24
Vào một đêm muộn, khi màn đêm buông xuống và vầng trăng mờ nhạt phản chiếu ánh sáng yếu ớt trên mặt sông, Captain lặng lẽ bước đi trên con đường vắng ven sông. Cậu cảm thấy mệt mỏi, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần. Cảm giác cô đơn nặng trĩu, những nỗi đau và ký ức về RHYDER không ngừng quay lại ám ảnh tâm trí cậu. Mỗi bước chân như một dấu hiệu của sự chùn bước, một cuộc hành trình không có điểm kết thúc rõ ràng
Captain không có mục tiêu nào rõ ràng, chỉ đơn giản là bước đi, để cho bản thân vơi bớt đi nỗi buồn. Cậu đã từng nghĩ rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, có lẽ cậu sẽ quên được RHYDER, nhưng thực tế lại không phải vậy. Thời gian chỉ là một phương tiện để che giấu nỗi đau, nhưng nó không thể nào xóa nhòa cảm giác cậu dành cho anh. Trong đêm tối này, cậu cảm thấy như mọi thứ đều tắt lịm, không còn hi vọng hay ánh sáng chiếu rọi
Đột nhiên, khi đi qua một đoạn đường vắng, ánh sáng từ một ngọn đèn đường mờ ảo chiếu vào một nhóm người đang tụ tập phía trước. Captain dừng lại. Trong bóng tối, cậu nhận ra ngay là người con trai mà gần đây RHYDER luôn đi cùng — một cậu trai trẻ. Lúc này, cậu ta đang trò chuyện vui vẻ với ba người con trai khác, cả bốn người cười đùa, không hề biết có ai đang đứng nhìn
Không thể chịu đựng được cảm giác đó nữa, Captain lặng lẽ bước về phía trước, cố gắng né tránh khỏi tầm nhìn của nhóm người đó. Nhưng khi ánh mắt của nhóm bạn ấy đột nhiên dừng lại, hướng về phía cậu, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề. Một sự thay đổi rõ rệt trong ánh mắt họ khiến Captain cảm nhận được sự khó chịu và khinh bỉ. Cả bốn người đồng loạt quay lại, ánh mắt đen đáo và đầy thách thức
"Chẳng phải là người đã từng làm tổn thương Quang Anh của chúng ta đây sao"- Một giọng nói chợt vang lên
"Đến giờ vẫn chưa chịu dừng lại à"- Một trong ba người con trai còn lại chen vào
"tưởng như nào hóa ra lại chẳng có chút tự trọng tí nào"
Những lời nói đó như những vết dao đâm thẳng vào tim Captain, làm cậu cảm thấy mình không còn chút giá trị nào trong mắt họ. Nỗi tức giận và tổn thương khiến cậu không thể kìm nén được nữa. Cậu lao vào đánh nhau với bọn họ, từng cú đấm, cú đá như muốn xả hết tất cả nỗi đau, sự bất lực, và sự giận dữ trong lòng
Hai người kia cũng không vừa, họ nhanh chóng đáp trả lại, nắm lấy cơ hội và lao vào phản đòn. Cuộc ẩu đả diễn ra nhanh chóng, bàn tay của Captain vung mạnh, nhưng vì không còn đủ sức lực, cậu chỉ kịp đánh trúng một cú vào mặt một trong hai người trước khi bị đẩy mạnh ra
Đứng từ phía xa, hai người còn lại của nhóm không thể đứng nhìn mãi, họ nhanh chóng lao vào can thiệp. Một người con trai khác trong nhóm cố gắng nắm lấy tay cậu, kéo ra, người còn lại thì vội đứng cản 2 tên kia lại. Captain, lúc này không còn sức lực, nhưng vẫn tiếp tục cố gắng đấm và đá như một đứa trẻ đang tức giận. Nhưng rồi, một trong ba người đó rút điện thoại ra và gọi cho RHYDER
"Quang Anh, anh cần đến đây ngay, xảy ra chuyện rồi"- một trong ba người nói, vừa giữ chặt Captain lại, vừa nói vào điện thoại
Không lâu sau, RHYDER xuất hiện từ phía xa, bước lại với dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị. Khi anh nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, ánh mắt anh lập tức thay đổi. Những người đang kéo Captain ra lập tức tản ra, và cuộc ẩu đả cũng dừng lại. Captain thở hổn hển, mắt đầy tức giận và đau đớn, nhưng không nói lời nào
RHYDER nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng và không hề có chút cảm xúc nào khi đối diện với Captain. Anh tiến lại gần, ánh mắt như đang tìm kiếm sự giải thích, nhưng cuối cùng anh chỉ lên tiếng với giọng điệu kiên quyết
"Đủ rồi"- RHYDER cất giọng, không hề có sự dao động. Anh quay sang mấy tên kia, ra hiệu họ im lặng
"Đủ rồi chứ hã"
Ba người còn lại, không nói gì thêm, chỉ im lặng không ai nói thêm lời nào. RHYDER nhìn về phía Captain, ánh mắt lạnh lùng và đầy thất vọng, nhìn vết thương trên mặt Captain và hai đứa kia mà RHYDER cảm thấy bất lực vô cùng
Ánh mắt của Captain không dám nhìn thẳng vào RHYDER. Cảm giác xấu hổ và thất bại trào dâng. Cậu chỉ im lặng, không nói một lời. Lúc này, mọi thứ dường như vỡ vụn hoàn toàn trong lòng cậu
"Đi về"- RHYDER nói ngắn gọn, sau đó quay lưng bước đi. Cả bốn người cùng nhau rời đi, bỏ lại Captain đứng trong bóng tối, một mình đối mặt với nỗi đau
Captain đứng đó, cúi đầu đôi mắt đỏ hoe, vẫn cảm nhận được sự thua cuộc và tuyệt vọng. Cậu muốn gọi tên RHYDER, muốn giải thích, nhưng những lời đó như bị nghẹn lại trong cổ họng. Thực tế là cậu không còn chỗ đứng trong thế giới của RHYDER nữa. Và dù có cố gắng thế nào đi nữa, cậu cũng không thể thay đổi được gì. Mọi thứ xung quanh cậu dường như biến mất, chỉ còn lại nỗi đau và sự trống vắng
"Cả cậu nữa đó Hoàng Đức Duy, đứng đó làm gì nữa, đợi tôi tới bế cậu đi à"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro