Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Tôi bước đi trên những con phố cây gậy trong tay vang lên từng tiếng nện đều đặn trên mặt đường. Tôi tiếp tục di chuyển, chẳng quan tâm đến đâu là đích đến, chỉ để cảm giác tê dại từ đôi chân thôi thúc tôi đi, cho đến khi mọi thứ dần trở nên mơ hồ, và đám đông xung quanh tan biến như bóng mây. Cánh tay tôi chống lên chiếc ghế dài bên lề đường, ánh mắt tôi mờ đi, không còn nhìn thấy gì ngoài khoảng không vô tận trước mắt.

Capitano ngồi trong văn phòng, không một lời nói ra, nhưng trong đầu anh là một cơn sóng dữ dội. Anh đi qua đi lại, tự mắng mình về những gì đã xảy ra. Anh biết mình đã đẩy bạn quá xa, và giờ đây, không thể thoát khỏi cảm giác rằng bạn đang đơn độc, bị lạc lõng trong thế giới của chính mình.

"Chết tiệt... Tại sao tôi lại để cô ấy ra đi như thế này?" Anh thở dài, giọng nặng trĩu, rồi dứt khoát đứng dậy, quyết tâm tìm bạn.

Anh lao ra khỏi văn phòng, đôi mắt quét qua từng ngóc ngách trên con phố, tìm kiếm một dấu hiệu nào đó, dù chỉ là nhỏ nhoi của bạn.

"Không thể nào cô ấy đi xa đến vậy... Chết tiệt, cô ấy đâu rồi?"

Bước chân của anh nhanh chóng, quyết liệt, không ngừng tìm kiếm. Mưa bắt đầu rơi, những hạt mưa lạnh buốt và dai dẳng, làm ướt đẫm quần áo anh, nhưng chẳng thể ngăn được sự cuồng loạn trong lòng anh.

"Em đang ở đâu? Chết tiệt, em không thể ở ngoài trời trong lúc này!"

Anh chạy vội về phía nơi có thể là cuối cùng bạn đã đến, không bận tâm đến cơn mưa đang quất vào mặt. Đột nhiên, trong một thoáng, anh nhìn thấy cô ấy – bóng dáng cô đơn ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài bên lề đường.

"Đây rồi!"

Capitano vội vã tiến lại gần, bước chân hối hả, nhưng khi đến nơi, anh nhìn thấy Nefertiti ngồi đó, hoàn toàn tách biệt khỏi mọi thứ xung quanh. Mưa vẫn rơi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như thời gian dừng lại.

"Này! Em làm gì ngoài trời trong cơn mưa như thế này? Em sẽ ốm mất đấy!"

Lời nói của anh như lạc vào một khoảng không vô hình, khi ánh mắt của cô chỉ hướng vào không gian vô tận. Anh nhìn thấy sự trống rỗng trong đôi mắt ấy, và ngay lập tức, trái tim anh như vỡ vụn.

"Em không thể cứ như thế này mãi được. Tỉnh lại đi... Anh không muốn thấy em như thế này."

Capitano nắm chặt vai cô, lắc nhẹ, nhưng cái lắc ấy không thể nào xóa đi sự im lặng chết chóc vây quanh. Nefertiti chẳng phản ứng gì, chỉ là một con rối đã bị đứt dây.

"Đừng như vậy... Anh không thể thấy em như thế này, em là tất cả đối với anh!" Anh gần như gào lên, giọng anh vỡ ra trong sự tuyệt vọng.

Từng câu, từng chữ như một nhát dao vào lòng anh, khi anh thấy cô vẫn im lìm, không một tiếng động. Anh vuốt tóc ướt, trái tim nặng trĩu bởi sự bất lực.

"Em phải nói gì đó đi... Đừng chỉ ngồi đó như một cái xác không hồn. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa."

Cơn mưa vẫn rơi, như để tăng thêm sự cô đơn. Anh chạm vào vai bạn lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn, cố gắng phá vỡ bức tường im lặng đang bao phủ bạn.

"Em đang làm tan nát trái tim anh... Đừng bỏ anh lại một mình!" Anh tiếp tục lay cô, từng lời nói của anh như sự van nài từ tận đáy lòng.

Nhưng Nefertiti vẫn không phản ứng, cứ như một hình hài vô cảm, không còn chút sức sống. Anh đấm mạnh vào lưng ghế, âm thanh vang lên giữa cơn mưa, như một lời thở dài vô vọng.

"Em không thể để anh như thế này. Tại sao không thể tỉnh lại? Đừng từ bỏ, đừng buông tay..." Anh gào lên, giọng anh nghẹn lại trong cơn tuyệt vọng, trong sự sợ hãi rằng bạn sẽ mãi mãi chìm vào bóng tối đó.

Giữa tất cả, Capitano chỉ có thể đứng đó, tim anh đập dồn dập, nhưng không thể làm gì hơn ngoài sự thất bại. Cô như đã đi xa quá, và anh không thể ngừng tự hỏi liệu mình có thể kéo cô ấy ra khỏi vực thẳm đó hay không.

Trong bệnh viện, Nefertiti nằm đó, bất động, với những thiết bị theo dõi sự sống. Em vẫn còn sống, nhưng chẳng còn là chính mình nữa – một cái xác rỗng không hồn, một con búp bê không sức sống.

Mỗi ngày, Capitano ngồi bên em, cầu nguyện cho em thức dậy. Anh nói chuyện với em, dù biết em không thể nghe thấy. Anh kể về công việc, về nhiệm vụ thám hiểm sắp tới với Tartaglia, nhưng điều duy nhất anh mong là em mở mắt ra. Anh cố gắng giữ vững, nhưng đôi mắt anh không thể giấu đi sự đau khổ và lo lắng khôn nguôi.

Capitano và Tartaglia đã lên đường đến biên giới Mondstadt, một hành trình dài và gian nan. Dù nhiệm vụ trước mắt chiếm trọn tâm trí, Capitano không thể nào xua đi cảm giác lo lắng đang dâng lên trong lòng.

Anh ta yêu cầu bác sĩ cập nhật tình hình sức khỏe của Nefertiti thường xuyên nhất có thể, mặc dù con đường hiểm trở này khiến việc trao đổi thư từ gần như không thể. Dù có cố gắng cắm mặt vào công việc, trái tim anh luôn quay cuồng với những nỗi niềm lo sợ không tên.

Mỗi khi có cơ hội nghỉ ngơi, Capitano lại yêu cầu Tartaglia dừng lại để gửi thư, mong mỏi nhận được một tín hiệu nào đó từ bạn, dù chỉ là một từ ngữ nhỏ nhoi. Ông không thể chịu nổi ý nghĩ rằng bạn có thể đang đau đớn, có thể đã rời xa thế giới này mà ông không thể kịp cứu vãn.

Và rồi, sau hai tháng, một bức thư đến tay Capitano, khi anh vẫn đang trên con đường vô tận. Đọc những dòng chữ trong thư, lòng anh như bị xé rách.

"Nefertiti qua đời tại bệnh viện vì suy tim."

Chỉ có vậy. Những từ ngữ lạnh lùng ấy rơi xuống, dập tắt hết mọi ánh sáng trong trái tim anh. Chưa bao giờ Capitano cảm thấy một đòn tấn công mạnh mẽ đến thế.

Mặt anh ấy như trắng bệch đi, trái tim đập thình thịch như một tiếng trống báo hiệu sự tận cùng. Capitano không thể tin được, không thể chấp nhận được sự thật này. Không thể là Nefertiti, không thể ra đi. Anh đọc đi đọc lại bức thư, hy vọng đó chỉ là một trò đùa tàn nhẫn. Nhưng sự thật không thay đổi, sự mất mát dần dần thấm vào từng tế bào trong cơ thể.

Mỗi đêm, trong giấc ngủ, những cơn ác mộng đen tối về cô không buông tha Capitano.

Đêm hôm ấy, anh mơ thấy cô ấy, cầm súng và bước vào bìa rừng, thực hiện nhiệm vụ một mình. Dù gọi tên em, dù anh cố gắng chạy theo, Nefertiti vẫn không quay lại, như thể không hề nghe thấy tiếng gọi từ trái tim anh ấy.

Khi Capitano tỉnh giấc, tim anh đập loạn nhịp, cơ thể run rẩy. Cảnh tượng cô ấy bước đi một mình, khẩu súng trên vai, vẫn in sâu trong đầu anh. Cảm giác bất lực, hoảng loạn như một cái gai đâm vào tim. Anh muốn kéo cô ấy lại, muốn bảo vệ, nhưng mọi thứ đều vô ích. Anh chỉ có thể nhìn cô ấy bước vào nguy hiểm, mà không làm gì được.

Giấc mơ lại dẫn ông về một cảnh tượng khác. Một Capitano khác, đầy giận dữ, đang mắng Nefertiti trong văn phòng. Cô ấy cúi đầu, cơ thể căng cứng, tay nắm chặt, mắt ngấn lệ. Và Capitano trong văn phòng đó, mù quáng vì trận lôi đình, không nhận ra người đang đứng dưới đang chịu đựng đến mức nào. Không hề biết rằng những lời nói của mình như những con dao sắc lạnh, cứa vào trái tim Nefertiti từng chút một.

Sau đó, giấc mơ đưa Capitano đến khu rừng ấy, nơi Nefertiti ngồi bên ấm nước nóng, tay run rẩy trong tuyết, vừa khóc vừa viết di chúc.

Chiếc đồng hồ bỏ túi anh tặng cô ấy vẫn trong tay Nefertiti, ôm chặt vào ngực như một vật quý giá nhất.

"Em không muốn chết, Capitano. Em chỉ muốn ở bên anh lâu hơn."

Tiếng nói ấy vang lên như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Capitano đứng đó, bất động, chỉ có thể nhìn em khóc, nhìn em cô đơn trong nỗi đau vô hạn. Nefertiti ôm chiếc đồng hồ như một kỷ niệm duy nhất còn lại giữa hai người, và anh chỉ có thể nhìn thấy cô ra đi, bất lực, không thể làm gì.

Giấc mơ lại tiếp tục. Nefertiti đứng đó, đối mặt với trận tuyết lở đang ập đến, không chạy trốn, không một chút phản kháng.

Capitano muốn hét lên, muốn kéo em đi, nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Cái nhìn kiệt quệ, cái nhìn như đã từ bỏ của cô ấy, khiến anh không thể chịu đựng được nữa. Anh muốn chạy đến bên cô, muốn cứu lấy, nhưng khoảng cách giữa hai người cứ dần xa hơn, như một ngọn núi ngăn cản anh.

Khi bạn ngã xuống, bị trận bão tuyết cuốn đi, Capitano chỉ có thể đứng đó nhìn, trái tim như bị xé toạc. Mọi thứ mờ nhạt, vô nghĩa, khi anh không thể cứu bạn.

Và rồi, khi em được cứu sống, yếu đuối và đau đớn, anh lại cảm thấy một nỗi tội lỗi khôn nguôi. Capitano thấy bạn còn sống, nhưng dường như bạn đã mất đi một phần rất lớn trong mình, một phần mà chính anh ấy đã gây ra.

Cuối cùng, một ngày, anh nhận được tin xác nhận sự ra đi của em.

"Nefertiti đã qua đời trong bệnh viện vì suy tim."

Trái tim Capitano như bị đập vỡ, từng mảnh vỡ rơi xuống tận đáy. Anh không thể thở nổi, không thể hiểu nổi cảm giác hối hận, tội lỗi và sự bất lực đang dồn nén trong ngực mình. Mất Nefertiti, ông như mất đi tất cả, chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận.

Nefer của tôi...Nefer...

Ngày qua ngày, Capitano chỉ có thể sống trong nỗi đau, trong những ký ức, những giấc mơ, những khổ đau mà chính ông đã gây ra. Anh đã không kịp cứu Nefer, không kịp bảo vệ em. Mỗi cơn sốt, mỗi cơn mê sảng chỉ là một lời nhắc nhở rằng anh đã thất bại, rằng không có gì có thể cứu vãn được nữa.

"Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi bất tỉnh?"

Một trong những cấp dưới của anh lên tiếng, cập nhật thông tin ngắn gọn cho anh.

"Anh đã bất tỉnh khoảng hai ngày, và cơn sốt của anh tăng cao trong thời gian đó. Chúng tôi bắt đầu lo lắng, nhưng nhiệt độ của anh đã ổn định rồi."

Capitano gật đầu, vẫn cảm thấy hơi mất phương hướng nhưng biết ơn vì cơn sốt của mình đã được kiểm soát.

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."

Anh cố gắng ngồi dậy xa hơn, nhưng căn phòng bắt đầu quay cuồng, vì vậy anh phải nằm xuống lại.

Cấp dưới nhìn anh với vẻ lo lắng.

"Anh nên nghỉ ngơi thêm một chút, Capitano. Anh vẫn còn yếu và kiệt sức vì sốt. Chúng tôi có thể xử lý mọi việc cho đến khi anh khỏe hơn."

Capitano cố gắng phản đối, nhưng anh có thể cảm thấy sự kiệt sức và mệt mỏi sâu trong xương tủy mình. Anh biết cấp dưới của mình đã đúng.

"Được rồi," anh nói, giọng vẫn khàn khàn vì sốt. "Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút. Nhưng hãy cập nhật cho tôi nếu có chuyện gì lớn xảy ra."

Cấp dưới của anh gật đầu, và những người khác rời khỏi phòng, để lại Capitano nghỉ ngơi và hồi phục.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào việc làm dịu trái tim đang đập nhanh và làm sáng tỏ tâm trí hỗn loạn của mình. Khi anh nằm đó, những mảnh ký ức và giấc mơ từ cơn mê sảng của anh bắt đầu trở lại với anh, nhưng chúng vẫn mơ hồ và rời rạc. Anh nhớ lại những tia lửa, tiếng súng nổ, và... khuôn mặt của Nefertiti?

Capitano trở về Snezhnaya, cơ thể mệt mỏi sau chuyến thám hiểm dài, nhưng tâm trí anh còn xa vời, vương vấn những điều không thể quên.

Anh bước vào văn phòng của Nefertiti, nhưng nơi ấy chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo, không khí ngột ngạt, như thể chính thời gian đã vội vã rời đi, không để lại một dấu vết nào của cô. Trên bàn làm việc, những tờ giấy ngổn ngang không còn ai chăm chú lật qua.

Đâu đó trong không gian, anh tưởng như vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ, tiếng thở dài của cô, những lời chia sẻ trong những buổi nghỉ ngắn. Nhưng giờ đây, không gian ấy đã chìm trong sự im lặng chết chóc.

Một người lạ đang ngồi ở vị trí của cô, và sự vắng mặt của Nefertiti như một vết thương sâu trong trái tim anh, khiến mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn.

Không thể chịu đựng được cảm giác đó, anh rời đi, tìm đến bệnh viện với nỗi lòng đầy những nghi vấn. Giữa ánh đèn bệnh viện nhấp nháy, như thể sự sống và cái chết đang đùa giỡn ngay trước mắt, anh yêu cầu giấy chứng tử của Nefertiti, chỉ để nhìn thấy những con chữ lạnh lùng, không mang lại một chút an ủi nào.

Mọi thứ như đang vỡ vụn trong tâm trí anh. Giấy chứng tử không ghi rõ thời điểm tim cô ngừng đập, không có kết quả điện não đồ cuối cùng, và bác sĩ điều trị của cô đã rời đi, như thể cuộc đời cô chỉ là một cơn gió thoảng qua.

Mỗi chữ trên tờ giấy đó như một nhát dao, cắt vào sự tỉnh táo của anh, khiến anh không thể thoát khỏi cảm giác như có điều gì đó mờ ám, không được nói ra.

Anh không thể chịu nổi sự mơ hồ này. Lương tâm anh gào thét, tự trách bản thân đã không nhận ra sớm hơn, đã không làm gì để giữ cô lại. Liệu có phải anh đã bỏ qua những dấu hiệu? Có phải anh quá muộn màng, giống như những người đứng nhìn ngọn lửa cháy mà không dám lao vào cứu lấy?

Quyết tâm của anh đã được nung nấu trong ngọn lửa ấy, nhưng nỗi sợ hãi lại kéo anh ra xa, cứ như một tảng đá nặng trĩu đè lên ngực. Anh sử dụng tất cả các mối quan hệ, những sức mạnh có trong tay, để tìm ra bác sĩ điều trị của cô.

Khi anh biết rằng bác sĩ ấy đang làm việc dưới tên anh trai mình, trong một vùng nông thôn hẻo lánh, nỗi lo sợ trong anh lại càng lớn dần, như một cơn sóng dữ đang vỡ tung mọi thứ trước mắt.

Cuối cùng, anh cũng đặt chân đến một thị trấn nhỏ, nơi mà thời gian như ngừng lại, nơi mà những cánh đồng và khu rừng u ám như muốn nuốt chửng mọi dấu vết của nhân loại. Mỗi bước đi của anh trong không gian im lặng đó giống như những nhịp đập của trái tim anh đang chậm lại, như thể anh đang tiến vào một thế giới khác, nơi không có gì ngoài sự u sầu và nghi ngờ.

Khi bước vào tòa nhà, anh cảm thấy như không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt hơn, như có một sức ép vô hình đè lên lồng ngực. Mắt anh quét nhanh, không biết có phải là do sự căng thẳng hay vì những hình ảnh xung quanh khiến anh cảm thấy mơ hồ, giống như đang trong một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

Khi bác sĩ bước ra, ánh mắt anh thoáng giật mình, nhưng cũng có một chút mong mỏi. Anh không cần lời chào, không cần bất kỳ sự quan tâm nào, chỉ cần một câu trả lời, dù đó có là sự thật đau đớn đến đâu.

"Tôi cần hỏi anh về một bệnh nhân mà anh đã phụ trách trước đây. Tên cô ấy là Nefertiti Kiselev."

Bác sĩ thở dài, cái thở dài ấy như một tiếng thở của chính sự sống đã rời bỏ, và gật đầu. "Vâng, tôi đã phụ trách cô ấy."

Lời xác nhận ấy rơi xuống như một cú đấm mạnh vào tim anh. Nó như lời thú nhận của chính số phận, như thể mọi hy vọng, mọi câu hỏi anh mang theo đều chẳng thể thay đổi được điều gì. Anh hít một hơi thật sâu, giọng anh lạnh lùng, nhưng ánh mắt không thể giấu đi nỗi sợ hãi đang lấn át trong lòng.

"Tôi có một số câu hỏi về tình trạng của cô ấy và những sự kiện dẫn đến cái chết của cô ấy. Nếu anh vui lòng trả lời."

Bác sĩ ngả người ra sau ghế, tháo kính ra, và xoa trán như thể cố gắng xua tan đi một cơn đau đầu dai dẳng. Cả căn phòng trở nên im ắng, không gian dường như nặng nề hơn. Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi mới cất lời.

"Xin anh hãy giữ bí mật này."

Mắt Capitano mở lớn, mọi giác quan trong anh như căng ra, tim anh thắt lại. Giây phút ấy, anh cảm thấy như thế giới xung quanh đang chao đảo. Mọi thứ dường như đang đẩy anh vào một vực thẳm, nơi không có lối thoát.

Anh gật đầu, nhưng không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. "Tôi hứa, tất cả sẽ được giữ kín."

Bác sĩ nhìn quanh một lần nữa, rồi thở dài, như thể quyết định đẩy tất cả những bí mật ẩn giấu vào lời nói cuối cùng.

"Nefertiti... cô ấy vẫn chưa chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro