Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟒,

năm đầu tiên đức duy và quang anh bên nhau, cũng là mùa đông đầu tiên quang anh được ủ ấm chiếc cổ mọi năm trống rỗng.

...

nửa đêm, đăng dương thức giấc bởi tiếng lạch cạch phát ra từ phòng khách. nó uể oải ngồi dậy, nhìn sang cánh cửa phòng mở hé, thầm chửi thề một tiếng, "mẹ, cả ngày học mệt giờ vẫn không yên."

đăng dương rời giường, đi đến đẩy cánh cửa thì đập vào mắt là thằng em cùng phòng hì hục dọn đồ trên sofa. nó há hốc mồm, chưa kịp mở lời thì người nọ đã nhìn lên, "ủa? anh chưa ngủ hả?"

"?" đăng dương tiến đến, ngồi xuống cạnh đức duy, "mày làm tao thức đó thằng ngu."

"hề hề, em xin lỗi."

"mà làm gì đấy? một giờ sáng rồi chứ ít gì?"

đức duy vẫn tập trung dọn đống vụn len, sau mới giơ chiếc khăn trắng vừa đan xong trước mặt đăng dương, "em cố làm xong cái này nè, đẹp không ạ?"

"ừm, đẹp, mới học mà vậy là giỏi rồi." đăng dương đỡ lấy chiếc khăn giúp em, ngó nghiêng một hồi, "tặng quang anh à?"

"vâng, hôm trước em sang nhà thấy anh ấy chẳng có cái khăn nào. mà sắp sang đông nữa."

"ồ, chắc quang anh sẽ thích lắm nhỉ?"

"vâng, em mong vậy."

...

"quang anh!"

anh đang mải ngắm hàng cây rụng lá từ lâu trong công viên, nghe tên mình liền quay phắt lại, bắt gặp cậu nhóc kém tuổi phi như bay đến chỗ mình. chưa kịp chuẩn bị gì, quang anh cứ thế bị đức duy lao vào người, chân loạng choạng suýt ngã. cũng may em giữ lại kịp, không thì đức duy ngã lên người anh mất. cơ mà tay quang anh còn hơi đau, em chợt nhớ ra liền suýt xoa tay thuận của anh,

"ối chết, e-em quên mất.. quang anh có sao không ạ? có bị rách vết thương không, có bị đau cơ, bị tím lên nhiều không ạ?"

quang anh bật cười, "anh không, anh còn chưa nói gì cơ mà, sao trông duy lo thế?"

"lo chứ ạ, tại quang anh cứ luôn tự làm đau bản thân thôi..."

"này, câu đó nói em mới đúng đấy." quang anh bất ngờ cầm cổ tay em giơ lên, "vừa hôm qua làm gì mà băng mấy ngón liền như này rồi?"

"em..." bị lật bài ngửa bất ngờ, đức duy nhất thời không biết nói gì.

"anh còn chưa nói mấy vết thương khác trên người em đâu đấy. anh cũng lo chứ có phải không đâu."

"th- thôi, thôi màaaa." đức duy ôm tay anh lay lay. em mếu máo, "sao quang anh bắt bẻ em thế? em mới nói anh mỗi lần này thôi ý."

"tại ai hả? anh mới bị thương lần đầu thôi, em lần thứ mấy rồi? còn toàn anh phải chăm nữa."

đức duy im bặt, vẫn khuôn mặt mếu máo ôm tay người nọ mà nhõng nhẽo, "thì... em cố tình á, tại lúc chăm em quang anh dịu dàng lắm ớ."

quang anh nhướn mày nhìn em, cốc lên đầu em một cái, "thôi đi nhé, anh lo cho duy nhiều quá anh ốm luôn đó, tin không?"

"ơ khônggg." đức duy kéo dài giọng, nhìn người nọ nhoẻn cười, "anh phải khỏe để em đưa đi chơi nhiều nữa chứ."

quang anh không nói gì, chỉ gật đầu mấy cái. đức duy thấy thế, cười cười kéo anh ngồi xuống ghế đá gần đó.

"gì đây?"

anh nhìn đức duy ra vẻ lén lút, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ xinh, được buộc bằng chiếc nơ quấn quanh. em dúi nó vào tay quang anh, cười tươi, "em tặng anh đó."

quang anh chớp mắt mấy lần, "thế à, cảm ơn duy nhé."

"..." anh nhìn em nhỏ vẻ hồi hộp đối diện, "anh mở nhé?"

"vâng, anh dùng luôn cũng được ạ."

quang anh gật gù, chậm rãi bóc từng lớp hộp. nhưng khi vừa rút chiếc nơ ra, quang anh lại gọi đức duy lại gần, "đưa tay anh mượn."

"dạ?"

đức duy khó hiểu giơ tay trước mặt anh. sau đó quang anh cười cười, thắt nơ lên cổ tay em.

"uầy, xinh không?"

"oa, dạ, có xinh. quang anh thấy em hợp nơ trắng hông?" đức duy ngắm nghía tay mình, ngồi phịch xuống cạnh anh.

"ừ, hợp."

quang anh toan nói tiếp lại bị đức duy giật ngược, "anh anh anh, anh bóc nhanh đi ạ."

quang anh gật đầu, nhanh chóng khui quà. một hồi anh lấy ra từ trong hộp chiếc khăn len màu trắng.

anh không nói gì, nhưng đức duy thấy anh nhoẻn cười, "...anh thích không ạ?"

"duy tự đan à?"

"vâng."

"duy giỏi nhỉ, cái gì cũng biết."

"thế ạ, em cũng mới học thôi. anh thấy ổn không ạ? em sợ anh chê.."

"đâu có, anh thấy đẹp mà, duy khéo tay phết chứ bộ."

"vậy ạ! thế anh phải dùng nhiều lên nhé, chứ mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái đó."

quang anh không nói gì, chậm rãi quàng khăn lên cổ mình, bất giác nở nụ cười. đức duy khi đó đang nhìn anh, cùng lúc bị nụ cười ấy xâm chiếm tâm trí. em biết mà, quang anh sẽ cười, anh luôn như thế mỗi khi được nhận quà. nụ cười hạnh phúc khiến đức duy thề với lòng sẽ khiến nó xuất hiện nhiều hơn nữa.

anh nhìn sang đức duy, một hồi đột nhiên đặt tay lên cổ em.

"a, lạnh..."

quang anh bật cười, đức duy thấy thế lại mếu máo, "anh trêu em..."

"cổ duy cũng phong phanh đó, hôm nay còn mặc mỗi áo cộc với áo khoác ngoài. hư thế."

"em giống anh mà, em không thấy lạnh ạ."

"này." quang anh nhăn mặt nhìn em, "duy không ngoan rồi."

"quang anh cũng không ngoan."

"bây giờ anh ngoan rồi nhé, duy nhìn lại duy đi, coi có chỗ nào ấm áp không?"

"có ạ, có tay em nè." đức duy cười híp cả mắt, xòe tay ra trước mặt anh, "anh muốn nắm tay em không ạ?"

quang anh không nói gì, nhìn bàn tay hơi tái đi của em, lại nhìn lên khuôn mặt vui vẻ kia. anh đưa tay vỗ một cái lên má đức duy.

"ơ.. đau em..."

"cho chừa." quang anh cầm lấy tay người nọ, thổi hơi ấm lên đó rồi ôm tay em vào lòng, "tay lạnh thế này đây."

"quang anh lo em ạ?"

"chả lo à, sau duy mà cứ thế này là ở nhà nhé, không có đi chơi nữa đâu."

đức duy bĩu môi, "quang anh mắng em ạ?"

"không mắng, nhắc duy thôi." quang anh hôn một cái lên môi em, "duy ngoan nhé, duy mà hư là anh bỏ duy luôn đó."

"vầng, duy ngoan mà." đức duy hôn trả lên mu bàn tay người nọ, rồi lên cả má anh.

...

...

quang anh trở về nhà sau ngày dài vừa làm vừa học. anh mệt mỏi dọn qua căn phòng mình ở rồi tiến đến tủ quần áo, định bụng sẽ tắm thật nhanh rồi ngủ một giấc, khi tỉnh giấc mới giải quyết việc trên trường.

cửa tủ mở toang, từ đâu rơi xuống chiếc hộp trắng nhỏ, đáp một phát xuống đầu quang anh. anh giật mình, xoa phần bị đau mới chú ý đến thứ nằm úp ngược trên sàn, nắp hộp rơi ra do không được cố định bằng dây.

quang anh nhìn lên kệ trên của tủ quần áo, thở dài một hơi, lại cúi xuống nhặt chiếc hộp. nhưng vừa chạm tay vào chiếc khăn trắng năm nào, quang anh khựng lại đôi chút.

cũng đã lâu rồi quang anh chưa đụng đến nó, từ trước khi chia tay đức duy gần nửa năm thì phải. do anh bận quá, biến cố gia đình khiến quang anh tập trung vào kiếm tiền, học tập hơn là quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nhất là em người yêu của mình. đến cả lời dặn mỗi khi đông đến phải dùng chiếc khăn đan tay của đức duy, anh cũng quên béng đi mất.

rõ ràng anh chỉ định cất chiếc khăn vài tháng thôi, đến khi cần sẽ dùng, mà kể từ hôm ấy anh lại chẳng lôi nó ra nữa. chiếc khăn vẫn nằm đó, mang theo kỉ niệm ba năm liền cùng họ trải qua mùa đông giá lạnh cất trong góc tủ trên cùng, nơi quang anh ít khi để ý đến.

anh cầm chiếc khăn, nhìn ngó một hồi liền đưa lên cảm nhận mùi hương còn sót lại. quang anh nhớ, lần cuối anh dùng nó là khi chiếc khăn nằm trên cổ đức duy, khi cả hai cùng quấn khăn và xem bộ phim yêu thích. lúc ấy đức duy còn xịt ít nước hoa mà em hay dùng lên đó, rồi bảo, "thế này thì mỗi lần anh dùng đều sẽ nhớ đến em."

quang anh ngồi đó, nhớ về những kỉ niệm trước đây với em trong khi ôm chiếc khăn trong lòng.

bỗng, điện thoại bên hông rung lên mấy hồi.



-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro