Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I

Thứ hai là ngày đầu tuần, em sẽ cố gắng chăm ngoan...

Nguyễn Quang Anh với mái tóc trắng bù xù đang mắt nhắm mắt mở cho một ngày thứ hai đầu tuần. Nhìn kìa, người em ấy chẳng phải đang có đầy mấy vết tím bầm đấy hả? Kệ mẹ đời, mấy vết thương này là muỗi! Quang Anh quen rồi, giờ chỉ đang lo là đi làm muộn thôi

Suy nghĩ này được chạy qua trong đầu của một cậu trai mười tám tuổi. Không nhầm, Quang Anh đã tròn mười tám cách đây ba ngày trước. Tuổi mười tám được người đời kể là giai đoạn đẹp nhất của một đời người. Nhưng chẳng ai chỉ  cho Quang Anh là phải sử dụng con số "mười tám" này sao cho đúng. Cái tuổi mà bạn bè đồng trang lứa đứa nào cũng tươi rói, hạnh phúc và quan trọng là chúng nó được đi học, còn Quang Anh thì đang phải ngồi trong một văn phòng kín không người qua lại rồi đánh máy tính mỗi ngày một cách điên cuồng

Mệt nhỉ? Nhưng biết làm sao giờ? Bản thân em khi sinh ra đã thông minh xuất chúng hơn người rồi, bị ép thôi học để đi làm sớm như vậy không quá khó với em. Vấn đề khó ở đây là cách mọi người, gia đình và xã hội đang đối xử với em như thế nào?

8:00 am

Quang Anh với chiếc áo sơ mi trắng, sơ vin quần âu đơn giản bước vào văn phòng. Thái độ ung dung tao nhã như em sẽ chẳng ai nghĩ chỉ sau mấy giây nữa em sẽ bị ăn tát ngay lập tức

CHÁT

Chưa đi được ba bước, Quang Anh đã va ngay vào ánh mắt sắc lẹm như muốn cào rách gương mặt bé nhỏ của em, chưa kịp hé môi nửa lời là em đã bị ăn trọn một cú tát làm á khẩu rồi

"Một là mày làm, hai là mày cút. cái loại đã nghèo kiết xác như mày mà còn tham vọng luời làm thì đéo bao giờ ngóc lên nổi đâu, tao nhắc cho mà nhớ"

Mấy lời nói suông này Quang Anh xem như gió thoáng qua tai thôi, nhưng trong lòng em đâu có đơn giản như vậy. Đếm số lần thằng chủ già chửi em chắc đếm từ Việt Nam trải dài sang Campuchia, cũng chưa một lần nào ông ta nhẹ nhàng được với em. mỗi câu, mỗi từ, mỗi hành động ông ta làm với em luôn kéo đến một mớ hỗn độn bên trong em, chẳng khác nào muốn dồn con người ta vào thế khó. Dù cho em có cố gắng bao nhiêu nhưng thu vào tầm mắt của ông chủ em chỉ là một tên nghèo mạt, vô dụng mà thôi. Con người có cảm xúc và biết suy nghĩ. Nhân viên nơi này cũng chẳng mấy thân thiện, để ý chỉ vài phút là chúng lại khịa đểu em mấy lần, nhưng em cũng quen rồi. Một Quang Anh luôn tự dặn bản thân mình đến đây chỉ để kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền, không được màng những lời nói kia nhưng chúng đều phản tác dụng với suy nghĩ của em

Hàng ngàn dòng chảy suy nghĩ cuốn trôi lấy tấm thân Quang Anh. Đúng! thứ mà Quang Anh đang bán mạng là vì tiền. Lí do em nghỉ học dễ đoán thôi. cha mất sớm, mẹ em rước thêm hai của nợ trời đánh về là cha dượng và con riêng của ông ấy. Hai cha con trộm vía vô dụng, bất tài y như nhau nhưng vì mẹ em bị con cu làm mù con mắt nên chẳng mấy chốc gia đình em đã đổ nợ vì hai cha con hắn. Người lớn trong nhà thì tham ăn lười làm, thằng nhóc con trai riêng cũng ăn chơi đua đòi vãi cả ra nên người gánh vác đống nợ ấy chỉ có thể là Quang Anh thôi. em cũng còn quá trẻ để có thể bỏ nhà ra đi nên chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài mỗi ngày đi làm về, ăn cơm rồi lại ba con người chửi oang oang bên tai đâu.

Từ sau ngày đó, Nguyễn Quang Anh chẳng còn biết danh phận và giá trị của mình trong căn nhà của em là gì nữa rồi.

Giữ lấy dòng suy nghĩ và làm việc, chẳng mấy chốc trời cũng tối mịt mù rồi. Em chờ mọi người rời đi hết rồi em mới dám ra về, đơn giản là vì em không muốn phải nghe thêm bất cứ một câu nói nào từ miệng người nói ra thôi. Phiền phức.

9:30 pm

Gần mười giờ đêm Quang Anh mới lê thân về đến nhà, vừa mở cửa ra thì thứ chào đón em đầu tiên chính là một cú đá chuẩn xác từ bà già nhà em. Ánh mắt và lời nói của bà lúc ấy như thể đang trút hận lên người em vậy

"Cả tháng trời rồi mày đếch mang về cho cái nhà này một đồng một cắc nào, mày có biết chủ nợ đã đến đây bao lần đòi lấy mạng hai cái thân già này không? Mày có còn coi đây là bố mẹ mày không hả Nguyễn Quang Anh?"

"Tiền tôi làm ra ăn còn chẳng đủ, nếu mẹ cần trả nợ cho mẹ và cho thằng chồng già cu bự của mẹ thì mẹ bảo thằng con quý tử của ông ta nhúng tay vào mà kiếm tiền đi, tôi có bổn phận gì mà phải trả nợ cho mẹ và chồng con của mẹ vậy?"

CHÁT

Cha dượng nghe thấy ai động vào con trai ông thì lại sửng cồ hết cả thảy, ông vớ lấy gạt tàn thuốc nhắm thẳng vào đầu em liên mồm chửi bới. nghe tiếng thôi cũng đủ biết ông ta đang cay cú như thế nào rồi, khác gì thằng con riêng của vợ đang bảo mình và con trai mình đang ăn bám nó

"Địt mẹ, không ai dạy được mày thì để tao dạy mày. Mày đéo coi ai ra gì nữa rồi phải không?!"

- "Đúng, cái nhà này đéo đáng để tôi coi trọng! Cái loại chỉ biết ăn nằm hưởng thụ ngửa tay ra xin tiền một đứa mười tám tuổi như ba người thì ông nghĩ xem, đáng kính hay đáng khinh?"

"M-mày..."

"Khi nào ông kiếm ra tiền, ông kiếm ra tiền nhiều hơn thằng nhóc mười tám tuổi này rồi ông hãy chửi, nó chẳng phô ra được cái gì ngoài bản tính hèn hạ rẻ rách của ông đâu"

Ba con người, ba cặp tai nghe lời "mắng yêu" của Quang Anh chỉ hận không thể cấu nát mặt em. Tại vì mọi điều em nói chẳng lệch một cen, gia đình ba người họ chẳng kiếm được ra tiền mà trước giờ toàn sống dựa vào em, nếu em không trả nợ dần thì chắc xác ba người họ trôi sông Hồng từ thưở nào rồi. Mọi khi yếu đuối là thế, nhưng nay thật sự chạm đến giới hạn của em rồi. Em biết mệt, em biết kiệt sức, em biết buồn, em biết tủi thân mà. sao cuộc đời trớ trêu với em như vậy chứ?  Sau cuộc cãi cọ em chẳng thiết tha điều gì kể cả cơ thể đang dầm tím lên cùng với cục u trên đầu do gạt tàn thuốc ban nãy bay đến

Chẳng đau, chẳng còn thấy gì, chỉ thấy trong tim bỗng hẫng đi một nhịp. Cảm giác ấy thật trống trải. Chả một ai yêu em cả

11:11 pm

Đứng trước chân giường, thân em chẳng giữ vững nổi mà ngã phịch xuống. chiếc đệm dù cứng lại mềm mại bất thuờng, có lẽ do em đã không còn sức đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa. Vớ lấy chiếc balo bên cạnh định lấy điện thoại ra nghe nhạc giải toả chút, bỗng dưng Quang Anh lại vớ được một tờ giấy trông có vẻ khá nhăn nhúm mà chẳng biết nó đã trong cặp từ bao giờ

"Tờ giấy gì đây? Shifting hả?"

: Shifting là một phương pháp có thể giúp bạn dịch chuyển tâm trí đến một thực tại hoàn toàn mới theo suy nghĩ của bạn trong giấc mơ. Bạn có thể gặp được người mình thích, người thân đã mất hay thậm trí là một người bạn lí tưởng bạn tự tưởng tượng ra và điều đặc biệt bạn sẽ được trải nghiệm cảm giác ấy một cách hoàn toàn chân thực. Bạn chỉ cần đếm ngược từ 100 đến hết. Nhắm mắt và thả lỏng, nghĩ đến một nơi ở tuyệt vời và người bạn muốn gặp. Tôi dám cá 90% bạn có thể thành công. Chúc may mắn!

"Nhảm nhí vãi, làm gì có chuyện đời đẹp như là mơ, toàn bọn đa cấp phát giấy nhét rác vào cặp, phá hoại môi trường."

Nhắm nghiền con mắt định sẽ đi ngủ, nhưng sự tò mò về Shifting cứ thôi thúc trong lòng em chẳng nguôi ngăn cản em tiến vào giấc ngủ.

"Hay thử tí nhỉ, dù gì nó cũng có phải ma toé đéo đâu mà sợ"

Quang Anh đọc lượt lại lần nữa rồi bắt đầu làm theo chỉ dẫn của tờ quảng cáo. Sau khi đếm về con số một em cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ rồi. Dù gì thì em cũng đã trải qua cả ngày trời mệt nhọc rồi nên việc vào giấc ngủ cũng không phải là khó.

"Ưm- đây là đâu vậy? Vẫn là phòng mình mà? Tưởng thế nào, thất bại ngay từ vòng gửi xe vậy?"

"Nguyễn Quang Anh à? Lần đầu gặp, rất hân hạnh cho tôi vì được gặp em"

END CHAP 1

*⁠・⁠゜゚

- hehe, hoàn rồi đây ạ. hơn 1k từ🤓

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro