3. Sự do dự
Đức Duy về đến nhà vào một buổi tối muộn, cánh cửa khép lại sau lưng cậu với một cảm giác trống vắng lạ thường. Nhìn quanh căn phòng nhỏ, nơi chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn và bóng tối ảm đạm. Không khí có vẻ yên tĩnh, nhưng tâm trí cậu lại như đang cuộn lên những cơn sóng dồn dập.
Đức Duy bước vào căn phòng của mình, cảm giác căng thẳng vẫn chưa tan đi sau ngày dài. Cậu đặt balo xuống, ngồi tựa vào ghế sofa, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng phản chiếu lên những suy nghĩ hỗn độn trong đầu cậu. Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi giấc mơ đầu tiên về người con trai lạ lùng ấy xuất hiện, nhưng cậu vẫn không thể gạt bỏ cảm giác bối rối trong lòng.
Cậu không biết tên người ấy, chỉ biết là gương mặt ấy luôn hiện lên trong những giấc mơ. Những ký ức mơ hồ, nụ cười mơ màng, ánh mắt dịu dàng... tất cả đều mờ ảo nhưng lại khiến trái tim cậu đập loạn nhịp mỗi lần nghĩ đến. Nhưng có điều gì đó khiến cậu do dự, chưa thể xác định liệu mình có thực sự muốn tìm hiểu người này hay không.
Cậu ngả người ra ghế, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Tại sao lại là giấc mơ về anh ta? Cậu tự hỏi. Mình có thật sự cần phải tìm hiểu không? Lý trí nói với cậu rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, có thể chỉ là một phần của những căng thẳng trong công việc hoặc đời sống hiện tại. Nhưng cảm giác trong lòng lại không dễ dàng bỏ qua.
Cậu thở dài, đưa tay vén tóc ra sau tai, đôi mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ. Sự tò mò đang lớn dần trong lòng, nhưng cũng có sự lo ngại lẫn sợ hãi. Mình có thực sự sẵn sàng đối mặt với điều này không? Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như một vết thương chưa lành mà cậu chưa thể bước tiếp.
Đức Duy bắt đầu cầm điện thoại lên, nhìn qua các tin nhắn từ bạn bè và FC, nhưng không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Cậu đành thả chiếc điện thoại xuống và quay lại suy nghĩ về giấc mơ. Cảm giác ấy... không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác như bị cuốn vào một bí mật mà cậu không thể nhìn rõ. Là một lời mời gọi không lời, mà cậu không biết có nên đáp lại hay không.
Cậu không biết mình có nên tiếp tục tò mò hay dừng lại, chỉ để nó tan biến như một giấc mơ. Nhưng cậu lại không thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm, một phần cậu muốn tìm hiểu hơn, muốn biết về người con trai trong giấc mơ ấy.
Chiếc vòng gỗ hôm trước Minh đưa cho cậu , nó vẫn nằm trong ngăn tủ
"Liệu...?" Duy thì thầm với chính mình, đầy băn khoăn. Cậu biết rằng dù cậu không tìm hiểu gì thêm, cảm giác này sẽ vẫn theo đuổi cậu. Nhưng nếu cậu quyết định bước vào thế giới đó, liệu nó sẽ thay đổi cuộc sống của cậu ra sao?
Duy vẫn chưa có câu trả lời, nhưng một điều chắc chắn là những ngày tiếp theo sẽ không còn bình yên như trước nữa.
Đức Duy ngồi yên trên ghế sofa trong phòng khách, chiếc vòng gỗ mun Minh tặng nằm im lặng trong ngăn kéo. Dạo gần đây, giấc mơ về người con trai đó không còn xuất hiện thường xuyên như trước. Cảm giác kỳ lạ khi tỉnh dậy, cảm giác như có điều gì đó bỏ lỡ, dần dần cũng vơi đi. Nhưng những đêm gần đây, trong khoảnh khắc bình yên trước khi chìm vào giấc ngủ, một cảm giác khó hiểu lại dâng lên trong lòng. Một cảm giác thôi thúc, một sự băn khoăn không thể gạt bỏ.
Giấc mơ ấy không còn là thứ ám ảnh trong tâm trí cậu nữa, nhưng lại mang đến một cảm giác thiếu vắng. Cậu tự hỏi liệu có phải mình đã bỏ qua điều gì đó quan trọng? Mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ, khiến Đức Duy không khỏi cảm thấy rằng mình đang thiếu một câu trả lời.
" Mình..có nghĩ nhiều quá không vậy?" – cậu tự hỏi mình, mắt nhìn vào chiếc vòng gỗ mun mà Minh đã tặng, vẫn nằm lặng lẽ trong ngăn kéo mở hờ, chưa một lần được đeo lên tay. Dù cậu biết Minh chỉ làm thế vì quý mến, nhưng sao cảm giác chiếc vòng lại gợi nhớ một điều gì đó xa xăm, một sự kết nối không rõ ràng, cứ lởn vởn trong đầu.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên nhận được chiếc vòng này từ Minh. Minh nói: "Đây là chiếc vòng khá đặc biệt nó sẽ giúp cậu giữ lại một phần kí ức trong mơ" Nhưng Đức Duy đã không đeo nó, cảm giác không muốn dây dưa nhiều chuyện liên quan đến quá khứ nhiều cho nên đến tận bây giờ cậu vẫn lưỡng lự không biết bản thân phải làm như thế nào cho đúng , lỡ như..
Đức Duy đứng dậy, quyết định mở ngăn kéo, lấy chiếc vòng ra. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm bóng của nó nổi bật lên, những vân gỗ tự nhiên trên bề mặt càng trở nên rõ ràng. Cậu ngắm nhìn chiếc vòng trong tay, lòng bỗng dưng rộn lên một cảm giác lạ lùng. Chiếc vòng này không giống những chiếc vòng mà cậu đã từng có , Đức Duy cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ thoát ra từ nó.
Dù sao, điều quan trọng là cậu không thể cứ mãi sống trong sự băn khoăn. Cảm giác thiếu thốn một câu trả lời cứ đeo bám, và Đức Duy biết rằng để yên lòng, có lẽ cậu cần phải tìm hiểu về người con trai trong giấc mơ ấy. Nhưng làm thế nào để bắt đầu? Làm sao để biết được liệu cậu có đang làm đúng không, khi mà chẳng có gì ngoài những mảnh vỡ của một giấc mơ
Những câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu cậu, và Đức Duy nhận ra rằng, dù giấc mơ không còn xuất hiện với tần suất dày đặc nữa, nhưng nó vẫn luôn là một phần trong tâm trí cậu. Một phần mà cậu không thể bỏ qua.
" Liệu có ổn không nhỉ" Đức Duy nghĩ
Cậu cầm chiếc vòng lên, đầu ngón tay lướt qua từng hạt gỗ mịn. Một luồng cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn tay lên
Đức Duy lẩm bẩm chửi thề
"Đm đau đầu vãi"
Sau một hơi thở sâu, cậu đeo chiếc vòng lên cổ tay. Vòng vừa vặn, nhẹ nhàng nhưng lại mang đến một sức nặng vô hình.
Đức Duy đứng thừ người nhìn chiếc vòng gỗ trên cổ tay mình một lúc lâu, lòng vẫn còn ngổn ngang với những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Nhưng rồi, một âm thanh quen thuộc cất lên tiếng bụng đói réo ầm ĩ. Cậu chợt nhớ ra mình đã quên ăn tối.
“Thôi, nghĩ nhiều làm gì, ăn trước đã” Đức Duy tự nhủ, đặt tay lên bụng, cảm thấy cơn đói đang đánh gục mọi suy nghĩ.
Cậu bước vào bếp, bật đèn sáng trưng, không gian nhỏ bé ngay lập tức trở nên ấm áp hơn. Mở tủ lạnh ra, cậu rà soát qua những nguyên liệu còn sót lại. Một vài quả trứng, một bó cải xanh đã hơi héo, vài lát thịt nguội, và gói mì tôm quen thuộc.
“Mì xào cải trứng đi”
Đức Duy rửa tay, buộc tạp dề lên người rồi nhanh chóng chuẩn bị. Cậu đập trứng vào bát, khuấy đều với một chút muối và tiêu. Đặt chảo lên bếp, cậu đổ dầu vào, chờ nó nóng lên rồi trút trứng vào, đảo đều để có món trứng chiên mềm thơm. Tiếp theo, cậu cho thịt nguội thái lát vào đảo qua cho săn lại, hương thơm lan tỏa khắp căn bếp nhỏ.
“Thơm vãi ” cảm giác dễ chịu lấp đầy khi mùi đồ ăn lấn át mọi nỗi lo trong đầu.
Sau khi chần qua cải xanh, Đức Duy thả mì tôm vào nồi nước sôi, chờ một lát rồi vớt ra, để ráo. Cậu đổ mì, cải xanh, trứng và thịt nguội vào chảo, thêm chút xì dầu và hạt nêm, rồi xào nhanh tay. Tiếng xèo xèo vang lên đầy hấp dẫn, kèm theo màu sắc bắt mắt từ món ăn khiến cậu cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dọn mì xào ra đĩa, Đức Duy đặt xuống bàn, rót thêm một ly nước lọc. Nhìn món ăn đơn giản nhưng đầy đủ sắc hương vị, cậu cảm thấy hài lòng.
Cậu kéo ghế, ngồi xuống, cầm đũa lên gắp một miếng đầu tiên. Hương vị đậm đà khiến cậu không khỏi bật cười. “ Nếu không làm ca sĩ chắc mình phải đi làm đầu bếp ”
Những cơn sóng trong lòng dường như tạm lắng xuống khi cậu tập trung vào món ăn. Dù còn nhiều điều băn khoăn về chiếc vòng và những giấc mơ kỳ lạ, nhưng ít nhất lúc này, Đức Duy có thể cho phép mình tận hưởng một chút yên bình hiếm hoi giữa đời sống hối hả.
------
Đêm đó, giấc mơ không chần chừ đến muộn như mọi lần. Chỉ vừa chợp mắt, Đức Duy đã thấy mình đứng giữa một không gian mờ ảo. Ánh sáng lờ mờ, như được phủ một lớp sương. Không gian không lạnh, nhưng lại khiến da cậu nổi gai.
Và rồi cậu thấy anh ,người con trai ấy. Lần này, anh không đứng xa như trước, không quay lưng đi như mọi lần. Anh đứng gần, rất gần, gương mặt hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng nhạt. Đôi mắt anh vẫn ánh lên nét dịu dàng quen thuộc, nhưng có một tia gì đó khiến Đức Duy cảm thấy nghẹn ngào như thể cậu đã biết anh từ rất lâu, nhưng lại quên mất.
“Em đến rồi?” anh nói như tiếng thì thầm len lỏi qua từng khe hở trong tâm trí cậu.
Đức Duy nhìn anh, cả cơ thể như bị khóa chặt. “Anh là ai?” cậu hỏi, dù trong lòng dâng lên một cảm giác như cậu đã biết câu trả lời.
Anh mỉm cười, bước lại gần hơn. Đức Duy có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của gỗ, của thiên nhiên, như hòa lẫn với hơi thở của anh. “ Người mà cậu từng yêu”
“Nhưng tôi…” Đức Duy ngập ngừng, lòng ngực như bị đè nặng thầm nghĩ " Tên này đùa à?"
“Không sao , tốt nhất đừng có nhớ"
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Đức Duy nơi chiếc vòng gỗ đang nằm. Một dòng nhiệt lan tỏa từ điểm chạm ấy, như đánh thức từng mạch cảm xúc sâu kín được cất giấu , đó là đối với Đức Duy còn người con trai đứng trước mặt kia có chút nhăn nhó khi chạm vào chiếc vòng cậu đang mang , như thể vừa trải qua chuyện gì đau đớn .
“Chiếc vòng này…” Đức Duy muốn hỏi, nhưng anh đã đặt ngón tay lên môi cậu, ra hiệu im lặng rồi lại gật đầu .
"Chiếc vòng này là ai cho cậu?" Người con trai kia nhìn cậu , đôi mắt ánh lên vẻ ngờ vực ,chưa kịp để Đức Duy nói anh ấy lại hỏi tiếp "Cậu vẫn còn giữ được ý thức đúng không?"
Đức Duy sững lại trước câu hỏi lạ lùng. “Ý thức?” cậu lặp lại, giương mặt cậu bây giờ mang đầy vẻ hoang mang. “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Người con trai buông tay ra khỏi cổ tay cậu, bước lùi lại một chút, ánh mắt vẫn chăm chú như muốn dò xét từng phản ứng nhỏ nhất. Gương mặt anh thoáng căng thẳng, đôi chân mày khẽ nhíu lại. Anh lẩm bẩm gì đó, như tự nói với chính mình, giọng nói nhỏ đến mức cậu không thể nghe rõ anh đang nói gì, rồi lại ngước lên nhìn cậu
“Chiếc vòng này,” anh nói, giọng trầm xuống " Nó bảo vệ linh hồn cậu khỏi những tác động xấu xa trong giấc mơ và... "
Đức Duy nhíu mày, sự khó chịu dâng lên trong lòng. “ Và cái gì nữa , Nói vậy là anh?”
Người con trai nhìn sâu vào mắt cậu, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh khẽ thở dài, đôi vai như trùng xuống. “Cậu không cần biết hết bây giờ. Nhưng mà tôi không có xấu, bộ cậu không thấy tôi đẹp à ?”
Đức Duy thoáng chững lại, ánh mắt khẽ động, rồi bất giác nhếch môi cười nhạt. "Đẹp thì có đẹp," cậu nói, giọng pha chút mỉa mai, "nhưng mấy chuyện như 'ý thức', 'tác động xấu xa' nghe cứ như phim khoa học viễn tưởng ấy. Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"
Người con trai đứng đối diện chỉ nhướng mày, đôi mắt ánh lên vẻ vừa bất lực vừa thích thú. “Tin hay không là chuyện của cậu , không phải cậu đang mơ và vẫn giữ được ý thức đó sao , giải thích thế nào” anh nói, ngả đầu ra sau một chút như để che đi sự căng thẳng thoáng qua. “Nhưng mà đẹp là được rồi. Ít nhất cậu cũng không phủ nhận điều đó.”
Đức Duy bật cười khẽ, nhưng tiếng cười không mang chút vui vẻ nào. “Thật kỳ lạ,” cậu lẩm bẩm, đôi mắt lướt qua chiếc vòng trên cổ tay mình, như thể nó đang nặng dần. “Nếu anh không xấu, thì sao phải cố nói mấy câu như vậy để thuyết phục tôi?”
Người con trai bước thêm một bước về phía cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài gang tay. Anh nhìn thẳng vào mắt Đức Duy, giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm túc: “Tôi không cần thuyết phục cậu điều gì cả. Chỉ là… nếu cậu không cẩn thận, giấc mơ này sẽ không còn là nơi an toàn cho cậu nữa.”
“Không an toàn?” Đức Duy nhíu mày, ánh mắt pha chút hoài nghi. “Ý anh là sao?”
Anh mím môi, như đang cân nhắc xem nên nói hay không. Cuối cùng, anh lắc đầu. “ Từ từ tôi sẽ giải thích sau ” anh nói, ánh mắt dời sang chỗ khác như thể đang trốn tránh điều gì đó.
“Khoang đã” Đức Duy bước tới, bàn tay vô thức giữ lấy cổ tay anh. Cảm giác làn da anh mát lạnh, nhưng lại mang đến sự quen thuộc lạ lùng khiến cậu không thể buông tay. “Anh nói rõ ràng đi. Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi?, Đừng có úp úp mở mở nữa "
Anh khẽ nghiêng đầu, một nụ cười thoáng hiện trên môi. “Tôi là người mà cậu đã từng yêu ,cậu hỏi rồi mà” anh đáp, nhưng lần này trong giọng nói có chút mềm mại hơn. “Còn lý do vì sao tôi ở đây… có lẽ là vì nhớ cậu”
Đức Duy im lặng, lòng cậu như bị ném vào một mê cung cảm xúc rối ren. Cậu chưa từng cảm thấy gì rõ ràng về anh chàng này, nhưng lời nói ấy lại như một mũi kim xuyên qua lớp vỏ bọc cậu dựng lên. “Tôi không nhớ gì cả”. “Làm sao anh chắc là tôi từng yêu anh?”
“Không nhớ cũng không sao” anh đáp nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng đến kỳ lạ. “ Cậu đoán xem”
Câu trả lời đó khiến Đức Duy không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng trước khi cậu kịp hỏi thêm, người con trai bỗng bước lùi lại, ánh sáng từ cửa sổ như phủ lên anh một lớp màn mờ ảo.
" Tỉnh dậy đi , trời đã sáng rồi" anh nói
Rồi bóng dáng anh mờ dần, tan biến vào không khí như chưa từng tồn tại, để lại Đức Duy đứng đó, với hàng loạt câu hỏi chưa được trả lời và cảm giác trống trải không thể gọi tên.
Suggnz.04
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro