13
Hai tiếng trôi qua, sự mệt mỏi và buồn chán bắt đầu xâm chiếm Quang Anh. Ngồi một chỗ trong phòng chờ khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Đứng dậy, anh khẽ vươn vai, đôi mắt lơ đãng nhìn ra cửa kính lớn của sân bay. Những chuyến bay vẫn tiếp tục đến và đi, nhưng chuyến bay của họ vẫn chưa sẵn sàng. Cảm giác bí bách khiến anh quyết định đi dạo một chút để giải tỏa.
Vừa bước ra khỏi khu vực ghế ngồi, anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Đăng Dương, người im lặng suốt cả buổi, cứ tưởng đã ngủ, giờ cũng đứng dậy theo sau anh.
"Đi dạo chút sao?" Hắn hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng có phần quan tâm
Anh liếc nhìn hắn, rồi gật đầu.
"Ừ. Ngồi lâu quá, chán."
Hắn mỉm cười, đi sát bên anh, bước chân của cả hai cùng nhịp nhưng sự im lặng lại khiến không gian giữa họ thêm nặng nề. Những bước chân vang lên đều đặn trên nền gạch bóng loáng của sân bay.
Cả hai cứ bước, không ai nói gì thêm. Ánh đèn sáng trưng, không khí mát lạnh từ điều hòa, và những hành khách đi ngang qua chỉ làm nổi bật sự tĩnh lặng giữa họ.
" Suy nghĩ gì đó " hắn đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài.
"Về dự án? Hay có chuyện gì khác?"
Quang Anh lắc đầu, nhưng không nói gì.
Sau một lúc đi dạo quanh khu vực chờ, cả anh và hắn tấp vào một quán ăn nhỏ nằm ngay trong sân bay. Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa, hòa quyện với tiếng xì xào của những hành khách khác, tạo nên bầu không khí khá dễ chịu so với sự im ắng trong phòng chờ VIP.
Quang Anh chọn một bàn gần cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra đường băng, nơi máy bay đang chuẩn bị cất cánh. Đăng Dương gọi vài món ăn đơn giản, rồi ngồi xuống đối diện anh, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
" Ăn chút gì để có sức chờ đợi tiếp đi " hắn nói, đưa thực đơn cho anh nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.
Quanh Anh khẽ gật đầu, chọn món mà không nghĩ ngợi nhiều. Hắn vừa ngồi xuống đã lại tiếp tục đưa ra những câu chuyện về công việc, về dự án trong tương lai cả hai sẽ hợp tác, nhưng anh chỉ đáp lại bằng những tiếng ậm ừ.
Quang Anh vẫn chưa chắc người trước mặt có ý đồ gì. Không vì gia đình hắn làm việc lâu năm với bố anh, thì ngay từ đầu anh sẽ không thể tin hắn. Trần Đăng Dương là con người mang tâm tư khó đoán, tốt nhất nên đề phòng.
Thức ăn được mang ra, cả hai bắt đầu bữa ăn trong im lặng. Mỗi người chìm trong thế giới riêng của mình. Những món ăn ngon lành trước mặt cũng chẳng đủ để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Hắn có thể cảm nhận được sự xa cách trong từng cử chỉ của anh, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình thản.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Quang Anh cảm thấy cần làm gì đó để xua tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Nhìn Đăng Dương với bộ đồ sang trọng với chuyến công tác này chẳng phù hợp chút nào, anh nảy ra ý định
" Trần tổng, tôi nghĩ anh nên lựa vài bộ đồ đơn giản hơn. Cứ ăn mặc như này lại khiến người khác chú ý, không cần thiết."
Hắn ngước nhìn anh, cười nhạt nhưng không từ chối.
"Nếu cậu có lời khuyên, tôi sẽ nghe theo."
Cả hai rời quán ăn và tiến về khu vực bán quần áo trong sân bay. Quang Anh bước chậm, đôi mắt đảo qua những dãy đồ trưng bày. Mắt anh dừng lại trước một vài bộ trang phục đơn giản nhưng vẫn lịch sự.
Đăng Dương đứng sau, quan sát kỹ lưỡng từng động tác của anh, nửa như đang muốn chiều ý, nửa như không quan tâm lắm đến việc thay đổi phong cách.
" Bộ này trông ổn " anh nói, tay đưa ra một chiếc áo thun trắng, không quá cầu kỳ, cùng một chiếc quần kaki màu be thoải mái.
"Tôi không thường mặc kiểu này, nhưng... có lẽ hôm nay nên thử." hắn nhíu mày, hơi ngạc nhiên nhưng không phản đối
"Không hẳn là phải thay đổi phong cách, nhưng ít ra cũng thoải mái. Đặc biệt, hợp với tình huống."
Đăng Dương cầm bộ đồ Quang Anh chọn, đi vào phòng thử. Một lát sau, hắn bước ra, dáng vẻ có phần thay đổi nhưng vẫn giữ nét thanh lịch vốn có.
" Cậu có mắt thẩm mỹ đấy." Hắn nhìn mình trong gương, nửa đùa nửa thật.
"Đơn giản nhưng phù hợp với hoàn cảnh thôi. Không cần lúc nào cũng phải quá hoàn hảo." Quang Anh chỉ cười khẽ
Cả hai tiếp tục dạo quanh khu vực cửa hàng, không khí giữa họ có phần thoải mái hơn
Quang Anh tiếp tục đi quanh khu vực cửa hàng, ánh mắt tìm kiếm thêm những bộ đồ khác. Sau một lúc, anh dừng lại trước một chiếc áo phông màu xanh nhạt và một chiếc quần jeans tối màu, phong cách giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ lịch lãm.
Quanh Anh quay lại nhìn hắn. "Bộ này sẽ hợp với anh hơn. Không quá cầu kỳ nhưng vẫn giữ được phong thái."
Đăng Dương bước đến, nhìn bộ trang phục anh chỉ định rồi gật đầu.
" Cậu có vẻ biết rõ gu của tôi hơn cả tôi nữa." Giọng hắn có chút đùa cợt, nhưng rõ ràng là hắn đang bắt đầu tin tưởng vào lựa chọn của anh.
Quang Anh nhếch môi, không nói thêm gì, chỉ im lặng chờ đợi hắn thử đồ. Một lát sau, Đăng Dương bước ra với bộ quần áo mới.Chiếc áo phông xanh tôn lên làn da trắng, còn quần jeans vừa vặn với thân hình cao lớn của hắn.
"Trông thoải mái hơn nhiều rồi đấy" anh nhận xét, mắt nhìn kỹ bộ đồ
"Có lẽ tôi nên để cậu làm stylist của tôi." hắn gật đầu mỉm cười
Quang Anh khẽ nhún vai, không đáp lại, nhưng trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn sự ngột ngạt giữa hai người.
__________________________________
____________________________
_______________________
Thank you for reading it all ❤
Cho tớ cảm nghĩ nhoaa💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro