07
Sáng hôm đó, khi Quang Anh bước xe, sải bước đến khu vực hội trường, cả không gian như chậm lại. Bao nhiêu ánh mắt dõi theo anh, tràn đầy ngưỡng mộ và yêu thích.
Từng bước đi tự tin của anh khiến mọi người xung quanh không thể rời mắt, từ học sinh đến cả giáo viên. Quang Anh thật sự là tâm điểm của ngày hôm đó, ánh sáng rực rỡ giữa những tiếng xì xào bàn tán, những nụ cười nở trên môi bao người.
Đức Duy đứng giữa đám đông, giả vờ cười nói với mấy người bạn xung quanh, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi anh. Trong lòng, một luồng cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong nó, sự ghen tị.
Những ánh mắt khao khát, thèm thuồng hướng về phía anh làm nó không chịu được. Nó muốn ngăn tất cả những người kia lại, muốn xoá sạch ánh mắt đầy ngưỡng mộ ấy khỏi mặt họ.
Tại sao họ có quyền nhìn anh ấy như thế? - Nó tự hỏi, cảm giác ghen tị như ngọn lửa lan tỏa trong lồng ngực.
Anh ấy là của mình, chỉ nên là của mình.
Nó biết cảm xúc này không đúng, không nên nghĩ như vậy về anh trai, nhưng cảm giác ghen tị cứ xâm chiếm tâm trí.
Đức Duy muốn anh mãi mãi thuộc về nó, muốn anh chỉ nhìn thấy nó giữa đám đông này, không phải bất kỳ ai khác.
Những tiếng xì xào của đám con gái đứng gần nó càng khiến cảm giác ấy lớn dần lên. Họ khen ngợi anh hết lời, bàn tán về vẻ ngoài và sự thành đạt của anh. Nó cảm thấy như có một mũi kim đâm sâu vào lòng, và chỉ muốn chạy đến bên anh, ngăn chặn mọi ánh nhìn thèm khát đó. Nhưng nó không thể làm gì, chỉ đứng yên, tay nắm chặt lại, nuốt cơn ghen vào trong lòng.
Buổi hội thảo được tổ chức tại một hội trường lớn của trường, nơi thường diễn ra các sự kiện quan trọng. Hội trường rộng rãi, với trần cao và những hàng ghế xếp thẳng tắp. Ánh sáng từ những chiếc đèn trần pha lê chiếu xuống, làm nổi bật không gian sang trọng, tạo nên một bầu không khí trang trọng nhưng vẫn mang lại cảm giác ấm áp.
Phía trên sân khấu là một tấm màn đỏ thẫm, nền phía sau được trang trí bằng biểu ngữ chào mừng với dòng chữ lớn: "Hội thảo định hướng tương lai với Giám đốc công ty X." Cây cối và hoa tươi được đặt ở hai bên lối đi chính dẫn lên sân khấu, tạo điểm nhấn xanh mát giữa không gian trang trọng.
Ở góc hội trường, một màn hình lớn hiển thị thông tin và hình ảnh về anh ,người giám đốc trẻ tuổi tài năng, khiến không ít người ngưỡng mộ.
Học sinh đã ngồi kín các hàng ghế, tiếng nói cười rộn ràng, xen lẫn những tiếng xì xào bàn tán về buổi hội thảo. Tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của anh, nhân vật chính của buổi hôm nay. Một số học sinh thậm chí còn cố gắng ngồi gần sân khấu hơn để có thể nhìn thấy anh rõ hơn.
Buổi hội thảo bắt đầu, Đức Duy ngồi giữa hàng ghế khán giả, lặng lẽ dõi theo anh. Giọng nói Quang Anh vang lên rõ ràng và dứt khoát, từng lời nói truyền cảm hứng đến toàn bộ khán phòng.
Đức Duy ngồi giữa hàng ghế khán giả, ánh mắt chăm chú không rời khỏi anh. Nhưng không lâu sau đó, những tiếng thì thầm từ vài học sinh phía sau bắt đầu len lỏi vào tai nó.
"Trông anh ta thật đẹp trai, nhưng nghe nói anh ta lạnh lùng và chỉ biết đến tiền." Một giọng chế giễu vang lên.
"Chắc chắn anh ta chẳng quan tâm đến ai, chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng thôi. Có lẽ dùng nhan sắc để leo lên đấy chứ làm gì giỏi giang gì."Một người khác thêm vào, giọng nói đầy sự ganh ghét.
Nó cứng người lại, lửa giận bùng lên trong lòng khi nghe những lời vô cớ xúc phạm anh. Tim nó đập nhanh, lòng tự nhủ không thể bỏ qua được.
"Đẹp trai như vậy, chắc nhiều người muốn chiếm đoạt. Chỉ cần chút tiền là..." Một kẻ khác lại buông lời tục tĩu.
Không chịu đựng thêm được nữa, nó đột ngột đứng dậy, xoay người về phía kẻ đã nói ra những lời đó. Đức Duy không nghĩ nhiều, cơn giận dữ bùng lên hoàn toàn lấn át lý trí. Nó lao thẳng về phía chúng, đấm một cú vào mặt kẻ vừa lên tiếng.
"Mày nói cái gì hả, thằng chó?" nó hét lên, giọng đầy giận dữ, ánh mắt đỏ rực. Kẻ bị đánh bất ngờ, lùi lại một bước trước khi cố gắng phản kháng. Mọi thứ trở nên hỗn loạn ngay lập tức.
Cả hội trường chợt im bặt khi thấy vụ ẩu đả. Những tiếng reo hò cổ vũ và sự tò mò kéo đến từ xung quanh. Đám đông nhanh chóng chia ra, tụ tập xung quanh trận đánh. Các giáo viên và bảo vệ vội vàng chạy đến để can thiệp, cố gắng tách hai bên ra.
Từ trên sân khấu, Quang Anh đã nhìn thấy tất cả. Ban đầu, anh vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng khi nhận ra người đang đánh nhau chính là Đức Duy, anh thoáng bàng hoàng, đôi mày cau lại.
Khi Đức Duy bị giữ lại và lôi ra khỏi đám đông, khuôn mặt nó đỏ bừng, vẫn còn giận dữ không nguôi. Những ánh mắt đổ dồn vào nó, nhưng điều duy nhất nó quan tâm là anh. Nó quay lại nhìn anh, mắt chạm mắt trong giây lát.
Quang Anh nhanh chóng bước xuống sân khấu, tiến về phía nó.
"Em đang làm gì vậy? "Giọng anh vừa nghiêm khắc vừa lo lắng.
Nó không trả lời, chỉ cúi gằm mặt, nắm tay vẫn siết chặt. Trong lòng nó tràn đầy cảm xúc hỗn loạn, nó đánh nhau không chỉ vì sự xúc phạm kia, mà còn vì tình cảm sâu thẳm dành cho anh, thứ mà nó không thể thổ lộ.
“Họ nói những điều không đúng về anh...” nó lẩm bẩm, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng Quang Anh không trách mắng nó, chỉ khẽ thở dài, đặt tay lên vai nó như để trấn an.
"Anh không sao. Nhưng lần sau đừng hành động như vậy nữa, được chứ? Anh không muốn em bị thương."
Lời nói của Quanh Anh dịu dàng, nhưng lại khiến nó càng thêm đau đớn. Nó chỉ gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang. Quang Anh có lẽ không bao giờ hiểu được lý do thật sự khiến nó phản ứng mạnh mẽ như vậy.
__________________________________
____________________________
_______________________
Thank you for reading it all ❤
Cho tớ cảm nghĩ nhoaa💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro