0.
Trường trung học phổ thông Quốc Học nằm lặng lẽ dưới những tán cây ngọc lan già cỗi, mỗi mùa hoa nở, hương thơm dìu dịu như phủ lên không gian một lớp ký ức đẹp đẽ của tuổi thanh xuân. Giữa những ngày tháng thanh xuân ấy, có hai chàng trai – hai thái cực đối lập như ánh nắng và cơn mưa đầu hạ – vô tình bước vào cuộc đời nhau.
Đức Duy – chàng thiếu niên với đôi mắt sâu thẳm, dáng người cao lớn và khí chất lạnh lùng, trầm mặc. Cậu luôn đứng đầu danh sách học sinh ưu tú của trường, là niềm kiêu hãnh của các giáo viên và cũng là "nam thần trong mộng" của không ít nữ sinh. Nhưng Đức Duy lại chẳng hề quan tâm đến những ánh mắt ngưỡng mộ ấy, bởi thế giới của cậu vốn dĩ chỉ toàn những công thức toán học và những giấc mơ vượt ra khỏi khuôn khổ một thành phố nhỏ bé.
Ngược lại, Quang Anh là một gam màu rực rỡ. Cậu đẹp một cách tinh tế, mái tóc nâu mềm rũ xuống trán, đôi mắt phảng phất nét tinh nghịch nhưng lại có chút gì đó xa xăm. Nếu như Đức Duy là mặt hồ tĩnh lặng thì Quang Anh chính là cơn gió lay động mặt nước. Cậu chẳng phải học sinh xuất sắc, cũng chẳng phải hotboy vạn người mê, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ – một sức hút khiến ai đó vô thức bị cuốn vào.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào một buổi sáng tháng ba.
Quang Anh đến muộn, cậu chạy vội vào lớp với chiếc áo sơ mi chưa kịp sơ vin, hơi thở gấp gáp. Vừa kéo ghế ngồi xuống, đã nghe giọng lạnh lùng vang lên bên cạnh:
" ppMuộn năm phút mười bảy giây. "
Quang Anh quay đầu, ngỡ ngàng nhìn Đức Duy đang tựa lưng vào ghế, mắt dán vào cuốn sách trên bàn. Cậu nhíu mày:
" Bộ cậu là đồng hồ bấm giờ hay gì? "
Không có câu trả lời, chỉ có một ánh mắt hờ hững lướt qua.
Từ hôm đó, Quang Anh tự nhiên có một sở thích mới – trêu chọc học bá kiêu ngạo của lớp. Cậu cố tình đến muộn hơn, cố tình lải nhải bên tai Đức Duy trong giờ ra chơi, cố tình cười tít mắt mỗi khi bắt gặp biểu cảm nhíu mày khó chịu của người kia. Nhưng kỳ lạ thay, mặc cho Quang Anh ồn ào thế nào, Đức Duy chưa bao giờ thực sự đuổi cậu đi.
Vào một buổi chiều sau giờ tan học, Quang Anh ngồi vắt vẻo trên lan can tầng hai, ánh mắt lơ đãng nhìn sân trường phía dưới. Những cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc nâu của cậu, mang theo cả tiếng thở dài thật khẽ.
" Cậu thích ngồi đây à? "
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên phía sau. Quang Anh không quay đầu, chỉ khẽ cười:
" Ừ, tớ thích nhìn mọi người rời đi. Cảm giác như chỉ còn lại mình tớ với thế giới này vậy. "
Đức Duy im lặng. Một lúc sau, cậu chậm rãi bước đến, đứng bên cạnh Quang Anh, đôi mắt sâu thẳm nhìn về khoảng sân đang dần vắng người.
" Cậu không chỉ có một mình. "
Quang Anh ngạc nhiên quay sang. Đức Duy vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt cậu lại ánh lên một thứ gì đó dịu dàng khó tả.
Từ hôm đó, Quang Anh nhận ra rằng cậu đã chạm vào một góc mềm mại bên trong con người tưởng như băng giá kia.
Họ bắt đầu gần nhau hơn.
Đức Duy không còn phớt lờ những câu chuyện vẩn vơ của Quang Anh. Cậu lặng lẽ mua thêm một hộp sữa khi thấy Quang Anh quên ăn sáng, lặng lẽ đẩy xe đạp đi cùng cậu mỗi chiều tan học. Quang Anh cũng dần hiểu được Đức Duy hơn – hiểu về những áp lực mà cậu luôn mang trên vai, hiểu về những đêm thức trắng với chồng sách vở cao ngất, hiểu cả những tổn thương mà cậu chưa từng thổ lộ.
Vào ngày trường tổ chức lễ hội mùa xuân, Quang Anh kéo Đức Duy đến khu vẽ tranh, nhất quyết bắt cậu tham gia. Dưới tán cây ngọc lan rợp bóng, Quang Anh cầm cọ vẽ, nét vẽ mềm mại như chính con người cậu. Đức Duy ngồi bên cạnh, mắt chăm chú nhìn người kia, bỗng nhiên lên tiếng:
" Sau này cậu muốn làm gì? "
Quang Anh chớp mắt, rồi cười nhẹ:
" Tớ muốn vẽ thật nhiều, muốn đi đến thật nhiều nơi. Còn cậu? "
x Tớ muốn đi thật xa, nhưng mà.."
Quang Anh nghiêng đầu:
" Nhưng mà sao? "
" Nhưng mà bây giờ..tớ lại không muốn rời đi nữa."
Quang Anh sững người. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra rằng, ánh mắt Đức Duy chưa từng dịu dàng với ai như thế này.
Những ngày sau đó, họ chẳng cần nói ra điều gì, nhưng lại ngầm hiểu tất cả.
Mùa hạ đến, hoa phượng nở rực rỡ, tiếng ve ngân vang khắp sân trường. Quang Anh và Đức Duy cùng nhau đứng dưới gốc cây ngọc lan, nơi hương thơm nhè nhẹ quấn quanh.
" Sau này dù cậu đi đâu, cậu vẫn sẽ nhớ đến tớ chứ? "
Đức Duy không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt đi cánh hoa vương trên tóc Quang Anh. Một giây sau, cậu nghiêng người, đặt lên trán Quang Anh một nụ hôn thật khẽ.
" Không có “sau này” nào hết. Chúng ta sẽ luôn bên nhau. "
Quang Anh ngỡ ngàng, rồi bỗng bật cười.
" Được thôi, vậy thì..cậu không được đổi ý đấy nhé. "
Mùa hạ năm ấy, dưới tán cây ngọc lan, có một lời hứa vang lên giữa tiếng ve râm ran. Một lời hứa của tuổi thanh xuân – một lời hứa sẽ chẳng bao giờ phai nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro