3. Điều chân thật duy nhất: 1
"Vì cuộc đời chẳng mấy khi đối xử dịu dàng nên chúng mình hãy tìm điều ngọt ngào ở những thứ khác, chứ không phải nhau?"
Tôi bảo, khi ánh mặt trời chốn rừng sâu vai người đối diện. Ánh mắt cậu ta chìm trong màu xanh thẳm rồi đen dần của bóng tối, chỉ thấy những ánh đèn phản chiếu trên mắt kính. Cậu ta vừa bảo thích tôi. Trong cái ngõ bên trường, dọc mấy quán cà phê cổ cũ. Tôi đã nghĩ mình sẽ nhảy lên vui sướng khi nghe thấy câu đó từ chính miệng cậu ta. Nhưng không, tôi chỉ đứng im như một thân cây gỗ, chẳng buồn rung động lá cành. Chắc vì vừa nãy, tôi đã thấy cậu ta thọc tay vào học trò đùa ngày Cá tháng Tư.
"Thứ gì sẽ khiến mình cảm thấy ngọt ngào hơn bây giờ?" Cậu ta hỏi.
"Trà dâu."
Cậu ta nhăn mặt. Tôi nhíu mày. Quán trà chiều thứ bảy ồn ào đông đúc. Khu tập thể bên ngoài huyên náo những âm thanh thường nhật. Trà khỉ khô gì mà ngọt thế này.
"Đúng là ngọt." Cậu ta nhìn tôi, mày vẫn cau lại, khóe miệng nhếch lên. "Nhưng nếu không muốn tiểu đường thì một tuần uống một cốc thôi."
Tuần không muốn cốc nào cũng được, tôi nghĩ. Nhưng miệng tôi lại đáp: "Được rồi, vậy mỗi tuần tôi với cậu đến đây một lần nhé."
Thật luôn? Ánh mất cậu ta nói với tôi như thế. Đúng vậy. Ánh mắt tôi trả lời. Cậu ta khịt mũi.
"Ừm. Được thôi."
[...]
Mỗi tuần một lần chúng tôi gặp nhau vào thứ Bảy. Lớp học thiết kế 3D thường kết thúc một cách uể oải. Khi ra khỏi phòng, đèn của các lớp học khác đã tắt hết rồi. Ngoài những ánh sáng lẻ tẻ từ những bóng đèn vàng vọt trên hành lang, cả khu nhà im lìm và nhạt ngắc. Cầu thang tối om. Thường tôi vừa đi vừa thở hổn hển, ba lô đựng laptop trên vai. Cậu ta ở lại sau cùng để trả sổ đầu bài và micro nên hay đi phía sau lưng tôi. Nhưng chúng tôi thường im lặng không nói gì. Kể cả sau khi rời tỏ tình lãng nhách của cậu ta và cuộc hẹn uống trà xuất hiện, ở trong trường chúng tôi vẫn chẳng mấy khi nói gì với nhau.
Cuộc trò chuyện chỉ bắt đầu khi chúng tôi đến quán. Tôi thả người xuống ghế, cậu ta ghé đầu hít hít mấy bông hoa. "Hai trà dâu nhé chị ơi!" Chị chủ quán gật đầu cười. Bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng tôi kéo dài phương thức giao tiếp này được cả một năm. Qua mấy kỳ chung lớp rồi riêng lớp, dù cho chiều thứ Bảy đã không còn tiện để tan học rồi tạt qua ngồi một lát, tôi và cậu ta vẫn hay bị quên đường, luôn nhớ đến những buổi hẹn tại quán cũ.
Sẽ có lúc cậu ta đến, im lìm vào điện thoại. Sẽ có lúc tôi chả buồn nói chuyện, ngồi thừ ra nhìn ô cửa sổ ngắm mấy cành hoa chẳng biết tên lay động trong gió, nghe tiếng ồn ào xì xào của những bàn bên cạnh. Tiếng đã xay rồ rồ bên dưới. Tiếng cậu ta ngồi chơi game loạn xạ.
Cũng có lúc tôi ngồi than thở hết một buổi vì môn Thiết kế tương tác đã khó, giảng viên còn dạy buồn ngủ. Cậu ta ngồi kể về một tuần bị đen đuổi từ việc đá bóng thua đến việc quay phim lỗi file nên phải quay lại tốn tiền. Những lúc như thế, nếu tôi vui, hoặc cậu ta vui, đứa còn lại xe an ủi đứa kia bằng cách trả tiền nước hoặc xách nhau đi ăn cay đến chảy nước mắt. Như thế, rồi đi về, không tin nhắn, không chuyện trò, cho đến buổi tập tiếp theo.
Cũng có những buổi chiều cậu ta không đến. Một lớp học hay cuộc hẹn bất thình lình nào đó không thể hủy lịch. Tôi vẫn sẽ đến quán, ngồi ở vị trí mà tôi vẫn thường ngồi. Vẫn gọi một trà dâu, rồi ngồi im nhìn ra cửa sổ. Nghe hết những câu trò chuyện xuất hiện trong quán. Thỉnh thoảng đập bôm bốp mấy con muỗi vo ve bên tai. Suốt 2 tiếng. Rồi đứng dậy, đi về. Cốc trà dâu vẫn chưa mất dấu. Trà dâu ngọt quá. Nếu không có cậu ta, tôi cần sự ngọt ngào đó để làm gì đâu.
Tất nhiên là cậu ta không biết điều đấy.
Cậu ta còn chẳng biết tôi đã biết cậu ta từng rất lâu. Thế nên ngày Cá tháng Tư năm ngoái cậu ta mới bảo: "Có lẽ cậu không biết tớ, nhưng tớ lại thích cậu từ lâu rồi."
Làm sao mà tôi không biết cậu ta được chứ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba. Hồi đấy cậu ta để đầu cua. Trần đời tôi chưa thấy đứa con trai nào để đồ cua mà được thầy cô yêu quý như thế. Mỗi lần nhắc đến tên cậu ta mọi người đều nói rất dịu dàng. Mỗi lần nhắc đến cậu ta khi điểm thi (lại) cao nhất khối, khi cậu ta (lại) đạt được một giải thưởng nào đấy, mắt mọi người lại sáng lên, rực rỡ, tự hào, như thể, người đẹp tất cả đống thành tích ấy là họ.
Thành tích thì cũng tốt đấy, nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến một người chỉ vì người đó quá giỏi cả. Tôi chỉ nhớ không tổng kết năm lớp Mười hai, có một bạn nữ đang thay mặt học sinh cuối cấp đọc lời tri ân thì trời đổ mưa. Khoảnh khắc đó rất bất ngờ, chúng tôi chẳng ai nghĩ cơn mưa sẽ đổ xuống lúc ấy cả. Khi những hạt mưa đầu tiên chạm xuống vai áo, sự xúc động cũng như cơn sóng đập mạnh vào bờ. Cậu con trai từ chỗ nào đó đã chạy tới, bung ô vội vàng, giơ tay cao để che cho bạn nữ.
Trước mắt tôi là mưa. Trong một tích tắc trước khi chạy vào đi tìm chỗ trốn, tôi thấy cậu trai khẽ khàng vỗ nhẹ vào vai bạn nữ an ủi. Chỉ một khoảnh khắc trước khi mọi thứ nhòe nhoẹt, trắng xóa vì nước, tôi đưa máy lên ấn chụp rất nhẹ. Bức ảnh ấy tôi không đăng lên mạng xã hội mà giữ lại cho mình. Mỗi lần nhìn vào nó, tôi đều có cảm giác, cái gã trai đầu cua đấy không hề ngông nghênh ngổ ngáo như bề ngoài cậu ta thể hiện. Cậu ta cũng có lúc dịu dàng như cái cách người khác vẫn nhắc về cậu ta. Mà cũng có thể vì những lúc như thế, người ta mới đối với cậu như vậy.
Lên đại học cậu ta không còn để đầu cua nữa, nhưng tưởng nổi bật thì chẳng hề khác đi. Nhóm con gái vẫn thường xì xào với cậu ta mỗi lần trên lớp học. Thỉnh thoảng confession vẫn réo tên và những trận bóng mà cậu ta góp mặt sẽ luôn đông hơn thường lệ. Có thể vì thế mà cậu ta sẽ cay cú nếu thua trận, ha ha. Tôi thì chẳng đi xem cậu ta đá bóng bao giờ. Tôi không muốn thể hiện rằng mình quan tâm đến cậu ta quá nhiều được. Tôi đã được nghe cậu ta than thở cả ngàn lần về những cô gái quan tâm cậu ta quá mức rồi. Tôi không muốn mình sẽ là một đứa con gái phiền phức trong câu chuyện của cậu ta với một ai khác nữa. Tôi muốn tiếp tục thế này, nhìn thấy một cậu ta - khác với cậu ta trong mắt của mọi người, nghe những câu chuyện mà cậu ta hiếm khi kế cho mọi người. Vậy nên tôi không cố hỏi, cũng cố ngăn mình không thể hiện việc quan tâm.
Nhưng cậu ta thì sẽ hỏi, nếu một buổi chiều thứ Bảy nào đó tôi vắng mặt. Tôi hiếm khi vắng mặt. Vì tôi luôn dành cho cậu ta một vị trí. Nhưng nếu liên tiếp suốt nhiều tuần cậu ta không xuất hiện, tôi cũng sẽ không đến nữa. Tôi sẽ tự nhủ với bản thân mình rằng, thời gian chúng tôi dành cho nhau đã kết thúc. Có vẻ cậu ta đã tìm được cho mình một thứ gì đó ngọt ngào mà không khiến cậu ta có nguy cơ tiểu đường, hơn một ly trà dâu. Vậy thì, tôi cũng nên tự cho bản thân mình một cơ hội như thế. Một 1oại trà khác, một địa điểm khác, một con người khác. Biết đâu sẽ có một ai đấy khiến cho tôi mỉm cười và thấy thế giới này chẳng còn mấy chuyện khô cằn mệt mỏi nữa thì sao.
"Cậu không đến quán trà nữa à?" cậu ta gọi. "Tôi đến mà không thấy cậu đâu cả?"
"Tôi không."
Tôi đáp. Xung quanh tôi không có tiếng ồn ào, cũng không có tiếng đá xay lộp rộp. Bên ngoài cửa sổ không có hoa, chỉ có một đôi trẻ, đang tựa đầu vào vai nhau thủ thi.
"Mấy tuần trước cậu có tới quán không, mấy tuần tôi bận ấy?"
"Tôi không"
Trong hai giây, tôi đáp. Cậu ta im lặng.
"Nếu không có việc gì thì tôi tắt nhé" Tôi bảo.
"Ừ" Cậu ta đáp.
Tôi với cậu ta thì có bao giờ có việc gì với nhau. Từ trước đến nay, chúng tôi chưa bao giờ có lý do cho việc gặp nhau hay trò chuyện. Vây nên không thể bắt ép nhau luôn có mặt. Có lẽ vì thế mà tôi nên dành khoảng thời gian đó cho một người khác, người đã nói thích tôi không phải vào ngày đầu tiên của tháng Tư chẳng hạn. Vì thế nên tôi đã nói dối. Ngày Cá tháng Tư năm ngoái, giống như cậu ta, tôi cũng đã nói dối một điều.
[...]
Thi thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau trên trường, thường là lúc giao của những ca học liền mạch. Nhưng có vẻ gặp nhau ở sân bóng thế này là lần đầu tiên. Hôm ấy cậu ta chỉ mặc đồ đơn giản hằng ngày, không mặc đồ đá bóng. Tôi đã ngồi trên khán đài từ trước rồi, bỗng nhiên cậu ta đến ngồi cạnh bên. Chúng tôi thường ngồi đối diện nhau ở quán trà, chưa bao giờ ngồi kề cạnh kiều này.
"Tưởng cậu không xem đá bóng?"
"Có người nhờ tôi mang nước nên tôi mới đến thôi."
""Thế mà chẳng thấy cậu mang nước cho tôi lần nào."
"Cậu thì cần gì nước của tôi."
Tôi đáp. Mắt tôi híp lại, khóe miệng nhếch lên cười. Tôi nói, như thể tự bảo với chính mình. Nếu mà được thấy bản mặt mình khi đó có lẽ tôi sẽ thấy mình đáng thương lắm.
"Sao cậu biết tôi không cần nước của cậu?"
"Vì nhiều người khác đã mang nước cho cậu rồi."
Cậu ta im lặng. Tôi im lặng. Sân bóng ồn ào. Tôi nhìn chăm chăm vào phía trước. Tôi không biết ai trên sân bóng là người bạn nhờ tôi mang nước cả. Trước mắt tôi, những cái dáng be bé mặc đồng phục xanh đỏ đang chạy ấy đều giống nhau hết. Khoảng cách không phải quá xa chỉ là chẳng có ấn tượng để dõi theo chăm chú.
Người duy nhất mà tôi nhân diện được chỉ có một người, mỗi lần giả vờ tình cờ đi ngang qua sân bóng. Bộ dạng cậu ta lúc ấy thật ngạo nghễ. Dù đầu không húi cua như hồi học cấp ba, nhưng ánh mắt rực rỡ và khóe miệng luôn nhếch lên thật kiêu hãnh. Luôn có những người vì sự ngạo nghễ ấy mà dõi theo cậu ta. Tôi không biết mình dõi theo vì lý do gì. Dù cậu ta trông ngạo nghễ hay dịu dàng, yêu đời hay ỉu xìu như một bông hoa héo, dễ chịu hay đụng vào là cáu bẩn bực bội, tôi cũng muốn nhìn theo cậu ta.
Luôn là như thế, dù có tự nhủ một ngàn lần đừng nhìn về một người mình không có hy vọng, tôi vẫn không ngăn được bản thân khe khē quay đầu nhìn lại cậu ta. Như bao nhiêu lần tôi vẫn len lén nhìn như thế ở quán trà, chỉ để nén lại một tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro