Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C33 (full)

Lần này Châu Thanh trở về rất tạm thời, sau khi tham gia xong cuộc họp giao lưu thì còn nhân tiện theo Trữ Khâm Bạch đi một chuyến đến nhà họ Trữ. Vốn dĩ đây là một hành trình ngắn theo kế hoạch, kết quả là nhà họ Châu người ngã ngựa đổ, Trữ Khâm Bạch mang theo vết thương về đoàn.

Ngày hôm sau, Châu Thanh định quay trở lại, kết quả là đột nhiên được thông báo rằng Châu Khải Tông phải nhập viện.

Lúc này, Châu Thanh mới biết rằng ông đã được chẩn đoán mắc bệnh tim mạch được một thời gian rồi, trước đây vẫn luôn điều trị bằng thuốc. Lần này vì việc của Châu Tùng mà nhập viện, bác sĩ nói phải tiến hành phẫu thuật bắc cầu động mạch, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Châu Tùng đã bị giam lại, vẫn đang trong quá trình thụ lý và chờ phán xét.

Thư Mỹ Lệ như một mớ bòng bòng, ngoại trừ khóc ra thì không có việc gì khác để làm, vậy nên mọi thứ từ trên xuống dưới đều do Châu Thanh xử lý.

Sáng thứ hai, Châu Khải Tông vẫn chưa tỉnh lại, các quản lý cao tầng của công ty thống nhất thời gian đến thăm trước.

"Châu Thanh à, tình huống của ba con rốt cuộc là thế nào vậy? Cơ thể ông ấy vẫn luôn khoẻ mạnh, tại sao lại đột nhiên đổ bệnh?"

"Nghe nói Châu Tùng còn bị cảnh sát mang đi rồi à? Có phải là có liên quan đến bệnh tình của ba con không?"

Trợ lý đã đi theo Châu Khải Tông làm việc nhiều năm không thể không thay Châu Thanh chặn họ lại, an ủi: "Các vị thành viên quản trị, ca phẫu thuật của lão Châu tổng diễn ra rất thuận lợi, bác sĩ nói đợi tỉnh dậy là được."

"Việc còn lại của Châu Tùng thuộc về việc nhà của lão Châu tổng, hết thảy công việc ở công ty của ông ấy đều được bàn giao cho Châu tổng, sẽ không làm chậm trễ công việc ở công ty đâu, xin các vị bình tĩnh, đừng nóng vội."

Châu Khải Tông đột ngột nhập viện, đây là một đòn chí mạng đối với Châu thị.

Những lợi ích sống còn có liên quan đến mỗi một người trong công ty nên không ai có thể thờ ơ.

Người duy nhất bọn họ có thể tìm đến cũng chỉ còn lại Châu Thanh.

Châu Thanh đã thức cả đêm, ngay cả trợ lý của Châu Khải Tông cũng cảm thấy đau lòng cho sắc mặt không tốt của cậu nên vừa chặn người vừa quay đầu nói với cậu: "Châu tổng, cậu về trước đi, ở đây tôi trông chừng là được rồi."

"Không sao."

Châu Thanh vỗ vai ông ra hiệu nhường đường, mình thì đứng ở cửa sổ hành lang bên ngoài phòng bệnh, nhìn một đám người nói: "Tôi biết việc lão Châu tổng đột nhiên ngã bệnh khiến cho các vị đều kinh hãi, cũng rất cảm ơn các vị thành viên quản trị cũ đã luôn đi theo ông ấy trong nhiều năm và quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của ông ấy. Với tư cách là tổng giám đốc của Châu thị, cũng là con trai của Châu Khải Tông, hôm nay tôi ở đây hứa với mọi người rằng ông ấy sẽ không có chuyện gì, cả công ty cũng vậy."

Kể từ khi Châu Thanh gia nhập Châu thị, tất cả mọi việc cậu làm ra đều rõ như ban ngày.

Lòng tin của những người này dành cho cậu là có nhưng cũng có sự không tin, thậm chí có những người còn muốn thừa nước đục thả câu để được lợi.

"Châu Thanh à, không phải những người làm chú như bọn ta muốn làm khó con, tình huống của công ty con cũng hiểu rõ, ông ấy thật sự đã bệnh không đúng lúc."

"Công ty thế nào cũng phải đi tiếp, những quy định sau này cũng cần phải có người nắm chủ ý chứ."

"Con nhìn con xem, một gian hàng lớn cỡ như Phủ Thành con còn chưa hẳn đã lo nổi, con nói xem, chuyện này..."

Lúc này, cửa phòng đột nhiên từ bên trong mở ra.

Y tá đang đẩy thuốc đi ra, không hài lòng nhìn một đám người, sau đó nói: "Bệnh nhân tỉnh rồi, bảo mọi người đi vào hết đi. Còn nữa, phải chú ý một chút, bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, mọi người không thể ở bên trong quá lâu."

Vừa nghe người đã tỉnh, có người vỗ tay vui mừng cũng có người thì ánh mắt loé lên.

Châu Thanh vẫn bình tĩnh, cơ sở trong đầu đang đối chiếu từng nhân viên và tình huống công ty mà cậu hiểu.

Rèm trong phòng bệnh được kéo ra.

Châu Khải Tông nằm trên giường với đôi mắt hơi hé mở.

Trải qua một cuộc phẫu thuật nên cả người dường như mất đi rất nhiều sức lực, vẻ mệt mỏi của tuổi già chợt lộ ra.

Những người này nói không ngừng, hỏi thăm xem ông cảm thấy thế nào.

Thế nhưng Châu Khải Tông mở miệng đã trực tiếp gọi Châu Thanh ở phía sau.

Chờ cho đến khi Châu Thanh đứng trước giường bệnh của ông, Châu Khải Tông mới yếu ớt nói: "Lần này con đi Phủ Thành xử lý ổn thỏa hết mọi việc, sau đó trở về Lam Thành hẳn đi."

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt tất cả những người xung quanh đều khác.

Châu Khải Tông rốt cuộc cũng đã điều hành Châu thị nhiều năm như vậy nên vẻ mặt rất bình tĩnh, nói xong lời này liền đưa ánh mắt nhìn về phía những người khác, nhìn một vòng rồi nói: "Các vị ở đây ngày hôm nay, không ít người đều kể từ khi Châu thị mới thành lập thì chúng ta đã sát cánh bên nhau rồi, có một vài người thì sau này mới đến nhưng số năm cũng không ngắn. Hồi còn trẻ, chúng ta đã nói về lý tưởng, nói về kế sinh nhai, thế nhưng vào thời kỳ đỉnh cao nhất lại mất đi ý định ban đầu, trong mắt chỉ còn lại lợi ích. Tôi đã già rồi, các vị cũng không còn trẻ nữa, nhưng thế hệ sau của chúng ta vẫn đang trong tuổi lớn. Lần này nhập viện, việc của công ty tôi dự định giao cho Châu Thanh toàn quyền thay mặt, tuổi tác của nó không cao, rất nhiều việc đều nhờ vào các vị chiếu cố nhiều hơn."

Suy cho cùng thì Châu Khải Tông đã tỉnh lại rồi, người có ý cũng không nói gì nữa mà chỉ liên tục nói: "Nên làm mà, Châu Thanh tuổi còn trẻ nhưng năng lực không nhỏ đâu."

"Trong khoảng thời gian này, Châu thị có được trạng thái như bây giờ cũng là nhờ có cậu ấy."

"Vẫn là Châu tổng nên giữ gìn sức khỏe đi, bọn tôi còn chờ ngài khoẻ lên đây, dẫn dắt bọn tôi đi xa hơn nữa chứ."

Đến khi cuối cùng cũng tiễn được nhóm người này đi thì sự mệt mỏi trên khuôn mặt Châu Khải Tông đã nặng nề hơn vừa rồi vài phần, nhìn Châu Thanh từ đầu đến cuối đều không nói chuyện trước giường bệnh. Châu Khải Tông nghiêng đầu hỏi cậu: "Suy nghĩ của bản thân con thế nào?"

Châu Thanh vén chăn cho ông: "Ngài yên tâm dưỡng bệnh là được, không cần lo lắng nhiều đến vậy. Việc trong công ty con sẽ tạm thời tiếp quản, sẽ không xảy ra sai sót đâu."

Vì lòng hiếu thảo của người con trai, Châu Thanh chỉ có thể nói rằng mình đã làm tròn trách nhiệm.

Những gì nên chịu trách nghiệm, những gì nên xử lý, cậu hết thảy sẽ không chối từ.

Châu Khải Tông đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay Châu Thanh rồi nghiêm túc nhìn cậu, "Ba đang hỏi con, đã chuẩn bị xong chưa? Những lời vừa rồi của ba hẳn là không khó để nghe ra được. Châu Thanh, hiện tại năng lực của con mạnh hơn ba, nếu như lần này con thuận lợi ở bên này, ba dự định sẽ cứ thế lui xuống luôn."

Châu Thanh hơi nghiêng người phối hợp, nghe thấy lời này cũng không quá kinh ngạc, vui mừng thì lại càng không có.

Cậu sẽ không cảm thấy, người cha Châu Khải Tông này cuối cùng vẫn quyết định giao công ty vào tay con trai cả.

Những gì cậu có thể thấy là căn nguyên gốc rễ của một công ty, những người nằm trên gốc rễ đó, còn cả thế giới và gia đình đằng sau bọn họ. Một khi đã tiếp nhận thì đằng sau mỗi một quyết sách và hành động đều sẽ liên quan mật thiết với những người này.

Năm đó tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Châu là bởi vì đó là tâm huyết của cha cậu qua mấy đời nhà họ Châu trước đó.

Sau này, khi đất nước gặp nạn, nhà họ Châu bị lật đổ và không còn tồn tại nhưng tất cả tiền của, từng cắc từng xu Châu Thanh đều tự nhận rằng xứng đáng với nhà họ Châu.

Nếu cha còn sống thì cũng nhất định sẽ ủng hộ mọi quyết định của cậu.

Thế giới ngày hôm nay không cần phải đầu rơi máu chảy.

Mối quan hệ cha con với Châu Khải Tông còn không được xem là sâu đậm.

Lúc đó, cậu gia nhập Châu thị cũng không phải nhắm đến vị trí cao nhất.

Đối với cậu mà nói, bất kể là thân phận gì và ở đâu, chỉ cần vẫn có thể làm những gì mình muốn làm và có thể làm là được rồi.

Châu Thanh nói, "Ngài vẫn còn trẻ."

Châu Khải Tông buông cậu ra, chậm rãi phất tay, cười nói: "Không còn trẻ nữa, ba già rồi, đặt vào ngày trước có khi con còn sẽ mắng ba một câu già rồi mà chưa chịu chết đi."

Châu Thanh nhất thời im lặng.

Bệnh này của Châu Khải Tông nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, chỉ cần sau này chú ý thì không phải là không thể tiếp tục chống đỡ Châu thị, nhưng việc ông muốn nghỉ hưu cũng không phải là giả.

Châu Khải Tông dường như biết cậu đang nghĩ gì nên mở miệng nói: "Nếu như con vẫn như trước đây, xem như ba có không bò dậy được thì cũng phải ráng mà chống đỡ. Nhưng bây giờ thì khác, nhiều lúc ba cũng nghĩ, rốt cuộc tại sao con đột nhiên lại thông suốt vậy? Về tầm nhìn và năng lực trong việc điều hành một doanh nghiệp lại khiến cho ba với tư cách là một người cha cảm thấy tự hổ thẹn không bằng. Nhưng bây giờ ba không do dự về vấn đề này nữa, ở dưới còn biết bao nhiêu người đang há miệng chờ ăn, công ty giao cho con ba yên tâm, cũng tin tưởng con nhất định sẽ làm tốt hơn ba."

Lúc này truyền đến tiếng mở cửa, là Thư Mỹ Lệ vừa đi lấy nước về, chai nước trên tay bị rơi xuống đất.

Khuôn mặt của người phụ nữ đều là vẻ hoảng hốt.

Bà nhìn hai cha con trong phòng bệnh, lúc này mới thật sự hoảng sợ, thậm chí còn không dám xông vào khóc lóc gây sự như trước nữa.

Bởi vì bà nhận ra rằng mình thật sự không thể làm được gì nữa. Bao nhiêu năm nay, bà đều dựa vào Châu Khải Tông để sống, không có công việc, không biết gì về công việc của công ty.

Trước đây cho rằng mình có con trai, kết quả là con trai lại vào tù rồi.

Chỉ đến khi Châu Khải Tông ngã xuống bà mới nhận ra, hoá ra đây là cảm giác khi bầu trời sụp xuống.

Người thanh niên đứng trước giường bệnh đã không còn là Châu Thanh quen thuộc trong trí nhớ của bà nữa rồi.

Cậu sẽ không lăng mạ bà, sẽ không dễ dàng vì hai ba câu của bà mà nổi trận lôi đình. Cậu đến bệnh viện ngay khi nhận được thông báo, từ thủ tục nhập việc đến trao đổi phẫu thuật, toàn bộ quá trình đều do cậu làm. Đồng thời cậu còn lo liệu sự vụ của Châu thị, xoa dịu lòng người, tiến lùi có chừng mực, không có gì là không thoả đáng.

Nếu con trai mình đã tiêu rồi thì bà cũng tiêu rồi.

Châu Khải Tông rời mắt khỏi người phụ nữ đang hồn xiêu phách lạc, cuối cùng nói với Châu Thanh: "Ở đây không sao cả, con đừng ở đây nữa mà về nghỉ ngơi đi. Tiền Thịnh và Chu Cần ban đầu con mang theo đều là những người có năng lực, việc ở bên phía Phủ Thành bọn họ cũng dần dần bắt tay vào làm rồi, con có thể đặt trọng tâm trở lại việc quản lý tổng công ty. Về phần cậu Hứa Triêu đó, con dùng quen tay thì có thể đề bạt cậu ấy lên vị trí trợ lý đặc biệt, đãi ngộ trong tương lai sẽ không tệ đâu."

Châu Thanh cũng không nói gì nữa, "Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt, con đi trước đây."

Châu Thanh đi ngang qua người phụ nữ rồi rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Chân trước cậu vừa rời đi, chân sau Thư Mỹ Lệ đã lao đến giường bệnh.

Bởi vì Châu Khải Tông vừa mới phẫu thuật nên bà không dám thật sự chèn ép người khác mà chỉ có thể mang theo đầu tóc rối bù xù hỏi ông: "Bác sĩ đã nói anh chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng thì cơ thể sẽ không có chuyện gì nữa mà, chân trước Châu Tùng vừa bị cảnh sát bắt đi thì quay đầu đã thấy anh giao công ty cho Châu Thanh rồi. Châu Khải Tông, anh có ý gì?!"

Châu Khải Tông phiền muộn nhắm mắt lại, không muốn để ý.

Thư Mỹ Lệ không chịu buông tha: "Sau này nó trở thành chủ nhân nhà họ Châu, còn đường sống của Thư Mỹ Lệ tôi và con trai út của anh phải làm sao đây? Anh cũng muốn bức chết bọn tôi đúng không?!"

"Thư Mỹ Lệ!"

Châu Khải Tông rướn người dậy, quay đầu lại, vì đụng đến vết thương nên lại ngã trở lại khiến cho người phụ nữ bị doạ sợ, vội vàng đưa tay giữ lấy ông.

Châu Khải Tông đau đến mức đỏ mặt, ông đã kết hôn với Thư Mỹ Lệ nhiều năm, biết bà nóng nảy và không có đầu óc.

Trước đây, công ty đã chiếm hết sức lực của ông, không ầm ĩ đến trước mặt ông thì ông cũng lười nói bà, bây giờ không nhịn được chỉ vào mũi bà, mắng: "Mí mắt của cô nông cạn như thế à! Suốt ngày chỉ biết tiền tiền tiền, Châu Tùng bị bắt vì lý do gì trong lòng cô còn không biết à? Cho dù đưa công ty cho nó thì sớm muộn gì cũng mất trắng. Mỗi ngày cô không làm ầm ĩ, Châu Thanh sẽ không có việc gì tìm cô gây rối sao? Cô không thấy sắc mặt vừa rồi của nó sao? Thức trắng cả một đêm cũng chả tốt lành gì hơn một người vừa làm phẫu thuật như tôi, cô cho rằng điều hành một công ty chỉ cần ký tên vài cái là xong, cái cơ thể đó của nó nếu không phải là không còn cách nào khác thì tôi còn tình nguyện để nó đừng làm gì nữa kìa!"

Đầu óc Thư Mỹ Lệ đầy sương mù.

Từ khi con trai xảy ra chuyện đến việc Châu Khải Tông nhập viện, bà đều vô tri vô giác.

Lúc này đây chỉ biết Châu Khải Tông không những không giúp bà mà còn nói thay cho Châu Thanh khắp nơi.

Bà cười lạnh: "Anh cứ nghĩ thay nó khắp nơi, tôi thấy người ta còn không thèm xem anh là ba kìa!"

"Tôi không để tâm." Giọng nói của Châu Khải Tông chậm lại.

Lúc đó, Thư Mỹ Lệ đã không nói gì nữa.

Châu Khải Tông nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Thư Mỹ Lệ, Châu Thanh cũng là con trai của tôi chứ không phải người khác. Trước đây nó suýt chết, lúc huyện Lâm Thuận xảy ra lũ lụt nghe nói còn bệnh thêm một trận nữa, ngay cả lập trường để quan tâm nó tôi còn không có, bây giờ còn đặt Châu thị lên đầu nó nữa. Nếu như cô còn muốn Châu Tùng đi ra, sau này có thể có công việc nghiêm túc thì điều gì nên nói và điều gì không nên nói, trước tiên hãy tự suy nghĩ kỹ trong lòng đi."

Thư Mỹ Lệ không sợ Châu Khải Tông tức giận nhưng lại sợ ông dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.

Bà biết lần này ông đã hạ quyết tâm rồi nên ngay lập tức ngã xuống chiếc ghế bên cạnh.

Bên kia Châu Thanh vừa rời khỏi bệnh viện đã trực tiếp đến công ty Châu thị.

Kế hoạch ban đầu vốn là ở lại Phủ Thành thêm hai tháng nhưng bây giờ đột nhiên bị đẩy nhanh hơn, khối lượng công việc tăng lên gấp bội.

Hứa Triêu bay thẳng từ Phủ Thành đến Lam Thành, mang về không ít tài liệu và kế hoạch đã thu xếp, đều đang chờ Châu Thanh ký tên.

Văn phòng vẫn là văn phòng trước khi cậu rời đi nhưng lần này không trống không như lần trước nữa, lúc Châu Thanh bước vào thì bộ phận hành chính đã dọn dẹp hoàn toàn bên trong.

Toàn bộ kệ sách, bàn ghế toàn màu đen và máy tính đã được trang bị.

Vừa vào công ty đã bắt đầu cuộc họp kéo dài từ sáng đến chiều.

Một vài tin tức cũng được truyền bá rầm rộ trong công ty.

—— Lão Châu tổng bị bệnh rồi, không rõ tình huống thế nào.

—— Tổng giám đốc khẩn cấp được điều về Lam Thành để tiếp quản mọi công việc.

—— Cuộc tranh đoạt giữa hai anh em đã đến hồi kết thúc, em út ngồi tù, anh cả thắng, ngày tiếp quản Châu thị sắp tới gần.

Những người bên dưới không biết tình hình đã nghe ngóng tin tức và lan truyền một cách thần kỳ.

"Tống thẳng vào tù luôn, đủ tàn nhẫn nha."

"Tổng giám đốc này của chúng ta chưa đến được bao lâu đã đi Phủ Thành, bây giờ quay lại đã giành chiến thắng toàn diện nha."

"Vốn dĩ đã nghe nói thủ đoạn cao cường."

"Lão Châu tổng vừa ngã bệnh, mọi người trong công ty từ trên xuống dưới đều hoang mang, kết quả là người vừa đến thì âm thanh nào cũng bị áp xuống rồi."

"Nghe nói quản lý cấp cao đều đi họp rồi, cũng không biết là họp cái gì?"

Sắp xếp quy trình và chế độ, nắm vững thông tin mấu chốt, trao quyền thích hợp.

Châu Thanh dành hết thời gian cả một ngày để hiểu rõ những việc mà ban đầu Châu Khải Tông đã làm, dập tắt mọi ảnh hưởng của tin tức người nắm quyền của công ty đang nhập viện, thủ đoạn lưu loát, quyết sách rõ ràng.

Năm giờ, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, những người bên dưới vừa thảo luận vừa bước ra khỏi phòng họp.

Hứa Triêu trở lại Lam Thành ở bên cạnh Châu Thanh, cũng đang mặc một bộ Âu phục, lúc này thu dọn xong đồ đạc thì cau mày đi tới, nói với Châu Thanh đang khoanh tay nhắm mắt: "Anh Thanh, anh về trước đi, tính cả tối hôm qua thì anhđã không ngủ ba mươi tiếng liên tiếp rồi."

Châu Thanh buông tay ra rồi ngẩng đầu, dựa vào ghế thả lỏng cơ thể, hỏi cậu ta: "Tình huống của nhóm Tiền Thịnh thế nào rồi?"

"Lão Tiền và anh Tiểu Chu sau khi biết hành trình trở lại của anh không rõ đã trực tiếp bàn chuyện với mấy công xưởng rồi, ngoại trừ một công ty ép giá ra thì mọi chuyện đều thuận lợi, bảo anh yên tâm."

Châu Thanh gật đầu rồi đứng dậy, "Được, vậy hôm nay tôi về trước đây."

Hứa Triêu đi theo: "Anh Thanh, anh về đâu vậy? Em tiễn anh."

"Đông Hồ."

Hứa Triêu vừa theo cậu ra ngoài vừa nói: "Ở nhà chắc chỉ có một mình anh nhỉ, ai kia... không có nhà chứ?"

"Anh ta tên là Trữ Khâm Bạch, cái gì mà ai kia." Châu Thanh nói: "Anh ta vừa mới đi."

Hứa Triêu cà khịa: "Em nói ấy mà, người trong giới giải trí không đáng tin, chuyện ba anh làm phẫu thuật lớn như vậy mà anh ta hoàn toàn không thèm để ý mà để anh lại một mình bận trước bận sau, vừa bệnh viện vừa công ty, người đã mệt mỏi muốn sụp đổ luôn rồi."

Châu Thanh không nói với Hứa Triêu quá nhiều về tình trạng của cậu và Trữ Khâm Bạch mà chỉ nói: "Anh ta hoàn toàn không biết việc lão Châu tổng nhập viện."

Càng huống hồ gì ngay cả ba mình anh còn không thèm liếc mắt, có quan tâm thế nào cũng không quan tâm đến được Châu Khải Tông.

Vừa trở lại Đông Hồ, thím Trương vừa thấy cậu đã bị doạ một trận, lúc nhận lấy áo khoác của cậu thì cau mày nói: "Tối hôm qua nghe nói ba cậu bị bệnh, cả buổi tối lẫn buổi sáng cậu đều không về, tôi đã đoán cậu cũng phải chịu khổ theo mà. Lần này không đi Phủ Thành nữa nhỉ? Canh trong nồi vẫn còn nóng đấy, cậu mau đi tắm đi rồi uống hai bát đi, sau đó ngủ một giấc cho đàng hoàng."

"Cám ơn thím Trương." Châu Thanh cười nói.

Thím Trương thở dài: "Cảm ơn cái gì chứ, hai người các cậu trở về còn không được hai ngày đã muốn đi tiếp, bây giờ cậu ở lại được tôi còn chỉ mong sao ấy chứ."

Châu Thanh mỉm cười.

Cậu đi tắm rồi đi xuống lầu, trong lúc ngồi trên ghế sofa đợi thím Trương bưng canh lên đã không nhịn được cảm thấy buồn ngủ.

Thím Trương bưng bát đi ra, đứng ở đó nhìn một lúc, lắc đầu rồi bưng bát trở lại.

Châu Thanh cảm thấy mình chỉ nhắm mắt trong giây lát thôi nhưng kết quả là lúc mở mắt ra liền phát hiện trời đã tối hẳn rồi.

Trên người cậu được đắp một chiếc chăn mỏng, phòng khách được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp mờ ảo.

Lúc này, một vật thể màu xanh nhạt trượt tới.

"Ngài Châu, ngài tỉnh rồi."

"Charlie?" Châu Thanh tỉnh giấc rồi ngồi dậy, hơi ngạc nhiên: "Lâu rồi không gặp."

"Lâu rồi không gặp, ngài Châu." Charlie lăn bánh xe một vòng tới trước mặt cậu, sau đó trịnh trọng nói: "Theo dữ liệu hiển thị ngoại vi của cơ thể, ngài đang trong tình trạng mệt mỏi cao độ, kiến nghị nghỉ ngơi thích đáng, đảm bảo giấc ngủ đầy đủ."

Châu Thanh gật đầu, "Tôi sẽ."

"Canh trong bếp đang hầm với nhiệt độ vừa phải, ngài có muốn không?"

Châu Thanh nhấc chân khỏi ghế sofa, nhét chân vào đôi dép lê mềm mại rồi hỏi nó: "Thím Trương nói với cậu sao?"

Charlie: "Không phải, chủ nhân của tôi đặt một lời nhắc, bảo tôi nhớ nhắc nhở ngài sau khi ngài tỉnh lại."

Châu Thanh dừng lại một lát: "Trữ Khâm Bạch?"

"Gọi tôi?"

Khi giọng nói của Trữ Khâm Bạch từ trên người Charlie truyền đến, Châu Thanh nhấc chân ngồi trở lại trên sofa, đồng thời đá một chiếc dép ra.

Châu Thanh nhíu mày, ánh mắt dò hỏi: "Charlie?"

Giọng nói của Trữ Khâm Bạch lại vang lên: "Một chương trình máy móc để cậu nói chuyện giống như có người ở đó, thế mà nghe thấy giọng người khác thì phản ứng lại như gặp ma, đáng sợ đến vậy à?"

"Thật sự là anh à?" Châu Thanh ddừng lại một lát, "Đây không phải là người máy sao?"

Trữ Khâm Bạch dường như không nói nên lời, hai giây sau: "Đây là AI mô hình quản gia của gia đình, có cả chức năng giám sát và thăm dò từ xa."

Châu Thanh: "Anh theo dõi tôi?"

Trữ Khâm Bạch, người ở xa ngàn dặm mới đến khách sạn chưa đầy hai mươi bốn tiếng.

Những chiếc thùng trải dài trên sàn nhà còn chưa kịp sắp xếp.

Anh vừa sắp xếp đồ đạc bên tay vừa nhìn màn hình máy tính bảng, nghe thấy lời này thì thuận miệng nói: "Tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi đi theo dõi cậu, nghe nói ba cậu nhập viện? Tình hình thế nào rồi?"

Châu Thanh cũng không hỏi làm thế nào mà anh biết.

Ở Lam Thành có nhiều người của anh như vậy, trong nhà còn có thím Trương, anh có biết gì cũng không kỳ lạ.

Châu Thanh vẫn làm tổ trên ghế sofa, mở miệng nói: "Không sao nữa rồi, ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi."

Trữ Khâm Bạch gật đầu, cũng không quan tâm đối diện có nhìn thấy hay không mà tiếp tục nói: "Tình trạng cơ thể cậu như thế nào thì cậu tự hiểu rõ, đừng có để Châu Khải Tông vẫn còn nằm viện mà cậu cũng dọn vào trong đó ở cùng luôn. Trong công ty còn biết bao nhiêu người cần nuôi, cậu cũng phải tự nuôi sống mình trước rồi hẵng nói."

Châu Thanh: "Ngài Trữ đang nói dựa trên kinh nghiệm sao?"

"Chỉ là có lòng hảo tâm nhắc nhở."

Cảm giác đơn phương bị người theo dõi nhưng chính mình không nhìn thấy người này đối với Châu Thanh mà nói cứ là lạ làm sao.

Cậu quyết định kết thúc cuộc trò chuyện này, "Cảm ơn, vậy tôi đi ăn canh đây."

"Đi đi."

Châu Thanh không biết bên kia đã cúp hay chưa.

Cậu dừng lại vài giây, chân giẫm lên tấm thảm.

Trữ Khâm Bạch nhìn vào đôi chân chìm trong tấm thảm màu xám qua ống kính, mắt cá chân mảnh khảnh nối liền với những mạch máu màu xanh nhạt.

Anh nhìn một lúc rồi phát ra tiếng: "Đi dép cho đàng hoàng."

Các ngón chân có thể thấy đang cuộn lại một cách rõ rệt, một giây sau có một tấm chăn bay tới, sau đó ống kính chuyển sang màu đen ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro