Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

Đức Duy liếc mắt nhìn Quang Anh, người đang cố gắng cuộn mình xa nhất có thể. Đây là trò chơi quyền lực à? Cậu nghĩ, nhưng rồi cũng quay trở lại để điều khiển vô lăng trên ghế lái.

Sự bình tĩnh kiềm chế trong cơn giận dữ của Đức Duy, không phải là cái hiện diện đột ngột áp đảo, mà là vì cậu ấy từ nãy đến giờ chỉ tập trung nắm chặt vô lăng mà không nói bất kỳ một lời nào. Và Quang Anh biết cậu ấy đang bất ổn về mặt tâm trạng. Đó thực sự mới là điều khiến dọc xương sống anh lạnh buốt.

Anh nhận ra bản thân mình sẽ cần phải làm gì đó để đảm bảo cuộc chiến tranh lạnh sẽ không xảy ra, anh sẽ không được thắc mắc bất cứ điều gì cả. Nếu anh làm được, anh sẽ không phải lo lắng về cơn thịnh nộ của Đức Duy.

Quang Anh biết bạn trai anh sẽ đáng sợ như thế nào. Mặc dù cậu ấy luôn luôn cố gắng kiềm chế để không làm tổn thương anh khi cậu ấy bực bội, nhưng ánh mắt của cậu luôn làm anh thấy sợ hãi.

Đức Duy đạp phanh gấp khi họ lao vào bãi đỗ, Quang Anh vội vã giữ tay lên bảng điều khiển vì anh đã gần như bay về phía trước.

Trước khi kịp bận tâm, Quang Anh đã vội vàng tháo dây an toàn, giật mình khi cánh cửa ô tô bên cạnh đóng sầm lại, và càng giật mình hơn khi cánh cửa bên phía mình được Đức Duy mở ra.

"Khi vào phòng khách, em sẽ nói chuyện với anh" Giọng cậu lạnh băng, đóng cửa xe đằng sau Quang Anh khi anh ấy đã bước ra ngoài.

Anh thực sự không đủ thời gian để ổn định hoàn toàn và một cảm giác lo lắng, bồn chồn đang xâm chiếm lấy anh khi Đức Duy để anh đi trước, cậu đi theo đằng sau, không hề suy nghĩ hay liếc nhìn lại, bước lên cầu thang để lên căn hộ tầng mười lăm. Dĩ nhiên, Đức Duy không hề liếc nhìn anh, dù chỉ một chút ngay khi cả hai đang ở trong thang máy. Tuy vậy, cậu ấy luôn để anh đi trước và mình sẽ đi theo sau.

"Anh ngồi xuống đi" cậu chỉ về phía ghế sô pha đối diện.

Quang Anh rụt rè ngồi xuống, bình thường, anh ấy muốn mè nheo bao nhiêu cũng được, Đức Duy sẽ cho anh tất tần tật. Nhưng khi cậu ấy tức giận, mọi sự gần như thành tro bụi.

"Anh xin lỗi, Duy à" anh nói, mặt vẫn cúi gằm, mắt nhìn vào những đầu ngón chân trên sàn nhà lạnh ngắt.

"Khoan xin lỗi" cậu ngồi xuống ghế, giọng vẫn lạnh lùng, "Anh là ngây thơ như thế à? Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Anh..."

"Anh có hiểu những gì em đã luôn nói không?" cậu chất vấn.

Những suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Quang Anh, anh ấy biết rằng Đức Duy đã cảnh báo anh ấy vô số lần về điều này. Đây không phải trò chơi quyền lực, anh hiểu rằng cậu ấy chỉ muốn tốt cho anh, cậu ấy không muốn anh phải ở trong bộ quần áo bám đầy bụi, ám khói của kẻ khác.

Cậu ấy không vô cảm.

"Anh...anh xin lỗi"

"Cái đầu nhỏ bé của anh, đây này" cậu chỉ vào thái dương của mình, "Anh không bao giờ biết bọn chúng, những thằng chó đẻ cuồng cơ thể và hám dục đó sẽ làm gì anh đâu"

Theo một cách méo mó, anh đã cố tình tiếp xúc với những kẻ mà anh coi là bạn, những kẻ mà Đức Duy từng cảnh báo với anh rằng: Chúng nguy hiểm hơn anh tưởng. Và anh thì không quan tâm đến điều đó, cho đến tận hôm nay.

"Những thằng anh coi là bạn ấy, anh biết bọn nó coi anh là cái gì không?" cậu gằn giọng, "Là chú cừu non trắng mướt đi lạc vào hang sói đấy"

Quang Anh không có gì để chối bỏ, anh biết mình sai, vì thế anh ấy chỉ có thể nghe cậu tiếp tục rầy la mình.

"Có vẻ lời nói của em trước đó đối với anh không có giá trị gì nhỉ?" Đức Duy liếc mắt lên nhìn anh.

"K-Không, không phải đâu" anh vội vã xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, "Không phải đâu, Duy"

Giờ thì hay rồi, cơn thịnh nộ của bạn trai đã thực sự bùng nổ, cậu ấy đập bàn làm anh giật nảy mình, "Vậy thì nói em nghe, lý do gì anh lại ở chung pub với mấy thằng rẻ rách đó?"

"A-Anh...bọn nó bảo có chuyện muốn nói...V-Về...việc sản xuất âm nhạc" Quang Anh lắp bắp, gần như run rẩy, anh cắn chặt môi.

Đức Duy nhướn mày, hơi nghiêng đầu, "Và?"

"Và bọn nó còn bảo là...bọn nó cũng có gọi Thanh An đến. Nhưng lúc đến thì anh không thấy An đâu, bọn nó bảo An đến sau"

Cậu thở hắt ra, "Thật đấy à? Anh ngây thơ và dễ tin đến như thế?", và ngả người ra sau, "Vậy thì em vẫn đang cho rằng anh không coi lời nói của em ra gì cả"

"K-Không...không phải đâu...Anh..." Quang Anh sợ hãi đến mức vành mắt anh bắt đầu đỏ lên.

"Anh nín ngay, em chưa nói chuyện xong với anh đâu" cậu nghiêm nghị, nhưng giọng cũng dịu đi vài phần.

Đức Duy là thế, cậu ấy không nghĩ nhiều về những thứ vụn vặt xung quanh mình khi đang tức giận. Bất cứ ai là nguyên nhân khiến cậu tức giận, cậu sẽ không hề bận tâm đến việc người đó phản ứng như thế nào cho đến khi nói chuyện xong.

Nghe bạn trai mình vẫn nghiêm túc, Quang Anh chỉ đành cắn chặt môi dưới để ngăn nước mắt lại.

"Anh có biết nếu như hôm nay em không để ý đến chuyện anh đi đâu và không đến pub kịp thì mọi chuyện sẽ như nào không?" cậu nắm chặt tay, thở dài, "Anh làm em tức giận lắm đấy, Quang Anh"

Cuối cùng, Đức Duy nói với một cái đảo mắt, "Anh có hứa với em rằng sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa không, Quang Anh?"

Quang Anh chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa.

"Nói!"

Anh giật mình, "Anh hứa. Anh hứa mà"

Cậu thể hiện thái độ hài lòng, "Được rồi, nói em nghe, ở đó có bao nhiêu thằng?"

"Bốn"

"Đầy đủ nhỉ?" Đức Duy lầm bầm, "Ừ. Lại đây", Cậu vẫy tay.

Quang Anh nuốt nước bọt một cách lo lắng. Nhưng anh cũng cảm thấy may mắn vì Đức Duy đã giữ bình tĩnh cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu ấy nổi cơn thịnh nộ một cách kinh khủng như thế. Tất cả có nghĩa là bạn trai anh có thể hít thở trong cơn tức giận của mình ở một thời gian dài hơn. Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa là sự tức giận của cậu ấy càng ngày càng nguy hiểm. Ít nhất, nếu chúng dồn lại và bùng nổ cùng một lúc, có lẽ tất cả sẽ tan thành tro.

"D-Duy" Quang Anh thì thầm khi ngồi xuống cạnh Đức Duy, giọng anh nghẹn lại.

"Em xin lỗi. Đừng khóc" cậu nói đơn giản, đưa ngón tay cái quệt lên viền mắt anh.

Thông thường, cậu ấy sẽ nghiêm túc trong lúc nói chuyện và sẽ lại trở về trạng thái mềm mại khi tất cả mọi thứ đã xong.

Cậu ấy hít vào nhẹ nhàng, cố gắng làm dịu đi cơn tức giận hết mức có thể để tập trung vào ánh mắt ngấn nước ấy.

"Anh đã hứa với em rồi. Đừng trót lưỡi đầu môi nhé. Em sẽ không thích đâu" Đức Duy vuốt tóc anh và đặt một nụ hôn lên trán.

Em ấy luôn biết cách để khiến mình trở nên tinh tế, thực tế, kinh tế, tử tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro