demo
"Bệnh nhân phòng 1703, em chăm sóc giúp tôi nhé."
Quang Anh gật đầu, là một điều dưỡng viên trong một bệnh viện đa khoa quốc tế khá nổi tiếng. Để có thể vào được đây, em phải lặn lội rất nhiều trên cõi trần.
Quang Anh đẩy cửa phòng 1703, là một căn phòng chỉ có một giường bệnh trắng tinh. Người đàn ông trẻ nằm trên giường ngủ trông vẫn còn rất yếu ớt, em đi lại dọn dẹp lại phòng và mở cửa sổ sáng do ánh nắng rọi vào. Em quay lại nhìn bệnh nhân phòng 1703, sau đó cũng cố gắng nhớ tên người đàn ông ấy.
"Hoàng Đức Duy...nhỉ—?"
Quang Anh đi lại, ngồi cạnh bệnh nhân. Tay vuốt nhẹ mái tóc nâu đen của anh sang, em nhìn khá kĩ. Chàng trai trẻ, coi thế mà bị cuộc sống biến cuộc đời trở nên không trọn vẹn.
"Ah— anh là?"
Đức Duy mở mắt nhìn chàng trai trẻ trước mắt, em khoác lên mình một bộ áo trắng với gương mặt sáng và mái tóc đen mượt. Ánh mắt Quang Anh đăm chiêu nhìn về phía Đức Duy.
Ngay ấy, họ chạm mặt nhau. Nối tiếp những viễn cảnh tiếp theo của tương lai, vẽ thêm cho tâm hồn những viễn tưởng xa lạ. Quang Anh bước vào đời anh giữa một mùa đông lạnh lẽo, giữa một rừng xanh tuyệt vọng trong cơ thể báo hiệu sẽ chẳng còn mùa xuân nào đến nữa. Ngay khoảng khắc họ chạm mặt nhau lần đầu tiên, em nghĩ hắn nên tiếp tục sống.
Còn Đức Duy nghĩ, hóa ra nếu bản thân sớm như vậy cũng thật uổng phí.
"Tôi là điều dưỡng của bệnh viện."
Hoàng Đức Duy mím môi, đưa tay chạm lên mái tóc của em.
"Tôi tưởng điều dưỡng phải là nữ?"
Quang Anh rút người mình về, gương mặt dịu dàng hơi nhíu lại nhìn Hoàng Đức Duy trên người bộ đồ bệnh nhân được bệnh viện cấp cho. Anh đẹp, xinh đẹp tựa như một mùa hạ nắng gắt. Đến để làm dịu đi trái tim giữa mùa đông cuối năm lạnh lẽo.
Hoàng Đức Duy mỉm nhẹ, gương mặt sáng sủa nhìn về phía em.
"Tôi là Hoàng Đức Duy, năm nay đã 27 tuổi rồi."
Quang Anh gật đầu, sau đó dìu Đức Duy nằm xuống. Lúc này, em mỉm cười.
"Tôi là Nguyễn Quang Anh, nhỏ hơn anh một tuổi. Từ nay đảm nhiệm việc chăm sóc, theo dõi sức khỏe của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro