Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

- " Ư...hức...hưm...k-không được mà...aa "

Tiếng rên rỉ ám muội vang dội trong căn kho chứa nhiều bàn học cũ kĩ.

À, đang ở trường học.

Cậu con trai có mái tóc màu trắng đang ngửa cổ thở dốc, thân người ngồi bệt dưới đất, tựa thẳng vào vách tường bụi bậm phía sau. Trên người không lấy một bộ quần áo, trần như nhộng, cơ thể thì chi chiết những dấu hôn đỏ tím mờ ám, nổi bất nhất là hai bên ti đều có dấu răng sâu hoắm để lại.

Chân dạng ra hai bên để lộ quả đầu đỏ của ai đó đang nhấp nhô phía bên dưới.

Hai tay cậu đặt lên đầu người kia, cố gắng đẩy ra nhưng không thể. Không phải vì người kia quá mạnh, cũng tại là vì khoái cảm đang dần ập đến ngày một nhiều hơn khiến cậu chỉ biết rên la tận hưởng.

- " Duy ơi...hức...ưmmm...Duy ơi...a...hah...aaaa...sướng...đ-đừng mà...ức...hưm... "

Mái tóc đỏ phía dưới có vẻ không quan tâm cho lắm, chỉ tập trung vào nơi giữa cặp đùi múp míp. Tiếng rên rỉ cộng thêm tiếng mút mát vang dội cả một căn phòng kho không bóng người.

Quên, bọn họ đều là học sinh đấy.

Người đang đang khóc sướt mướt phía trên là Nguyễn Quang Anh, học sinh chuyên môn Toán, là tượng đài của cả trường Trung học Phổ Thông A. Không có gì để miêu tả anh qua hai chữ " Tuyệt vời ".

Anh có tất cả mọi thứ mình muốn có, từ học thức, tài năng và có cả sự yêu thương từ mọi người.

Còn cái người núp giữa hai chân của anh kia là Hoàng Đức Duy. Nói không điêu ngoa thì hắn ta chỉ là một thằng ngổ ngáo, phá phách trong trường, gia đình giàu có với khối tài sản to lớn là thứ hắn có. Người ta mê Đức Duy cả sắc lẫn kim, có được người như hắn thì ai mà chẳng thích ?.

Quan trọng là bây giờ Hoàng Đức Duy đang làm gì Nguyễn Quang Anh kia kìa. Cảnh xuân trước mắt nếu để người ta thấy thì sẽ xấu hổ lắm.

- " Duy ơi...Duy...ức...aaa...mình...mình sắp...hức...ưm...hahhh...aaaaaa ! Á !...hức... "

Đức Duy không dừng lại mà còn gia tăng tốc độ bú mút bên dưới, Quang Anh không kiềm chế được mà bắn ngay vào miệng hắn.

Hắn rút đầu ra khỏi hai chân anh, miệng ngậm đầy tinh dịch người tóc trắng, mặc kệ vị tanh nồng không ngại mà nuốt hết. Quang Anh thấy một tràn hành động kia thì liền hoảng hốt bóp lấy cằm Đức Duy bảo hắn nhả ra, nhưng đã quá trễ vì hắn nuốt vào hết rồi còn đâu.

Mặc lại quần áo tươm tất, Đức Duy nhìn đồng hồ đeo trên tay thì cười khẩy, còn mười lăm phút nữa mới vào tiết học, không uổng công hắn đi học sớm một ngày để làm chuyện đồi bại mà không ai biết.

- " Duy ơi "

Con mèo đầu trắng kia bắt đầu giở thói nũng nịu, ôm lấy eo Hoàng Đức Duy, mắt long lanh vươn lên nhìn hắn đòi hỏi.

- " Làm sao ? "

- " Hôm nay Duy chở tớ về được không ? "

- " Thành An đâu ? "

- " Hôm nay nó về với thầy Tài rồi, Duy chở tớ về nha ? Được không ạ ? "

Trước giờ là vậy, anh luôn muốn vòi vĩnh hắn đủ điều dù cả hai không là gì của nhau, bạn bè thậm chí cũng chẳng phải, nói đúng hơn hai cái con người này chỉ vì ham muốn mà đến với nhau trong một lần bất chợt.

Đức Duy đã có bạn gái, Quang Anh biết chứ, nhưng vì cả hắn cũng muốn anh nên đành phải chấp nhận sự thật rằng Hoàng Đức Duy không thuộc về mình. Đôi lúc anh suy nghĩ về việc này rất nhiều, tưởng tượng ra cái cảnh nếu bạn gái của hắn bắt gặp anh và Đức Duy qua lại với nhau thì khéo hai bên lại sinh ra đánh nhau mất.

Và tất nhiên, hắn luôn đứng về phía bạn gái mình, Quang Anh nghĩ vậy.

- " Hôm nay không được, bận rồi "

- " Nhưng... "

- " Không nhắc lại lần hai đâu Quang Anh ! "

Lúc nào cũng thế, Quang Anh quen rồi, mặc cho bản thân có cố tình ép gần Đức Duy thế nào thì hắn vẫn giữ thái độ thờ ơ đó với mình.

Biết rằng không thể đòi người kia được nữa, anh buồn bã buông eo hắn, đầu gật nhẹ một cái rồi bỏ đi, để hắn lại một mình trong nhà kho.



Bước vào trong lớp, Quang Anh chán nản ngồi vào chổ, không kịp để người ngồi phía sau chào một cái mà trực tiếp nằm dài trên bàn. Ánh mắt buồn bã nhìn vào khoảng không vô định, rồi lại vô tình lướt qua chổ ngồi trống trãi bên cạnh cửa sổ. Đó là chổ ngồi của Đức Duy.

Hắn vốn là như thế, không bao giờ phủ nhận việc mình và Quang Anh qua lại với nhau sau lưng bạn gái. Thằng con trai tồi tệ như thế ấy mà lại khiến người khác nghĩ hắn vô tội, không phải loại người như vậy, thử hỏi xem, có phải Đức Duy giỏi trong việc che mắt người khác không ?.

Quang Anh chán nản thở dài một hơi rồi lại ngóc dậy, trực tiếp lấy sách vở ra làm nốt phần bài tập còn lại, coi như những chuyện lúc sáng chưa xảy ra. Căn bản vì chính anh cũng không tin được rằng mình lại trơ trẽn đi làm bạn tình của người đã có người yêu, mà người đó lại là Hoàng Đức Duy, người anh thầm thương đã gần cả thanh xuân cấp ba.

Nghĩ đến đây, lòng anh nhói lên một ít, phải chăng chỉ vì một phút sai lầm mà lựa chọn con đường này. Thiệt thòi nghiêng về phía mình nhiều hơn nhưng Quang Anh ấy vậy mà lại không quan tâm, vì đơn giản anh nghĩ rằng cả mình và Đức Duy đều có mưu cầu với đối phương nên cái gật đầu chấp nhận trong chuyện này cũng chẳng có gì là sai cả.

Nhưng cái sai lớn nhất là day vào Hoàng Đức Duy.

- " Mới sáng sớm mà đã ủ rũ rồi, nói đi con trai, vấn đề của mày là gì ? "

Thành An từ sau phóng lên bàn trên ngồi sớm đã ngán ngẫm cái mặt lúc nào cũng ủ dột như bánh bao chiều của Quang Anh từ lúc mới bước vào lớp. Nó thật ra không phải không biết chuyện anh, điều nó quan tâm là anh biết nhưng lại không dứt ra được.

- " Đức Duy không thích tao... "

- " Nữa ?! Đức Duy nữa ? Mày biết nó có bạn gái rồi mà ? Dao còn day dưa với nó làm gì ? Coi có điên không ? "

Mặc kệ mấy lời mắng toác của Thành An đang xỉa vào tai mình, Quang Anh vẫn tập trung làm bài tập với cái đầu chỉ toàn nghĩ đến hình bóng của tên đầu đỏ họ Hoàng kia.

Anh nhớ nhung hắn đến cả những lúc thấy hắn tay trong tay với bạn gái cũng chẳng muốn ngừng nhớ. Dù phải chấp nhận được việc hắn và cô nàng người yêu trong rất xứng đôi nhưng sự khó chịu vẫn cứ len lỏi trong tim Quang Anh.

Thích đến thế, yêu đến thế mà không được đáp lại thì hỏi thử xem có đau không chứ ?.

Đúng lúc Hoàng Đức Duy bước vào lớp, bên cạnh là Hoàng Vân-bạn gái của hắn. Cả hai cười đùa trong rất vui vẻ, hắn còn chủ động khoác vai cô sánh bước vào lớp.

Loạt hành động ấy lọt ngay vào mắt Quang Anh. Anh lúc này chỉ biết tự cười bản thân, cười vì quá ngu ngốc mà thích hắn, cười vì bản thân chịu làm bạn tình của hắn, lăn giường với hắn sau lưng cô. Anh đang cảm thấy mình thật tệ hại.

_______________________________________________________

Tiếng trống trường báo hiệu vang lên truy bài đầu giờ, giáo viên chủ nhiệm của lớp Quang Anh từ bên ngoài đi vào và đặc biệt theo sau còn là một bạn nam với vẻ ngoài vô cùng điển trai, gương mặt sáng láng cùng với mái tóc ivy league màu nâu sáng làm nổi bật thêm vẻ đẹp của cậu ấy.

Chỉ vừa mới bước vào thôi mà cả lớp đã nháo nhào vì trai đẹp xuất hiện trong lớp rồi, Quang Anh cũng khá bất ngờ khi thấy lớp có học sinh mới và cậu ấy cũng rất đẹp trai.

Anh xác nhận rằng cậu ấy rất đẹp, thề với trời đất là gặp trai đẹp anh cũng quắn lắm nhưng trong tim anh, Đức Duy luôn là người đẹp trai nhất ( nhưng người ta đã có bạn gái mất rồi ).

- " Các em trật tự ! "

Tiếng xì xào cũng nhanh chóng vụt tắt với lời nhắc nhở của cô chủ nhiệm, riêng Quanh Anh cũng chỉ ngước lên nhìn cảm thán người kia rồi lại gục xuống làm nốt bài tập sắp hoàn thành.

- " Lớp chúng ta có một thành viên mới, bạn ấy từ Hà Nội chuyển về và được chọn học ở lớp chúng ta. Đề nghị các em hoan nghênh chào mừng bạn mới ! "

Tiếng vỗ tay vang lên, nụ cười trên môi cậu học sinh mới bỗng chốc nở rộ khiến cả lớp một lần nữa từ trai đến gái cũng phải đổ gục, Thành An ngồi phía sau cũng không ngoại lệ, luôn miệng khen cậu bạn mới đẹp trai mà không biết có một người đang sắp phải cảm thấy không thấy vui trong lòng.

- " Chào mọi người, tôi là Phạm Anh Quân, rất vui khi được học cùng lớp với mọi người, mong rằng những ngày tháng sắp tới chúng ta sẽ cùng thân thiết hơn nhé ! "

Một lần nữa nụ cười rạng rỡ hiện lên, Anh Quân biết rằng mình đã lấy lòng mọi người thành công nên đã xin phép cô chủ nhiệm cho mình về chỗ ngồi.

Thoạt ban đầu, chủ nhiệm sắp cậu ngồi cùng bàn với Thành An, nhưng Anh Quân lại xin phép được ngồi bên cạnh Quang Anh để dễ học hơn.

Chủ nhiệm cũng vui vẻ gật đầu đồng ý để cậu ngồi cùng Quang Anh. Anh giật mình khi thấy bạn mới ngồi cùng bàn với mình thì liền nhích sang một bên để chỗ ngồi được rộng hơn và người kia thoải mái với bàn học. Anh Quân vừa ngồi xuống đã đánh mắt sang cậu bạn Quang Anh, chẳng hiểu vì sao khi vừa vào lớp mới, cậu lại có sự chú ý đặc biệt đến người này.

- " Chào cậu "

- " À...ừ chào "

Quang Anh ngại ngùng đáp lại lời chào của người kia rồi lại nhanh chóng học tiếp bài học, Anh Quân cũng chẳng nói gì nhiều, thầm nghĩ rồi từ từ cũng sẽ làm quen được với người này.

⁉️

sắp thi giữa kì =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro