Chương 4
Ra về, Quang Anh là muốn trốn, nên dọn cặp thật nhanh. Nhưng Thành An vừa đi ra, Đức Duy liền đứng chặn ở đó chẳng muốn cho cậu rời đi.
"Đi học bài với tôi đi."
"Hôm nay bận, không rảnh."
"Cậu ngày nào cũng tới cafe sách gần công viên mà, tôi đi theo cũng đâu sao."
Đức Duy là tên biến thái à, sao cậu ta biết?Quang Anh không ngừng nghĩ thế, bấy giờ cậu mới ý thức được lời cậu ta bảo thích cậu từ lâu không phải chuyện đùa.
"Tuỳ cậu."
"Này, đợi tôi."
Quang Anh không khỏi khó chịu, cau có quay sang Hoàng Đức Duy. Ủa là học hành dữ chưa? Gì mà sách vở thì để đó mà cứ chống cằm nhìn cậu thôi.
"Cậu không học thì đi về đi, đừng lãng phí thời gian."
"Đừng tức giận, tôi ngắm cậu thì không phí thời gian."
"Cậu đúng là đồ điên, vậy thì nói thầy tôi kèm cậu làm gì, rồi chẳng chịu học, trách nhiệm đổ lên đầu tôi."
"Để được ngồi gần cậu."
Đức Duy cứ điềm tĩnh đáp lại hết sự cáu kỉnh của Quang Anh, kiên định vẫn ánh mắt ấy nhìn cậu, khiến đôi má cậu không khỏi đỏ bừng. Ghế hai người cùng ngồi là ghế dựa dài, thuận tiện cho trò của Đức Duy. Cậu không nhịn được, tay vòng qua eo kéo Quang Anh sát lại mình.
"Hoàng Đức Duy, cậu.."
"Nói nữa tôi hôn cậu đấy."
"..."
Thế là dù cậu im lặng, Đức Duy vẫn nghịch ngợm hôn lên má cậu.
"Hì hì, Quang Anh ngoan thật, nhưng tôi vẫn muốn hôn cậu, biết làm sao đây."
"Cậu, đê tiện, tránh ra."
"Quang Anh, cậu nghiêm túc đi, chúng ta yêu nhau được không?"
"Cậu mới là người cần nghiêm túc đấy, tránh ra."
"Sao cũng được, rõ ràng là cậu cũng thích tôi, sao cậu cứ phải thế này với tôi?"
Lúc này Quang Anh cũng á khẩu, không thể trả lời, chính cậu cũng không hiểu, đêm mong ngóng người ta ngọt ngào với mình, thế mà lại trả lời bằng thái độ phũ phàng.
"Hay cậu mắc chứng thích người ta xong người ta thích lại thì không thích nữa?"
"Đừng đoán mò nữa, học đi sắp thi đại học rồi đấy."
"Tôi sẽ không làm ảnh hưởng việc học của cậu. Thật sự, tôi hứa đấy, chỉ cần cho tôi được yêu cậu thôi."
"Hoàng.."
"Đừng trốn tránh, xin cậu đấy."
Tay Đức Duy nắm chặt tay Quang Anh, không chừa cho cậu đường lui. Quang Anh hoàn toàn gục ngã trước ánh mắt này, cậu chưa thấy Đức Duy nhiệt huyết như thế bao giờ, cổ họng cậu không ngừng run rẩy.
"Trả lời tôi đi."
"C-cậu thích tôi từ khi nào?"
"Từ lớp 11, cậu không nhận ra tôi luôn ở lại giúp mỗi khi cậu trực nhật sao?"
Đã lâu vậy rồi, thế mà Quang Anh chẳng bao giờ chú ý tới.
"Cậu là cái đồ vô tâm nhất quả đất này, còn cậu thích tôi từ lúc giữa năm 12. Khi cậu xem tôi thi bóng rổ với trường A, cậu tưởng tôi không biết sao? Từ hôm ngoại khoá, cậu xoay tôi như thằng ngốc vậy, không sợ quả báo cậu sẽ yêu tôi đến chết sao?"
"X-xin lỗi."
Quang Anh không dám nhìn thẳng Đức Duy, vì đúng thật cậu chưa bao giờ chú ý đến những tên quậy phá trong lớp, hôm ấy vì là trận đấu thể thao lớn, còn là thành viên lớp cậu tham gia, và Quang Anh đã bị gục ngã hoàn toàn trước anh chàng Hoàng Đức Duy.
"Cậu biết đó không phải lời tôi muốn nghe mà đúng không?"
"Tôi không biết nữa, Đức Duy cậu cho tôi thời gian.."
"Không, Quang Anh tôi biết cậu sẽ chẳng quyết định được gì với mớ thời gian đó. Cậu học hành rất giỏi, giải quyết câu hỏi hóc búa rất nhanh, vậy việc gì chỉ đồng ý mà cậu phải đắn đo?"
"Đức Duy à.."
"Ánh mắt của cậu tôi đều hiểu, không ai nhìn ra cậu thích tôi trừ tôi đúng không? Cậu vô cùng vụng về trong tình cảm, tôi biết, cậu sợ mọi thứ. Vì thế cậu chỉ cần yêu tôi, mọi việc còn lại tôi đều có thể giải quyết. Tôi sẽ đáp ứng mọi thứ cậu muốn, không bao giờ từ chối, trừ việc không cho tôi hôn cậu thôi."
Đức Duy vuốt phần tóc che mất đôi mắt kia ra sau tai. Hôn rải rác lên má cậu. Đức Duy không tưởng tượng được nếu cậu từ chối thì mình sẽ làm gì.
"Cậu giống mấy tên trap boy."
"Gì cơ?"
Đức Duy dừng lại.
"Cậu hứa hẹn nhiều quá đi, tôi chẳng tin xíu nào."
Đức Duy lại trưng ra bộ dạng nhõng nhẽo, dụi đầu vào vai cậu.
"Cậu xấu xa thật đấy, người ta đã nói hết lòng mình vậy mà cậu lại toàn nghĩ xấu thôi. Này đừng có mà cười cho qua chuyện đấy!"
Quang Anh cười khúc khích, Đức Duy lúc này chả khác gì cún con và có con cún được hôn vào má, và mặt mũi con cún đó nhuộm đỏ màu cà chua.
"Nhưng tôi chưa muốn công khai."
"Đều chiều theo cậu hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro