối tình đầu của anh là em, mối tình cuối cùng của anh cũng là em"
Hoàn chính văn
Mình cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua, dù mình có ngừng ra chap một thời gian nhưng mà mọi người vẫn luôn ủng hộ mình. Yêu gần chít luôn á.
Yêu nhiều dữ lắm luôn 🥺💜💙
...
Mie
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro