24
"....."
"....."
".....hả...?"
"hả?" duy như con vẹt mà nhại lại, lông mày nhướn lên. quang anh trông gương mặt nó ngơ ngơ, tưởng đang đùa mà tự xốc lại tinh thần, cười khì khì. "thì anh luôn ở đây mà, thằng này." những ngón nhỏ bao bọc bởi bàn tay cỡ lớn hơn miết lại nhẹ nhàng, khe khẽ, như thể cam đoan với nó rằng anh vẫn bên cạnh. và con thỏ lại trở về ánh mắt ấy, nhìn anh.
đó là thứ làm anh khó hiểu. câu nói đó, ánh nhìn đó, và cái gác tay trên eo anh chưa bao giờ rời dù chỉ một giây. chúng như cọng xương nhỏ xíu mắc kẹt trong kẽ răng, dù có muốn cũng chẳng nạy ra được; nhưng thay vì khó chịu và bài xích, quang anh lại khá thoải mái và vô thức cho qua mà không nghĩ gì nhiều. có vẻ như anh đã quá dễ dãi với thằng nhóc rồi.
"nào." nhận ra đức duy đã im lặng rất lâu và cả thèm mở mồm nói chuyện đàng hoàng, quang anh lập tức nhét ngay que kẹo bông- giờ chỉ còn là mảnh đường tong teo màu hồng nhạt vào họng nó, mặc cho tiếng ú ớ của thằng nhóc văng vẳng, bị bóp nghẹt. "anh xin cái tay." khi miệng nó bắt đầu chấp nhận nếm miếng đường ngọt gay, thì một bàn tay chìa ra trước mặt nó. con sói đã quay lưng tự khi nào, chỉ độc một lòng bàn tay âm ấm, hẩm đỏ vì không lí do gì cả. và duy cũng chẳng rõ nữa, nó chỉ nhớ tay mình lúc đó rất lạnh và cần lắm hơi ấm từ bàn tay mập mập đáng yêu ấy.
"vầy sẽ không lạc nữa, đúng không?"
họ nguyễn nói, vẫn chỉ độc một bóng lưng áo trắng khi chân anh bắt đầu di chuyển. vội vội vàng vàng, chân duy cũng nối bước theo. hai đứa nhỏ thoát khỏi cái ồn ào của lễ hội và đi đến nơi yên tĩnh hơn. chính xác là chỗ gốc cây đầu rừng, nơi khoét một cái lỗ đủ rộng cho hai đến ba người ngồi vừa.
"uây, chỗ này ngồi được hỏ?" nó trèo lên rồi ngồi xuống, đảo mắt nhìn xung quanh. chỗ này rợp lá nên khá khuất tầm mắt, hôm trước đi ngang qua nó có thấy nhưng cũng lờ đi vì tưởng nơi đây bày cúng tổ tiên, ai mà ngờ được. "ừ...căn cứ bí mật đó." trái ngược với đức duy, quang anh lại chật vật trèo lên. khổ, đã mang dép sục còn mặc áo lưới nên vướng tùm lum, vừa leo vừa gỡ mạt. may là con thỏ kịp thấy mà kéo anh lên, chứ không thì anh té cắm đầu xuống đất vì đuối rồi.
"vãi thật, rốt cuộc vẫn chả chơi hội được..."
chống cằm, anh nhìn lên trời. hôm nay trông trên cao như tác hợp cho buổi trẩy hội này vậy, hàng ngàn vì sao lấp lánh như kim tuyến rải đều, tạo thành một dải chạy xéo sáng, nổi bật đến mức ánh trăng cũng phải lẩn khuất sau màn mây. họ hoàng cũng bắt chước nhìn theo, sau phải mở to mắt mà choáng ngợp với cảnh tượng xinh đẹp đính trước mắt. hai đứa nhỏ ngồi thần cả người ra ngắm sao, đôi lúc nhìn sang nhau như muốn bàn về mấy hành tinh nhỏ xíu trên đó, rồi lại thôi, ngượng ngượng ngùng ngùng nhìn lại lên trời. chả hiểu sao cái mớ bòng bong trong đầu bọn sói thỏ dần bung bét lên, khi duy càng ngày càng đỏ mặt vì lời ban nãy của mình, còn quang anh thì nhớ tới cái ôm ấm áp đó mà mím môi, đung đưa hai chân.
"th..thế trong đó còn nhiều trò lắm hỏ?"
"ừ. mà ơ hay? mày bỏ anh chạy tứ tung thế mà không thấy à?"
nó quay sang liền thấy anh phồng má. dỗi rồi, dỗi rõ luôn.
"đừng nói nựaaaa, biết lỗi òi màaa."
mặc cho duy quay hẳn qua anh, hết nhõng nhẽo rồi có ý nhường nửa cây kẹo bông tóp cho, thì quang anh vẫn lơ đẹp nó, nhìn lên trời. sao nhiều thật, nhưng chẳng bằng những câu "vì sao" trong lòng anh.
sau một lúc, duy cũng yên không quậy nữa. con thỏ nhích đến gần anh, vòng tay ôm anh vào lòng. con sói đang lửng lơ trôi với những suy nghĩ liền cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của nó rõ ràng, nhìn sang, chỉ thấy nó lặng lẽ dụi tóc đỏ lên vai mình.
cảm giác lạ quá.
"duy này." quang anh vươn tay lên và xoa tóc nó. anh nhớ rằng duy không thích ai động vào đầu vuốt keo của mình, kể cả anh. hồi đó, có lần duy có hẹn với lũ bạn nên mượn anh lọ sáp tóc, song khi anh đề nghị vuốt cho nó thì duy sồn lên khè ngay, bảo để người khác vuốt thế thì chả híp hốp gì gì đấy. lúc đó anh tưởng nó bệnh, ai ngờ là còn thuốc chữa.
"vâng?" nó ngước lên.
"khỏi lễ phép. anh cho mày thoải mái đấy."
"nhưng em thích thế, anh cấm em à?"
tay anh ngừng lại, rê lên nhéo một cái vào cái tai nhẻm. con nít con nôi. "ừ ừ không cấm."
duy dường như quen với kiểu nựng yêu đó rồi, nó chỉ hừ hừ mấy cái rồi tiếp tục gác cằm lên vai anh. kiểu thân mật này cả anh lẫn nó đều chưa bao giờ quen cả, chỉ là cả hai đều biết rằng dưới bầu trời sao này, họ cần làm gì đó.
họ cần nói chuyện.
"mày không vào lại thật à?" quang anh chuyển từ nhéo sang vuốt ve tai nó, thốt lên như một nỗ lực cuối cùng. vì anh rất ngại phải nói đến chuyện này, và chắc chắn khi đức duy nghe được cũng sẽ rất khó xử.
nhưng đáp lại anh là câu trả lời không mong muốn: nó lắc đầu. "không." duy nói dứt khoát, cụt lủn, rồi lại vùi đầu vào vai anh. "nếu anh đi thì em đi." giọng nó rì rầm, phả hơi nóng vào làm anh hơi rùng mình. giờ anh mới nhận ra cỗ ấm áp bao bọc mình nãy giờ là từ cơ thể nó, chứ chẳng phải của bầu không khí vốn đã lạnh lẽo từ khi bước ra khỏi dòng người đông đúc trong lễ hội. chết tiệt, anh cố gắng bỏ qua hơi ấm bất thường, dời suy nghĩ sang câu của nó.
duy đã từng nói như vậy bao giờ chưa? hoặc, anh đã bao giờ nhận ra cả hai có gì đó...khác biệt không? ý anh là trên cả mức bình thường ấy. anh đã tưởng những cử chỉ anh và nó dành cho nhau là việc mà bạn bè đều làm. thậm chí anh còn tận hưởng những cái chạm nhỏ, lời nũng nịu lẫn quan tâm của nó mà không cảnh giác gì cả, bởi lẽ xuất phát điểm của họ là thỏ và sói là đã đủ bất thường rồi. cho đến khi anh tiếp xúc với bảo trân, cô nàng ngoại tộc cũng từng trao cho anh sự quan tâm của mình, nhưng anh biết rõ rằng đó chỉ là tình bạn không hơn.
đức duy thì hơn cả thế. sự quan tâm của nó nóng ấm, len lỏi từng chút một đến quang anh; hệt như những tàn lửa bé xíu mà mạnh mẽ, làm anh mềm lòng dần dà từng ngày. đến mức tự khi nào, anh đã xem nó như một phần quan trọng của đời mình và bước đi với nó, mặc cho trong đầu còn rối ren bao tơ vò.
anh nhắm mắt, hít thở thật sâu. dù trong lòng quyết tâm sẽ nói, nhưng mà...
ngại thật.
"anh muốn nói với mày cái này."
"mmh.." duy ngước lên từ vai anh, lần nữa. mũi nó chun lên và miệng rên rỉ nhỏ, tỏ rõ rằng nó vẫn đang nghe.
"...."
"...."
"thôi nhắn tin được không?"
nó "hảaaa" một tiếng, trong khi anh ngại ngại rút chiếc phone khỏi túi. đoạn, anh đẩy nó ra, vừa liếc vừa nhích người vào sâu bên trong hốc cây cổ thụ. tự nhiên mất đi gối ôm, con thỏ xị mặt rõ dỗi, hầm hừ lôi điện thoại ra mà đấm lộn với bàn phím.
rhyder.dgh đã gửi tin nhắn đến bạn
rhyder.dgh
duy
...đang soạn tin
captainboy_0603
nói đi, em nghe
mẹ nó thật, ngồi cạnh đây mà lại xài mess làm gì không biết (×)
rhyder.dgh
...đang soạn tin
5 phút sau...
rhyder.dgh
...đang soạn tin
10 phút sau...
rhyder.dgh
...đang soạn tin
"anh soạn văn hả quang anh?!"
"đợi tí không được à!?"
nghe anh quát, nó cũng im lặng ngủn đầu về. không khí loãng lạnh lại bao trùm, chỉ còn lại tiếng dế và ve rú sau ngọn cỏ lá cây.
đang dở tay, giọng lẩm bẩm của nó lọt vào tai anh.
"bộ tỏ tình hay gì mà lâu thế không biết..."
thật ra nó chỉ vu vơ thôi. nhưng quang anh bên kia chả hiểu sao lại đỏ mặt tía tai, tay gõ phím cũng dần nhanh hơn.
rhyder.dgh
thật ra
duy này
rhyder.dgh
má khó nói vãi (×)
rhyder.dgh
nói ra thì hơi kì,
nhưng mà không nói thì anh bức bối vcl
mày nghe anh nhá
captainboy_0603
em vẫn nghe đây
rhyder.dgh
gần hai tháng rồi ha
cũng không lâu lắm,
nhưng mà mày với anh đã là anh em tốt
dù cái cớ xàm chó vcl là từ cái tai khắm của mày
captainboy_0603
ê
rờ chán rồi chê à?
rhyder.dgh
ừ tao chê đấy
captainboy_0603
ơ..?
ơ?
môi nó giần giật, hơi run lên; ngoái sang người ôm khư khư điện thoại nép vào một góc mà miệng như nếm phải muối.
vậy...
rhyder.dgh
chả hiểu sao tao lại chịu chơi với mày
mày phiền, ồn ào, nhõng nhẽo, bướng không ai bằng, đã vậy còn ham ăn hốc uống, thức khuya, nghiện game, tệ nạn đầy người
duy nhìn dòng tin nhắn, bịu môi. lần này nó không diễn nữa, sắp khóc oà thật rồi.
quang anh không thích sờ tai mình nữa.
quang anh không thích mình ồn ào.
quang anh không thích mình nhõng nhẽo.
quang anh không thích mình tham ăn tục uống.
quang anh không thích mình thức khuya.
quang anh không thích mình bướng.
....
quang anh không thích mình...
tai thỏ nó cụp xuống, tai ù đi. một tiếng ting! nữa lại vang lên, nhưng nó không thiết nhìn nữa, hoặc, dù có muốn cũng chẳng nhìn rõ nổi, bởi mắt nai đã ứa nặng nước tự khi nào.
quang anh nhắn xong thì đặt điện thoại xuống, chậm rãi nhích về phía nó với vẻ e ngại, cúi đầu xuống như thiếu nữ mới lớn chạm phải tấm chân tình. nhưng mãi mà đức duy vẫn chẳng hồi âm, chỉ ngồi thin thít bên cạnh anh. đuôi sói ở sau nỗ lực kích cho nó vẫn vô dụng, đến một hơi thở còn không hề phát ra.
"...duy?"
chầm chậm ngước lên, anh thấy mặt nó đã ướt mèm cả.
"duy???" anh lao tới, dùng tay nhỏ lau hết phát này đến phát kia vào khoé mắt nó, nhưng vẫn chả ăn thua, bọng mắt duy vẫn hết lượt này đến lượt khác tràn viền, còn tay quang anh ướt lại càng ướt.
"sao vậy? làm saooo?"
anh cuống đến mức chẳng nề gì ngồi hẳn lên đùi nó, liên tục thấm nước vào vành áo lưới lẫn tay mình. con thỏ từ bộ mặt ráng nín, vô tình nhìn gương mặt ngố tàu của anh thì trề môi dữ hơn mà khóc bù lu bù loa như con nít.
"hức...ooaaaa...có phải do đó mà anh bỏ em đi hông?"
"gì...nói gì vậ.."
"anh ghét em thì nói mẹ đi oaaaa..., nhắn tin làm gì, bóng gió làm gì chứ....huhu...hức....oaa..."
"ê! đâu có, anh nói ghét mày hồi nào?"
duy chỉ cái điện thoại của anh nằm trong hốc cổ thụ, nấc cục từng cơn. "anh bảo em...phiền, em ồn, nhõng nhẽo, em bướng, em ham ăn hốc uống, thức khuya, nghiện game, tệ nạn, hức... đéo phải ghét thì cái lồn gì?!"
miệng anh há ra vì bất ngờ. "vãi lều, mày nhớ hết à?"
"nhớ!..."
"..."
"ư...quang anh ghét em thì đi đi." con thỏ đẩy anh ra, khiến anh đớ người.
hình như bị...hiểu lầm rồi hay sao ấy?
"duy này...nghe anh giải thích."
giờ anh trông giống người chồng tội nghiệp bị đuổi khỏi phòng ngủ, còn đức duy thì đảm vai bà vợ cáu bẳn. chỉ là tư thế có hơi lạ một chút. anh lẹ làng kẹp hai bắp chân lên đùi nó mà khoá lại, không thèm rời. nó vừa nhận ra mình bị mất thế dưới, chưa kịp khiển thì phía trên cũng bị hai tay nhỏ cố định giữ lại chắc như kiềng, làm cái mặt sưng húp, đỏ choen choét của nó trực tiếp áp thẳng vào mắt anh.
"còn nói gì nữa?" thái độ buồn bã của con thỏ chuyển hẳn sang giận dỗi, ngọ nguậy đầu lẫn chân hòng thoát khỏi con sói kia. nhưng tiếc cho nó, quang anh đã unlock skill con đỉa trước một bước. anh ghé mặt gần sát nó, nhìn rõ thì hình như trên má nó còn phiêm phiếm hồng.
"...đúng đó! mày phiền, mày ồn, mày bướng, ham ăn hốc uống, thức khuya, nghiện game, tệ nạn..."
nó sụt sịt, yếu ớt cãi. "anh cũng nhớ vãi còn gì..."
rồi bị câu quát "im!" làm nín thin.
"nhưng mà mày cũng đáng yêu, đẹp trai, tốt bụng, biết lắng nghe, tinh tế, quyết đoán nữa."
"..."
"nên...nên là...không biết nữa, anh...không biết." anh rời mặt nó, gãi đầu cho rối bù. "anh chỉ thấy có cảm giác...khác đối với mày. ý anh là, nó hơi cao quá...hơn cả tình đồng chí ấy."
"hả?"
mặt nó nghệch ra, ngưng khóc luôn, chỉ đông cứng như đá mà chăm chăm vào anh. con sói bị nhìn càng đỏ rực hơn, lắp ba lắp bắp.
"thì...anh...k-không biết, mày biết đó, trước đó anh...từng nói anh thẳng..."
"nhưng anh nghĩ bây giờ...sẽ hơi...khác...một chút..."
gương mặt trước anh đã dần thay đổi thành sắc thái khác, trông tò mò và khó hiểu cùng lúc. cũng dễ thương.
ơ địt mẹ, đó đâu phải thứ mình cần nghĩ.
thằng nhóc này cứ như cái tàu lượn siêu tốc vậy. anh thở dài một hơi, rồi hít sâu.
"anh..."
"a...a...ờm..."
giọng anh ngày càng nhỏ, khiến duy nhíu mày, ngước mặt lên cho vừa tai tầm miệng người ngồi trên đùi mình. anh không nhịn được túm lấy chiếc tai thỏ, với mục đích ban đầu là vân vê cho đỡ ngượng.
"a...anh thích mày."
giọng anh nhỏ, nhưng ít nhất là vừa đủ cho nó nghe.
vì, rốt cuộc anh lại thổ lộ lời thích vào tai của nó.
mắt nó mở lớn như không tin, môi run run, mấp máy.
CHÍUUUUUU!
BOOMMM.
sau lưng quang anh nổ ra một luồng ánh sáng chói loá, thành phổ ra xung quanh khiến hai đứa giật mình. đức duy nhìn lên trời rồi "ồ" lên một tiếng suýt xoa.
pháo hoa đã bắn rồi.
tâm trạng quang anh như quả bóng căng được xì hơi, anh nhẹ nhõm thở phào. bây giờ anh đã tỏ hết lòng mình rồi, dẫu nó có đồng ý hay không thì anh vẫn hoan hỉ cả. không còn gì để hối tiếc nữa.
chỉ là, anh sợ cả hai sẽ không còn như trước.
cảm giác đó khiến anh rùng mình.
"thôi, đi xem pháo." vu vơ nói như thể trước đó chưa hề có câu tỉnh tò sến rện nào, quang anh trèo xuống đùi con thỏ. nhưng canh giờ đã qua, và hạn hên của sói đã tận, khi đức duy vòng một tay qua hông anh mà kéo lại nhẹ nhàng, áp cả người anh vào mình.
"anh nói, chứ em đã nói đâu?"
duy lau cho hết "sương" còn đọng lại trên khoé mi, cười hì hì. nụ cười ấy sẽ rất đáng yêu, nếu như 10 giây sau tay của anh không ở trên đó, chạm vào chính là làn môi mềm mềm còn sệt kem son dưỡng.
?????????????????
duy cố tình tạo ra tiếng "chụt" trên đó, lập tức mang đến làn điện giật khiến những ngón tay anh run run, quắn quéo cả lại. nó nom gương mặt cam chịu của anh mà buồn cười, lòng chộn rộn nên một cảm giác mới.
và đầu nó nhẹ đi.
"...em nói nhé?"
"ừ...ừm..."
"em cũng chán anh vl. anh tham ngủ, bê tha, nhà không chịu dẹp, chơi game tệ, ăn ít bỏ xừ, còn lười biếng đến nỗi đến cái biển số còn chưa lấy."
"ê!"
"nhưng anh dễ thương, dịu dàng, hay chăm em từng chút một, thông minh, tinh ý, ga lăng."
nghe nó khen một tràng, anh vừa nở mũi vừa ngại ngùng. ừ thì đúng, xài nguyên cái văn của anh luôn mà.
nhưng nó cũng cho anh hi vọng. lỡ như nó cũng....
"em cũng thích anh." nó hôn lên tay anh lần nữa. nụ hôn dịu dàng, trơn tru như chuồn chuồn khiến anh nhồn nhột, mặt rươm rướm đỏ vì hạnh phúc cháy lùng bùng như lửa trong bụng. anh cười khúc khích, và ngay lập tức một tiếng vút vang lên, xoá tan bầu trời đêm bằng một chùm pháo hoa sáng ngời, xinh đẹp.
xinh đẹp, nó nghĩ rồi phì cười, lắc đầu.
làm sao bằng người trước mặt nó được cơ chứ.
đúng thật, hõm sâu ấy cười lên rất xinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro