Đau thương
Lúc Tú Ly buông Song Ngư ra thì không may là đầu của cô bị đập mạnh vào thành bàn, Ngọc Yến tưởng như ai cầm tim của mình rồi xé toạt ra, bà vội chạy tới ôm chặt lấy con gái, đôi mắt cũng đầy tơ máu, giọng nói cũng chứa đầy sự thù hận:
- Con bé mà có chuyện gì, cả đời này tôi không bao giờ tha thứ cho hai người!!!
Trên đầu Song Ngư có một vết thương rất lớn, máu đua nhau chảy ra không ngừng, máu ướt cả tóc và nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng của mẹ cô. Trong mơ màng cô cảm thấy bản thân nhẹ như không và như đang lơ lửng trên không trung. Cô nhìn thấy mẹ đang khóc đến tê tâm liệt phế, ba cô cũng mất đi sự bình tĩnh mà đẩy Tú Ly đang ôm chặt lấy ông ra, lao đến ôm cô và hét lên:
- Quản gia mau đưa con bé vào bệnh viện!
Tú Ly thì đứng như trời trồng, cô ta hoảng sợ nói:
- Em không cố ý, em thật sự không cố ý.
Kiến Văn nhìn em gái với ánh mắt đầy thất vọng cùng tức giận, ông phân phó quản gia:
- Mau gọi Tử Hằng đến đón vợ chú ấy về, sau này không có lệnh của tôi Tú Ly không được bước vào đây dù là nửa bước.
Tú Ly hét lên, nước mắt cũng rơi như mưa rào:
- Anh hai đừng đuổi em mà, em chỉ con anh nữa thôi.
Kiến Văn ôm vợ mình, không nhìn cũng không đáp lại lời của cô. Ngọc Yến như rơi xuống nước tìm được cái phao nên cô gắng bám víu vào, bà run rẩy hỏi:
- Con bé không sao đúng không? Con bé nhất định sẽ không sao đúng không?
Ông ghì chặt lấy vợ, tỳ cằm lên đầu Ngọc Yến nhẹ giọng trấn an bà cũng như tự trấn an mình:
- Ừ con chúng ta sẽ không sao. Anh hứa sẽ trả cho em một Song Ngư khỏe mạnh hoạt bác.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Tại bệnh viện đa khoa của thành phố X
Dãy hành lang vắng lặng, đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng, Ngọc Yến cũng đã khóc mệt nên tựa người vào tường, Kiến Văn cũng ngồi im, đôi mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa đang che mất con gái yêu của mình. Ngọc Yến biết không phải lỗi tại ông, bây giờ bà cũng lười bắt lỗi người khác, chỉ cần con gái bà khỏe mạnh bình thường là tốt rồi.
Cánh cửa bỗng mở ra, các bác sĩ và y tá tiếp tục bận rộn chạy tới chạy lui đẩy Song Ngư qua phòng chăm sóc đặc biệt, một vị bác sĩ có tuổi bước ra, đèn phòng cấp cứu đã tắt. Kiến Văn vội vàng đứng dậy hỏi ông ta:
- Con gái tôi sao rồi bác sĩ ?
Vị bác sĩ ấy giọng nói đều đều thông báo một tin dữ:
- Do não bị va đập mạnh dẫn đến chấn thương và rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Nếu trong ba ngày con gái hai vị không tỉnh lại thì chúng tôi thật sự hết cách cứu chữa.
Nói xong, ông ta quay người bước đi. Ngọc Yến cũng đã nghe được những lời vừa rồi, bà lao vào đánh Kiến Văn túi bụi, vừa đánh bà vừa chửi:
- Tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác phá hủy mọi thứ bên cạnh tôi vậy. Anh hận tôi thì nhắm vào tôi được rồi. Tại sao vậy?
Kiến Văn để mặc cho vợ đánh, ừ ông là thằng tồi, tới vợ con mình cũng không bao vệ được. Một người thì vừa đánh vừa khóc, một người thì cố gắng nuốt lệ vào tim. Ngọc Yến buông thỏng hai tay, nước mắt cũng không còn mà rơi nữa, chỉ còn được tiếng hức hức rất nhỏ. Kiến Văn dang tay ôm chặt lấy vợ, ngay lúc này ông phải bên cạnh bà, ông phải mạnh mẽ để còn làm chỗ dựa cho bà. Kiến Văn yêu ớt nói:
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi!
Mọi giận hờn trong lòng Ngọc Yến cũng tiêu tan, ông là cha của Song Ngư, chắc hẳn ông cũng đau lòng không kém bà. Tại sao bà lại đi gây sự vô lí như vậy chứ, bà cũng đưa tay ôm chặt lấy ông, nghẹn ngào nói:
- Con bé nhất định sẽ không sao. Song Ngư sẽ không bị gì cả.
Kiến Văn vùi đầu vào hõm cổ của vợ, nhẹ nhàng gật đầu:
- Song Ngư sẽ tỉnh lại. Em yên tâm.
Hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh của Song Ngư, bây giờ người của cô tiều tụy đi hẳn, khuôn mặt trắng bệch được gắn một ống thở Oxi và máy đo nhịp tim, tay thì truyền một bịch máu, đầu thì băng bó. Ngọc Yến nhìn cảnh này mà tưởng như không thở nổi, Kiến Văn cũng đau lòng không kém. Đây là đứa con gái ông yêu thương nhất, nó là tất cả của hai người, nó 3 tiếng trước còn mới vui vẻ chọc ông và mẹ nó. Nhưng bây giờ nó lại nằm đây một cách bất động, im lìm. Ngọc Yến đi lại gần Song Ngư, chỉnh lại chăn cho con gái, giọng nói dịu dàng như vẫn nói với cô hằng ngày:
- Con ngủ ngon nhé, sáng mai tỉnh lại mẹ nấu con món cháo hạt sen mà con thích nhất nhé. Con nhất định phải tỉnh lại nhé.
Kiến Văn đỡ lấy Ngọc Yến đang chuẩn bị ngã, ông dịu dàng nói:
- Mình về nấu cháo mang vào cho con bé nhé. Em cũng nên nghỉ ngơi một chút, nếu không con bé tỉnh lại thấy em bị bệnh cũng không vui.
Bà nhẹ gật đầu, sau đó hai người trở về nhà.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại nhà của Tử Hằng, Tú Ly run rẩy ngồi co người trên sofa, Tử Hằng thì ánh mắt cũng đầy căm phẫn:
- Tôi không ngờ cô ác độc như vậy, tới con nít mà cô cũng nhẫn tâm hại. Con bé mà có việc gì thì tôi thề sẽ đưa cô vào tù.
Tú Ly run lẩy bẩy, đôi mắt cũng dại đi.... chồng bà vừa nói sẽ đưa bà vào tù. Không... bà không muốn vào tù. Vậy là bà quỳ xuống, nắm chặt tay của Tử Hằng và van xin:
- Xin anh đừng đưa em vào tù, em không cố ý đâu, em thật sự không cố ý.
Tử Hằng hất tay ra làm bà ngã sóng soài trên mặt đất lạnh lẽo, giọng nói sắc bén như dao cứa vào tim bà từng nhát:
- Cô để mấy lời đó mà nói với cảnh sát ấy.
Ông ta quay người bỏ về thư phòng, Tú Ly thì như con chó nhỏ rất đáng thương mà thút thít khóc. Anh bà đuổi bà ra khỏi nhà, chồng bà thì nói muốn đưa bà vào tù. Ai ai cũng quay lưng lại với bà, bà cảm thấy rất cô đơn. Yêu một người mà phải trả giá đắt như vậy, bà cảm thấy rất mệt mỏi . Tú Ly tự hỏi tại sao hôm nay bà lại thành ra như vậy? Tại sao lại trở nên ác độc như vậy chứ? Nếu như kiếp trước bà có nợ Tử Hằng thì kiếp này trả như vậy cũng đủ rồi.
Tú Ly lững thững đứng lên, phủi hết bụi bặm trên người mình, một đôi mắt vô hồn đi về phòng của mình. Tú Ly đóng cửa cẩn thận đóng cửa lại, nhìn căn phòng của mình với Tử Hằng thật kĩ sau đó đi đến bên giường mở hộc tủ lấy ra một lọ thuốc. Không trần chừ mà bà tu ngay một nắm thuốc vào miệng, bà cảm thấy không muốn tiếp tục sống cuộc sống vô nghĩa và mệt mỏi này nữa. Bà muốn ngủ, ngủ mãi mãi đừng tỉnh dậy nữa, như vậy cũng sẽ không yêu Tử Hằng nữa, cũng không trở nên ác độc.
Tú Ly nằm xuống giường, bây giờ bà mỉm cười thật tươi, bà bỗng tò mò nếu hay tin bà chết rồi thì Tử Hằng sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Vui mừng hay đau khổ, còn anh trai bà nữa, ông có tha thứ cho việc bà đã làm không, và có đau lòng không. Còn có Tử Minh nữa, đứa con trai đánh yêu của bà có giận bà đi mà không nói với nó tiếng nào không... Nhưng tất cả đều không liên quan đến bà nữa rồi, tất cả đều là quá khứ.
" Tử Hằng, bây giờ thì em đã hiểu khi chân chính yêu một người là không cần phải chiếm hữu. Nếu có kiếp sau nữa, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Cũng sẽ không yêu anh như kiếp này đã từng, yêu anh mệt mỏi quá, em không đủ sức để yêu nữa."
-------------------------------------------------------------------------------------------
Tại phòng bệnh của mình, Song Ngư đang hôn mê và chìm sâu vào một giấc mơ, cô mơ thấy cô và Thiên Yết của kiếp trước. Trong mơ cô đã nhớ lại khoảng thời gian bên cạnh anh.
* hồi ức*
Sau một đêm bị Thiên Yết dày vò đến bán sống bán chết, Song Ngư bỗng sinh ra ác cảm với " chuyện ấy" , cô cũng biết tương lai của cô coi như xong rồi. Cô sẽ không thể có chồng được nữa, nhưng vì công ty của ba mình, cô có trả giá như thế nào cũng đáng. Bỗng nhớ ra việc gì đó quan trọng, cô vội thay đồ rồi đi đến thư phòng của Thiên Yết, cô lịch sự gõ cửa nhưng không thấy có tiếng trả lời, cô lại tiếp tục gõ cửa, nhưng vẫn không có ai trả lời, tự nhiên cửa mở ra một khe hở, Song Ngư đưa mắt nhìn vào trong không thấy ai nên cô định quay về, vừa quay lưng lại thì cô đã đập mặt vào một vòm ngực rộng lớn, cô giật bắn người, sắc mặt cũng căng thẳng không biêt phải sao. Cô ngước mắt nhìn lên thì thấy khuôn mặt của kẻ đã hành hạ cô cả đêm hôm qua. Thiên Yết cười gian manh ôm eo của Song Ngư, bàn tay không yên phận sờ tới sờ lui tấm lưng trắng mịn của cô làm cả người cô nổi lên một tầng da gà và ngay lập tức muốn trốn chạy. Thiên Yết ngọt ngào hỏi:
- Bảo bối! Em là nhớ tôi nên đến tìm tôi hay là đi điều tra việc gì vậy?
Song Ngư cứng họng nhìn anh trân trối, não bắt đầu xử lí thông tin để đưa ra đáp án vừa đúng lại vừa hay:
- Em đến tìm anh là định xin anh cho em đến công ty. Anh dặn đi đâu cũng phải báo cáo nên em đến xin phép.
Thiên Yết nâng cằm của Song Ngư lên, cười thật dịu dàng, nhưng cô thì toàn thân đã đổ đầy mồ hôi. Người ta nói đàn ông khi cười rất đẹp, nhưng cô chỉ thấy hắn rất đáng sợ. Bất giác cô run rẩy và muốn chạy trốn khỏi cái ôm ấp ám muội này:
- Vậy em đi nha!
Thiên Yết kéo tay Song Ngư lại, giọng điệu ngã ngớn:
- Tôi có nói cho em đi sao?
Song Ngư nhìn anh khó hiểu:
- Tại sao?
Thiên Yết cười tà, giật mạnh cô vào lòng và nhất bỗng lên, bước chân sải dài bước vào phòng:
- Muốn xin thứ gì cũng phải có lễ vật chứ, đợi tôi ăn no rồi cho em đi.
Song Ngư vùng vẫy, ánh mắt khẩn khoảng:
- Cầu xin anh, hôm nay là đại hội cổ đông em phải tới đúng giờ. Chuyện đó... em..
Thiên Yết nhìn đồng hồ rồi nhìn cô, nuốt nước miếng một cái rồi chấp thuận:
- Cho em 1 tiếng, đi nhanh về nhanh.
Cô như nhận được hồng ân, vội cong đít lên mà chạy đến công ty. Lúc đó cô sẽ lấy cớ là công y có việc phải ở lại tăng ca, chắc chắn sẽ thoát khỏi anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro