65
Quang Anh trở về nhà khi màn đêm đã chạm đến gần khuya. Anh dặn dò bác Lý vài lời, rồi lặng lẽ bước vào căn nhà tối đen như mực. Không buồn bật đèn, anh để bóng tối nhấn chìm cả gian phòng, như thể màn đêm có thể che lấp mọi cảm xúc chao đảo trong lòng mình.
Quang Anh ngồi xuống sofa, hai tay đan chặt vào nhau, đầu cúi thấp, như cố gắng giữ lại chút tĩnh lặng cuối cùng giữa cơn bão lòng đang cào xé. Đôi vai anh khẽ run, trái tim như bị bủa vây bởi một nỗi đau không tên, nỗi sợ hãi mơ hồ về sự mất mát.
*Cạch*
Tiếng bật công tắc vang lên, phá vỡ không gian im lặng. Đức Duy từ trên lầu bước xuống, ánh mắt lo lắng khi thấy dáng vẻ cô đơn đến nhói lòng của Quang Anh. Nhìn thấy anh như vậy, trái tim nó như thắt lại, không kìm được mà bước đến gần.
"Anh chưa lên phòng sao?" Đức Duy khẽ hỏi, từng từ vang lên đầy ân cần, như muốn xoa dịu sự u tối đang đè nén trong lòng Quang Anh.
Quang Anh vẫn lặng im, đôi vai khẽ động như kìm nén điều gì. Ánh mắt vô hồn hướng về phía xa xăm, dường như lạc lối giữa ký ức và hiện tại.
"Bố anh... là người đứng sau vụ tai nạn của gia đình em, chính gia đình anh đã hại bố mẹ em."
Từng chữ nghẹn lại trong cổ họng, nặng nề đến cay đắng. Những lời đó như lưỡi dao sắc bén cắt xuyên vào không gian, để lộ ra vết thương lòng mà anh đã giấu kín bao năm qua.
Quang Anh đã suy nghĩ rất nhiều trên đường về. Lần này, anh sẽ phải đối đầu với ông Trịnh. Quang Anh biết, với tính cách của ông Trịnh, mọi tội lỗi của bố anh, những vết nhơ của quá khứ cũng sẽ sớm bị phơi bày, như cách ông ấy đã từng tuyên bố.
Quang Anh cảm thấy mình như đứng giữa bờ vực, vừa muốn giữ lấy, vừa muốn buông tay, sợ rằng chút ích kỷ này rồi sẽ chỉ để lại đau thương cho cả hai.
Nếu như mọi thứ sớm muộn gì cũng lộ ra, chi bằng chính anh là người nói ra trước, để chính mình là người đặt dấu chấm hết cho những nỗi đau này.
Quang Anh hiểu rõ, mình có thể mất Đức Duy mãi mãi. Nhưng cũng biết rằng nếu không dũng cảm đối mặt, anh sẽ mất nhiều hơn cả tình yêu, đó là chính mình
Lời thú nhận khiến Đức Duy như muốn đông cứng. Trái tim nó đã trao trọn cho người đàn ông trước mặt, và giờ đây, người đó đã nói ra điều mà nó mong chờ và cũng khiếp sợ bấy lâu nay. Cuối cùng, Quang Anh cũng chọn sự thành thật, dù rằng sự thật này có thể khiến họ xa cách mãi mãi.
"Quang Anh, nhìn em đi..." Đức Duy khuỵ gối xuống, áp đôi tay ấm áp lên gò má anh, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh lên.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Đức Duy mới thấy rõ đôi mắt anh đỏ hoe từ bao giờ, đầy dằn vặt và tuyệt vọng.
Trước ánh nhìn dịu dàng của Đức Duy, lớp vỏ bọc mạnh mẽ của Quang Anh tan vỡ. Nước mắt lăn dài trên má anh, chầm chậm, từng giọt một rơi xuống đôi tay Đức Duy.
Đó là những giọt nước mắt chôn chặt bao năm, là nỗi sợ mất đi người anh yêu thương nhất. Anh biết mình đã quá ích kỷ khi yêu Đức Duy, nhưng giờ đây, anh chỉ muốn một lần yếu đuối, để nỗi đau được vơi bớt.
Thấy Quang Anh yếu đuối như thế, trái tim Đức Duy như bị xé nát. Nó nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt, rồi kéo anh vào lòng, ôm chặt như sợ anh sẽ tan biến ngay trong vòng tay.
"Quang Anh, nghe em nói..." Đức Duy thì thầm trong bóng tối, giọng trầm ấm nhưng đầy cương quyết.
"Mọi chuyện đã là quá khứ, là những mâu thuẫn giữa người lớn. Nó không phải lỗi của anh, cũng không liên quan đến tình cảm giữa chúng ta. Xin anh, đừng tự trách mình, đừng đẩy em ra xa nữa. Em không thể mất anh thêm một lần nào nữa."
Quá khứ có thể đen tối, nhưng điều nó quan tâm chính là hiện tại, là người đang ngồi đây cùng nó, người mà nó yêu thương, người mà nó trân trọng. Quá khứ dù tăm tối thế nào cũng không thể làm nó quay lưng, bởi Quang Anh chính là cả thế giới của Đức Duy, và mất đi anh chỉ khiến nó chết dần trong cơn đau.
" Xin anh đừng rời xa em, có được không? "
Quang Anh chỉ lặng im tựa đầu vào vai Đức Duy, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim người mình yêu. Từng lời của Đức Duy như dòng suối xoa dịu tâm hồn anh, như ánh sáng dẫn lối cho kẻ lạc lối giữa đêm đen.
Đột nhiên, anh ngước lên nhìn Đức Duy, ánh mắt sưng đỏ lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt. Một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, mọi nỗi lo lắng và gánh nặng như tan biến. Trong đêm tối tràn ngập bóng đen, anh nhận ra rằng tình yêu này chính là nguồn sáng, là sức mạnh để anh đối mặt trong những đổ nát.
Quang Anh chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi Đức Duy, cái chạm ấm áp, chứa đựng toàn bộ đau khổ, hy vọng và tình yêu anh dành cho nó. Nụ hôn đó như thắp lên ánh sáng, thổi bay mọi u tối trong lòng họ.
Khi môi họ chạm nhau, thời gian như ngừng lại. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như không còn quan trọng. Tất cả những gì anh cần là cảm giác bình yên trong vòng tay Đức Duy. Dù có khó khăn nào đang chờ phía trước, anh biết chỉ cần có nó bên cạnh, anh sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua.
Đức Duy đáp lại nụ hôn ấy, dồn nén tất cả tình cảm vào đó, như một lời hứa rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi giông bão.
Dù trời có sập xuống, Đức Duy này sẽ gánh cho anh...
"Anh yêu em..." Quang Anh thì thầm, hơi thở có chút lúng túng.
"Em cũng yêu anh, Quang Anh."
Nó mỉm cười, đẩy nhẹ Quang Anh ngả xuống sofa, rồi chiếm thế chủ động. Cuối xuống, một lần nữa quấn chặt lấy môi đỏ.
Quang Anh vòng tay ôm lấy cổ nó, hoàn toàn đáp lại, để cho tình yêu và sự yếu đuối một lần được tuôn trào.
Bên ngoài, những cơn gió đêm thổi nhè nhẹ, nhưng trong căn phòng này, tình yêu của họ như ngọn lửa, ấm áp và dịu dàng. Giữa những rắc rối và nỗi đau của quá khứ, họ vẫn tìm thấy nhau, như hai tâm hồn lạc lối giờ đây cùng bước vào một chương mới của cuộc đời.
Khi ánh bình minh dần le lói ngoài khung cửa sổ, trong lòng họ chỉ còn lại niềm hy vọng và một tình yêu mãi mãi, không gì có thể chia lìa.
__________________________________
____________________________
_______________________
Thank you for reading it all ❤
Chờ gì nèo, hong có h đou. Hé hé =)))
Còn 1 chương nữa nhó, xem chừng có cú twist nhaaa😜
Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro