22
Quang Anh cũng không nghĩ Duy sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện này, và điều khiến Quang Anh bất ngờ đó là Duy lại nói là đồng ý quay lại với mình, và điều hoang mang hơn nữa là Hoàng Đức Duy vậy mà lại bế bổng mình đi vào nhà trước ánh mắt của bao người
Quang Anh cứ như chết đứng mà để yên Duy bế thẳng lên phòng, giờ đây Quang Anh đang ngồi trên giường được Đức Duy xoa xoa hai đầu gối đang hằn đỏ do cỏ gây ra. Ánh mắt Duy chăm chú nhìn vết đỏ trên chân mình Quang Anh có chút ngượng nhưng lại thấy rất thích
"anh nhìn nữa là nó mòn đi là em dỗi đó"- Duy khẽ ngước lên chạm vào ánh mắt ai kia
"em vô lí nhỉ là em nhìn đầu gối anh trước mà, với lại ai nói không biết dỗi là cái gì trên trái đất này"- Quang Anh chu mỏ lên cãi lại
"ơ thế giờ anh đang trách em đấy à"- ui sao Quang Anh của Duy lại đáng yêu thế chứ
"anh nào dám"- nhìn khuôn mặt ai kia phụng phịu mà Đức Duy cảm thấy tim mình đập nhanh quá đi mất S.O.S
"ngoan"- Duy cố kìm lòng lại mà với tay xoa đầu ai kia 1 cái
"cái đó....anh xin lỗi"- Quang Anh bỗng lên tiếng
"xin lỗi chuyện gì"
"thì anh tự nhiên nói chia tay với em rồi còn chặn em"
"anh cũng biết lỗi của mình nữa à"- Duy nghiêm mặt hỏi lại
"anh..."- Quang Anh chỉ biết vò vò cái góc áo của mình
"haizz vậy tại sao anh lại nói dối em là anh có người khác"- Duy nắm lấy tay cậu hỏi
"cái đó anh đâu có nói với em, anh nói với mọi người mà, ai biểu em nghe được chi"- cậu quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn vào ai kia
"nhìn em, là anh không có ai khác đúng không, em chỉ cần biết vậy thôi"- Duy lấy tay kéo khuôn mặt ai kia lại bắt nhìn thẳng vào mắt mình
"ừm Quang Anh không có ai khác hết"
"ừ vậy là được rồi"- Duy thả tay ra rồi ngồi lên giường cạnh ai kia
"em không muốn biết lí do tại sao anh chia tay với em à"- Quang Anh nhìn sang bên cạnh hỏi
"không muốn, nếu Quang Anh chia tay với em trước thì chắc chắn em là người sai rồi"- Duy nắm lấy tay Quang Anh áp lên má mình, mùi hương Duy thầm nhớ bao nhiêu lâu rồi
Quang Anh nghe Duy nói vậy chỉ biết cười khổ trong lòng, thằng bé thương mình như vậy mà mình lại cứ tìm lí do làm tổn thương nó, thật là tồi Quang Anh à
"ừm...vậy bậy giờ mình quay lại được không"- Quang Anh khẽ hỏi
"không"- Quang Anh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Duy
"không phải lúc nãy em đã đồng ý rồi sao"- Duy bật cười nói tiếp khi nhìn đôi mắt sắp rưng rưng của ai kia
"Duy trêu anh"- Quang Anh đẩy tên nhóc kia ra nhưng lại bị tên nhóc đó ôm vào lòng
"em đùa xíu thôi, vậy giờ mình đi xuống dưới nha"- Duy dụi vào mái tóc trắng của ai kia mà hỏi
"hã nhưng mà anh ngại"- Quang Anh hơi chút hoảng
"ngại cái gì, mình phải cho tất cả mọi người thấy tình yêu của chúng ta chứ"- Duy cười nhìn cậu
"nhưng mà lúc đầu anh lỡ mạnh mồm bảo anh không thích em"- Quang Anh hơi chột dạ nhớ về lúc đó
"thì anh không thích em nhưng em thích anh"- Duy nói rồi kéo Quang Anh đứng dậy
"nhưng mà..."
"thôi xuống với em nha"- chưa để Quang Anh nói hết câu Duy đã hỏi. Nhận được cái gật đầu của ai kia Duy mới vuốt lại tóc cho cậu rồi nắm tay cậu kéo xuống dưới.
Khi cả hai bước xuống dưới nhà, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Quang Anh vẫn cảm thấy không thoải mái với cái cách mà mọi người nhìn mình, nhất là khi trước đó đã có người nào đó đã mạnh miệng nói rằng mình không thích Duy.
Cậu muốn tránh khỏi mọi ánh nhìn, nhưng bàn tay ấm áp của Duy vẫn giữ chặt tay cậu, như thể không cho phép cậu lẩn tránh. Quang Anh có chút lúng túng, nhất là khi ánh mắt của Bray đang dõi theo từng cử chỉ của cả hai.
"Ơ, hai đứa kia lại quay lại rồi à"- giọng anh Tee thốt lên, không biết ý anh Tee là quay lại hay quay lại nhưng chắc chắn hai người này đã quay lại rồi.
"Ủa... hai đứa bay làm gì mà lâu dữ vậy?" – anh Xìn lên tiếng, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
"Không phải là hai đứa nó... à mà thôi, anh không nói nữa."- BigDaddy cũng nhìn qua với vẻ mặt nghiêm túc nhưng không thể giấu được nụ cười khẽ nơi khóe miệng.
"Được rồi, để chúng nó yên đi. Nhìn thế nào thì bọn trẻ cũng đã tự hiểu rồi mà"- Bray nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị anh Bâus đập nhẹ vào vai.
"Nhưng nếu nó làm Captain đau lòng lần nữa thì đừng trách tôi không nhắc trước"- Bray bực dọc hất tay anh Bâus ra, nhưng không phản đối nữa.
Duy chẳng để tâm đến sự ngại ngùng của Quang Anh, cậu ta tự tin kéo người yêu mình đi thẳng vào giữa đám đông
"mọi người, cho em và Quang Anh chơi chung với"- Duy lên tiếng, giọng rõ ràng và đầy tự hào kéo Rhyder ngồi xuống cạnh tụi Wean đang chơi ma sói
Tiếng rì rầm xung quanh càng làm Quang Anh muốn tìm lỗ mà chui xuống. Rồi không ai bảo ai, cả đám bạn cùng nhau vỗ tay, tiếng cười nói vui vẻ vang lên.
"Thấy chưa! Tôi nói mà đôi này chắc chắn quay lại"- BigDaddy vừa cười lớn vừa đập tay với Justa Tee.
"Tôi còn nói trước cả ông!"- anh Tee cũng cười theo, nhưng không quên nhắc lại phần dự đoán thắng cuộc của mình.
Isaac, Gin, Song Luân, và cả đám bắt đầu đùa giỡn, bàn luận rôm rả về cặp đôi vừa tái hợp. Dù bị trêu chọc, nhưng sự ấm áp và sự ủng hộ từ mọi người khiến Quang Anh cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
"Cái này phải gọi là plot twist nha mọi người ơi"- Negav cười khúc khích.
"Ôi, Quang Anh sao nhanh thế, lúc trước còn nói không thích ai kia cơ mà?"- Một giọng nói đùa cợt vang lên khiến Quang Anh đỏ mặt.
"Thì... chuyện tình cảm mà, thay đổi chóng mặt cũng là chuyện bình thường thôi!"- Captain đáp lại bằng một nụ cười tự tin, không để bất kỳ ai có cơ hội trêu chọc Rhyder thêm lần nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, Quang Anh nhận ra rằng, có lẽ Duy chính là người duy nhất khiến cậu cảm thấy an toàn và được yêu thương thực sự. Dù có đôi lúc trẻ trâu, tẻn tẻn, nhưng chỉ cần ở bên Duy, cậu luôn cảm thấy mình được che chở.
"Thôi thì lần này tạm tha cho tụi nó, nhưng nếu Rhyder làm con tôi khóc lần nữa, cả hai thầy trò chuẩn bị tinh thần đi"- Bray thì chỉ thở dài, lắc đầu nhưng lại không thể giấu đi sự vui vẻ trong ánh mắt, đáp lại anh thì Andree chỉ mỉm cười
Sau một lúc, bữa tiệc lại tiếp tục với tiếng cười nói rộn ràng, mọi người dường như quên mất câu chuyện của hai người. Quang Anh và Duy ngồi lại một góc, lặng lẽ trò chuyện với nhau. Cả hai như tạo nên một thế giới riêng mà chẳng ai có thể xen vào.
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Duy, Quang Anh hiểu rằng: "Ừm, lần này mình sẽ không để mất thằng nhóc này nữa"
"Duy này, anh thật sự không hiểu tại sao em lại chấp nhận quay lại với anh nhanh vậy. Em không giận anh sao?"- Quang Anh ngập ngừng hỏi, Duy im lặng một lúc, rồi cười nhẹ
"Em đã giận. Nhưng em nghĩ, quan trọng nhất là em không muốn mất anh. Đôi khi, yêu một người là học cách bỏ qua những lỗi lầm. Miễn là chúng ta còn yêu nhau, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được, đúng không"
Quang Anh cảm thấy tim mình như thắt lại. Cậu biết rằng mình đã may mắn khi có Duy bên cạnh, và rằng cậu không nên tiếp tục để những sai lầm trước đây làm ảnh hưởng đến tình yêu này nữa
"Ừ, anh sẽ không bao giờ làm em buồn nữa"- Quang Anh khẽ đáp, giọng nghẹn ngào nhưng đầy quyết tâm
"Em tin anh"- Duy cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Quang Anh
____________________________________
Sao thấy nó cứ bị xàm xàm với lãng xẹt sao ý nhỉ 🥹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro