33
Khi Quang Anh định đưa ly rượu lên miệng, Đức Duy nhanh chóng đặt tay lên tay anh, nhẹ nhàng nhưng cương quyết ngăn lại. Ánh mắt nó sắc bén, mang theo sự lo lắng khó giấu.
" Anh uống nhiều rồi " nó thì thầm
" Tôi sẽ uống cùng anh, Trần tổng " nó lấy ly rượu trong tay anh, uống một hơi
Quang Anh thoáng ngạc nhiên, nhìn nó trong thoáng chốc. Từ đầu buổi tiệc, Đức Duy đã thay anh đỡ không ít ly, nhưng rõ ràng, chính anh vẫn là người uống nhiều nhất. Những cơn đau bắt đầu nhói lên từ từ
Đăng Dương quan sát cảnh tượng trước mặt, như nhận ra điều gì đó
" Nguyễn tổng, có vẻ trợ lý của cậu khá tận tâm nhỉ " hắn nói, giọng đầy ẩn ý.
Quang Anh không đáp, chỉ mỉm cười nhạt. Dù giữa hai người không cần nói nhiều, nhưng sự quan tâm của nó đã quá rõ ràng, Quang Anh cảm nhận được điều đó trong từng hành động của nó.
" Hai người cứ ở đây nói chuyện, tôi đi vệ sinh một lát " cảm thấy có chút không ổn, anh liền tìm cớ rời đi.
" Em đi với anh " nó quay người, định bước theo.
" Không cần, anh chỉ đi một chút thôi. Tiếp Trần tổng giúp anh nhé " anh vỗ vai nó, vội bỏ đi. Để lại hai ánh mắt vẫn luôn dõi theo.
---
Quang Anh chống tay lên bồn rửa mặt, sự mơ hồ của rượu làm anh choáng váng. Nước lạnh từ vòi chảy xuống không thể xua tan cơn đau đang hành hạ đầu anh. Gương mặt trong gương phản chiếu rõ nét sự mệt mỏi mà anh không thể che giấu thêm nữa.
Từ mũi, máu đỏ đã bắt đầu rỉ ra, chảy xuống đôi môi tái nhợt. Anh cố kìm nén, thở hắt ra như để xua đi cơn chóng mặt bất ngờ ập đến. Mọi thứ dường như đang vượt quá sức chịu đựng...
Thời gian trước, những cơn đau chỉ thoáng qua, nhưng giờ đây chúng liên tục xuất hiện, còn cả tình trạng chảy máu cam cũng thường xuyên, ngày càng tệ hơn.
Quang Anh biết mình không thể để ai phát hiện ra điều này, nhất là Đức Duy. Nó đã quan tâm anh đủ nhiều, nhưng Quang Anh không muốn làm phiền thêm, không muốn nó nhìn thấy anh trong tình trạng này.
Anh dựa vào bồn rửa mặt, lau sạch máu trên mặt đi, hơi thở vẫn chưa đều lại được, đang cố giữ bình tĩnh.
Đột nhiên, cửa nhà vệ sinh bật mở, một bóng dáng lạ lùng xuất hiện. Một gã đàn ông ăn mặc lịch sự nhưng ánh mắt có phần lấm lét, tiến lại gần anh.
Gã ta nhìn anh từ đầu đến chân, miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
“Cậu có vẻ không khỏe nhỉ? Cần tôi giúp gì không?” giọng gã trơn tru nhưng đầy ngụ ý.
Quang Anh không đáp, chỉ cố giữ khoảng cách, nhưng cơn chóng mặt làm anh loạng choạng. Gã tiến gần hơn, một tay đặt lên bả vai anh, lực siết lại như muốn kiểm soát.
“ Bỏ ra ” Quang Anh gằn giọng, cố lấy lại sức.
“ Không cần phải lạnh lùng thế đâu, bữa tiệc này ai mà chẳng có chút hứng thú ” nhưng gã vẫn không buông, tay kia đã bắt đầu trượt xuống cánh tay anh.
Trước khi Quang Anh có thể phản ứng mạnh hơn, cửa nhà vệ sinh bật mở lần nữa. Đức Duy bước vào, đôi mắt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo khi thấy cảnh tượng trước mặt.
“ Ông đang làm gì đấy?” Giọng đầy sát khí, bước đến kéo mạnh gã kia ra.
Quang Anh, mệt mỏi ngẩn đầu lên, nhẹ nhõm khi thấy Đức Duy xuất hiện đúng lúc. Nó không cần thêm lời nào, chỉ bằng ánh mắt, đã đủ để gã biết không nên gây thêm chuyện. Gã vội vàng rút lui, để lại hai người trong không gian tĩnh lặng.
Đức Duy bước nhanh đến bên anh, nắm lấy cánh tay đang run rẩy.
" Anh có sao không, Hắn có làm gì anh không?" Đức Duy vội hỏi, đôi mắt lo lắng khi thấy gương mặt nhợt nhạt
"Không sao, chỉ là khi nãy uống nhiều rượu nên hơi choáng thôi...em sao vậy?" Quang Anh cố gắng trấn an, nhận ra người không ổn lúc này lại chính là nó.
Lúc này, gương mặt Đức Duy đỏ ửng, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người.
Khi Quang Anh rời đi, Đăng Dương cũng bắt đầu tiếp những vị khách khác. Trong lúc chờ đợi, một vài cô gái đến mời rượu nó.
" Em bị hạ thuốc? " Quang Anh nhìn tình trạng của nó bây giờ mà suy đoán.
Đức Duy không nói gì, ánh mắt bắt đầu dò xét cơ thể anh.
Nó tiến lại gần hơn, ép Quang Anh vào thành bồn, rồi bất ngờ hôn anh. Đầu lưỡi chạm vào nhau, mùi rượu vẫn còn vương vấn.
Quang Anh giật nảy mình, dùng sức đẩy nó ra, nhưng đứng trước thân hình cao lớn này vẫn không có cách nào phản kháng
Anh cắn mạnh vào môi nó, cơn đau làm nó dứt ra.
Đức Duy thở dốc, cơn nóng ran trong cơ thể dường như không thể kìm nén được nữa. Nó nhìn Quang Anh, ánh mắt đầy khẩn thiết, nhưng lại có chút mờ mịt.
"Anh... em không chịu nổi nữa..." nó nói, giọng nghèn nghẹn, hai tay ôm chặt eo anh
Quang Anh giữ chặt lấy vai nó,ép mình giữ bình tĩnh.
" Cố gắng giữ lý trí...Đức Duy " anh nói, giọng khàn khàn, cố gắng giữ khoảng cách.
Nhưng Đức Duy đã bị cảm giác thôi thúc lấn át, đôi mắt cháy bỏng dục vọng lẫn mệt mỏi, nó vùi đầu vào hõm cỗ anh, hít lấy mùi hương thơm
"Em không thể..."
Quang Anh cau mày, biết rằng nếu tiếp tục thế này, cả hai sẽ mất kiểm soát.
" Gắng kiềm chế, anh đưa em về " anh nói cương quyết, đẩy nó ra khỏi người mình.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh với gương mặt đầy căng thẳng, Quang Anh dìu Đức Duy ra ngoài. Cả hai nhanh chóng tìm đến lối ra phía sau của nhà hàng, nơi chiếc xe riêng đã đợi sẵn.
Bác Lý với vẻ mặt quen thuộc nhưng pha chút lo lắng, đã mở cửa xe chờ từ trước. Đức Duy cố gắng kìm chế lại cơn nóng trong cơ thể, đôi bàn tay siết chặt vào nhau, gương mặt đỏ ửng đầy khó chịu.
Quang Anh nhẹ nhàng đỡ nó vào ghế sau, rồi nhanh chóng ngồi vào xe bên cạnh. Chiếc xe lao nhanh trên đường, hướng về nhà.
Nó mệt mỏi gục đầu lên vai Quang Anh, hơi thở dồn dập và nóng rực phả vào cổ anh. Nó không nói gì, chỉ để cơ thể mình nương vào anh, như thể không còn sức để kiểm soát nữa.
Quang Anh cứng người lại, đôi mắt thoáng qua chút lo lắng. Anh nhẹ nhàng kéo nó lại gần, vỗ nhè nhẹ lên vai, cố gắng trấn an.
“ Chịu đựng thêm chút nữa, sắp về đến nơi rồi ” anh nói nhỏ, giọng trầm ấm chứa đầy sự lo âu.
__________________________________
____________________________
_______________________
Thank you for reading it all ❤
Chap sau có h nhẹ hen, mà toy chưa biết bắt đầu từ đâu đây=)))
Cho tớ cảm nghĩ nhoaa💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro