Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bị hù dọa một phen


Song Ngư gằn giọng, hét vào mặt Thiên Yết:

- TÔI QUẢ THẬT KHÔNG QUEN BIẾT ANH, ANH BỊ TÂM THẦN CÓ ĐÚNG KHÔNG ? 

Thiên Yết cúi xuống, kề mặt lại gần mặt Song Ngư, ánh mắt anh như hãm sâu cô vào trong đó. Giọng nói anh đè nén tức giận, anh bỗng nhiên cảm thấy thật khâm phục sự kiên nhẫn của mình. 

- Em giỏi lắm! Em dám đặt rõ ranh giới với tôi. 

Song Ngư vùng vẫy, đẩy Thiên Yết ra, cô nhìn thắng vào mắt Thiên Yết không chút nhân nhượng:

- Cảm ơn anh đã quá khen. Nhưng tôi muốn nhắc cho anh rõ, tôi với anh vốn không hề có bất cứ quan hệ gì, và tôi cũng không hề quen biết anh. 

- EM NÓI DỐI! 

Thiên Yết hét lên, anh hết khống chế được cảm xúc của mình rồi. 

Song Ngư mỉm cười, vẻ mặt cực kì bình thản, không một chút gợn sóng, cô nói: 

- Tùy anh nghĩ! 

Thiên Yết bắt lấy vai cô, anh lay thật mạnh, giọng anh có chút nóng vội, có chút hi vọng cùng với khẩn cầu:

- Em thật sự không nhận ra anh sao ?

- TÔI ĐÃ NÓI LÀ TÔI KHÔNG QUEN BIẾT ANH? ANH CÓ TỰ TRỌNG KHÔNG VẬY ?

Thiên Yết hụt hẫng buông lỏng hai tay, anh gục đầu xuống, bỗng anh bật cười nhưng giọng cười ấy khó nghe hơn cả khóc. Khóe mắt Song Ngư chợt đỏ hoe, sống mũi cô thấy cay cay, cô đưa tay muốn an ủi anh nhưng khi các ngón tay trắng muốt sắp chạm vào bờ vai to lớn săn chắc của anh thì cô lại rụt tay về. Song Ngư quay ngoắt người, bước đi, đột nhiên cả thân hình nhỏ nhắn của cô được bao bọc bởi một thân hình to lớn, hơi ấm quen thuộc vay quanh lấy cô. 

Vòng tay Thiên Yết siết cô thật chặt, anh như sợ cô sẽ lại đột nhiên biến mất như mười năm trước, anh sợ để cô rời đi hôm nay, anh sẽ không còn cơ hội gặp cô nữa. Anh không dám tưởng tượng lại chuỗi ngày dài đằng đẵng khi thiếu vắng cô. Chuỗi ngày đó đối với anh như cực hình, không!!! nó còn khó chịu hơn cả cực hình. Thiên Yết gấp gáp nói, lời nói mang theo sự khó tin:

- Em thật sự quên anh rồi sao? 

Song Ngư dẫy ra: 

- Tôi muốn về nhà, chiều nay tôi còn một cuộc họp. Anh có thể hành xử một cách có phép tắc hơn hay không vậy ? Có phải anh gặp ai, anh cũng sẽ sỗ sàng như vậy hay không ? 

Thiên Yết khẩn thiết yêu cầu: 

- Để anh đưa em về. Được không ?

Song Ngư muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chứa đầy sự khẩn khoản của anh, nhìn anh như chú chó to xác, đôi mắt lóng lánh tràn đầy mong chờ, chỉ thiếu mỗi chiếc đuôi thật to đang ngoe nguẩy nữa thôi. Cô dù đang cứng rắn cách mấy cũng bỗng chốc mềm lòng:

- Thôi được!

Thiên Yết vui mừng như trẻ con được cho kẹo. Anh nắm tay Song Ngư, mang cặp sách hộ cô, hai người cùng nhau đi ra bãi đỗ xe. Bước chân của anh thể hiện rất rõ tâm trạng của anh lúc này, chính là đang rất phấn khích. Giống như chàng trai lần đầu biết yêu, anh luống cuống tay chân và siết thật chặt tay của Song Ngư nên có chút làm cô đau. Song Ngư đôi lần muốn rút tay ra vì thấy mọi người xung quanh cứ nhìn bọn cô chằm chằm. Nghĩ cũng không cần phải nghĩ, ngày mai trên báo chắc chắn sẽ toàn là tin tức của anh và cô. Thật sự anhh và cô không tránh khỏi số mệnh, cứ phải va lấy nhau vậy sao ? 

Song Ngư điều chỉnh bước chân cho kịp bước chân của Thiên Yết. Anh đi thật là nhanh, nhưng cô cũng không nói anh đi chậm lại. Vì cô biết anh bây giờ đang rất kích động, đợi anh bình tĩnh thì hai người đã ra tới bãi đậu xe. 

Thiên Yết lịch thiệp mở cửa xe cho Song Ngư bước vào, ân cần thắt dây an toàn cho Song Ngư rồi mới ngồi vào ghế lái. Chiếc xe chạy bon bon  trên đường cao tốc rồi quẹo vào cung đường quen thuộc, sau đó dừng bánh trước một nhà hàng sang trọng. Đây là nhà hàng mà Song Ngư rất thích, kiếp trước, mỗi lần anh đưa cô đến đây cô đều ăn đến no căng cả bụng, biểu cảm còn rất là thỏa mãn nữa. 

Cả hai cùng bước vào, quản lí nhanh nhẹn đưa hai người lên phòng VIP. Song Ngư ngẩn ngơ nhìn những cảnh vật bày trí nơi đây. Nửa phân cũng nguyên vẹn như trí nhớ của cô. Song Ngư mỉm cười chua chát, cảnh cũ còn đây, cố nhân vẫn còn đây, chỉ tiếc tình cảm đã không thể như trước nữa mà thôi. 

Món ăn nhanh chóng được dọn lên, Thiên Yết xắn tay áo, lột tôm, hết con này đến con khác được anh lột sạch rồi bỏ vào chén của cô. Kể cả khi lột tôm, nhan sắc của anh cũng không thể xem thường được. Các ngón tay thẳng thớm, trắng muốt dính đầy nước tôm màu đo đỏ, cảnh tượng này làm người ta thật liên tưởng.... Song Ngư lắc đầu nguầy nguậy . 

Thánh thần thiên địa ơi! Cô đang nghĩ cái quái gì thế này ? 

- Em ăn đi, ăn nữa không để anh lột thêm cho. À mà em ăn ít thôi, kẻo đầy bụng. 

- Bảo tôi ăn ít, vậy anh lột đầy một chén cho tôi để làm gì ? 

Thiên Yết nháy mắt:

- Để em ăn không hết thì anh sẽ ăn dùm em. 

Song Ngư đỏ mặt, tim đập thình thịch. Anh đây là đang dùng sắc để dụ dỗ cô ? 

Thiên Yết nhẹ xoa đầu Song Ngư, mỉm cười dịu dàng: 

- Không ngờ cô bé mập mạp ngày xưa lớn lên lại xinh đẹp như vậy ?? 

Song Ngư đang ăn bỗng bị sặc, cô ho thật dữ dội nước mắt nước mũi chảy tèm nhem. Thiên Yết bật cười khúc khích, anh lại nói thêm:

- Nhưng vẫn thú vị như ngày nào.

Song Ngư vừa hớp một ngụm nước. Nghe anh nói vừa dứt câu, cô phun nước ra bàn ăn, ho càng dữ dội hơn. Anh đây là muốn lấy mạng cô hay sao ??? 

Thiên Yết vuốt vuốt lưng cho Song Ngư, lo lắng hỏi:
- Em có sao không ? 

Song Ngư quay ngoắt qua nhìn anh với đôi mắt chứa đầy oán hận: 

- Một bữa ăn sặc hai lần thì anh cảm thấy tôi có làm sao không ? 

Thiên Yết nén cười, anh cố gắng tỏ ra thật nghiêm túc:

- Anh thấy em đang làm anh rung động nè. 

Song Ngư ho càng dữ dội hơn, anh quả thật là muốn giết chết cô ? 

Cô mỉm cười thật tao nhã, mỗi lần nổi giận, cô cười càng đẹp, càng mê hồn. Cô thật muốn một đấm, đấm bay anh ra khỏi vũ trụ. Hoặc là đấm cho khuôn mặt của anh bầm dập trả thù cho việc anh làm cô ho sặc sụa nãy giờ. 

Song Ngư nén giận, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt của cô vẻ như anh hay lắm, anh muốn nói sao cũng được, ok thôi cô vẫn ổn rồi tiếp tục ăn cho xong bữa cơm.

Chật vật một buổi, cô cuối cùng cũng toàn mạng về đến nhà. Song Ngư cảm thấy ông trời vẫn còn thương xót cho tấm thân nhỏ bé yếu đuối này của cô nhiều lắm. Bị hù đến 3 lần nhưng cô vẫn sống xót quật cường như loài cỏ dại diệt hoài không chết. Cô bỗng cảm thấy chỉ sau một bữa cơm mà cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, bây giờ cô nghĩ cô sẽ không sợ trời không sợ đất không sợ bất cứ.... à mà cô vẫn sợ Thiên Yết lắm. 

Song Ngư nằm bịch xuống giường, tay chân cô quơ tán loạn, ăn có bữa cơm mà mệt chết cô rồi. Đang nằm nhìn trần nhà một cách vô định, thì điện thoại của cô thông báo tin nhắn tới. 

" Vợ sắp cưới của anh đang làm gì vậy ?" 

Đọc xong tin nhắn, Song Ngư hoảng sợ, cô như cầm củ khoai lang nóng, phải nhanh chóng quăng nó ra thật xa. 

Ôi ghê quá! 

Anh chắc chắn là cay cú chuyện của cô với anh chàng hồi sáng nên muốn hù chết cô đây mà. Thiên Yết như vậy cô có chút không quen, nhưng chết tiệt, cô lại cảm thấy rất vui. Cô bị làm sao vậy chứ ? Anh chắc chắn không phải là người mà cô có thể đụng vào. Anh muốn gì ở cô đây, sao năm lần bảy lượt tìm cô, luôn miệng hỏi cô rằng đã quên anh rồi sao ? 

Giữa cô với anh thật sự có gặp gỡ nhau trước đó ư ? Ngoại trừ lần cô té cầu thang năm 9 tuổi, rơi trúng người anh. Lúc đó anh cũng cười thật tươi và hỏi cô nhận ra anh không? Rốt cuộc là cô đã quên mất đi điều gì ? Cô đã bỏ lỡ điều gì ư ? 

Song Ngư hiểu rất rõ tính của Thiên Yết, cô ngồi bật dậy, chẳng lẽ anh cũng như cô ? Anh cũng nhớ chuyện của kiếp trước ? 

Song Ngư bị chính suy nghĩ của mình hù dọa một phen. Nếu thật sự như vậy, cô biết phải làm sao đây ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro