Chương 2
Nefertiti đeo balo, chiếc xe tải lăn bánh trên con đường mòn dẫn đến biên giới của khu rừng phía bắc. Tuyết đã phủ đầy mặt đất, dày đến mức cao tới mắt cá chân, như một tấm chăn trắng vô tận chào đón cô. Mùa đông, lạnh lẽo và tàn nhẫn, đã lên đến đỉnh điểm, tạo nên một cảnh tượng u ám nhưng đầy quyền lực.
Cô nhảy ra khỏi xe, đưa tay chào tạm biệt người lái, không nói thêm lời nào, không cần sự an ủi hay lời động viên. Nhìn bàn chân đã bị lúng xuống nền tuyết, sự tĩnh lặng của chính bản thân nhắc nhở về khó khăn mà cô sắp phải nếm trải. Một mình tiến vào khu rừng, nơi mà sự sống và cái chết như một lưỡi kiếm dài treo lủng lẳng trên đầu Nefertiti.
Khi quay đầu lại, nhìn chiếc xe đẩy dần khuất sau màn tuyết dày đặc, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng. Đó không phải sự tiếc nuối, mà là một sự kết thúc. Cô đã cắt đứt mọi liên kết, không có đường lui. Giờ đây, chỉ có con đường phía trước, nơi nhiệm vụ và cái chết chờ đón.
Nefertiti hít một hơi sâu, dồn hết mọi sức lực và quyết tâm vào bước chân tiếp theo, bước vào khu rừng đầy băng giá và thách thức, không một ai có thể giúp đỡ cô lần nữa.
Nefertiti bước vào khu rừng phía Bắc, và ngay lập tức, cô cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Tuyết rơi càng lúc càng dày, phủ lên mặt đất một lớp trắng tinh khôi, như thể khu rừng này đang chìm vào một giấc ngủ vĩnh viễn. Gió lạnh cắt da, buốt thấu từng lớp vải, nhưng cô không hề cảm thấy rùng mình. Mỗi bước đi của cô để lại dấu ấn trong lớp tuyết mềm, nhưng những dấu vết đó nhanh chóng bị che lấp bởi màn tuyết rơi dày đặc.
Không gian xung quanh gần như bị tẩy trắng, không còn sắc màu, chỉ có những đám tuyết mờ mịt và những cây cối trơ trọi, đen đặc, không sức sống. Mọi thứ chìm trong sự im lặng, một sự tĩnh lặng đến mức chói tai. Không có tiếng chim, không có tiếng thú rừng, chỉ có tiếng bước chân của cô vang lên trên nền tuyết, như một âm thanh duy nhất phá vỡ sự yên bình giả tạo này.
Mặc dù nguy hiểm ẩn chứa trong từng bước đi, mặc dù cô biết mình có thể đối mặt với bất cứ hiểm họa nào trong khu rừng lạnh lẽo này, nhưng kỳ lạ thay, cô lại cảm thấy...thư thái. Một cảm giác an yên lạ lùng, không phải vì sự thiếu thốn của cảm giác sợ hãi, mà là vì sự chấp nhận hoàn toàn đối với những gì đang diễn ra. Cô không còn là người lính chiến đấu với kẻ thù, mà là một người đi trên con đường riêng của mình, đối mặt với số phận mà cô đã chọn.
Mỗi bước đi của cô càng lúc càng sâu hơn vào trong rừng, nơi mà tuyết và bóng tối sẽ dẫn lối cho một cuộc hành trình không thể quay lại. Đôi mắt Nefertiti đảo lên giữa trời và đất, như sắp không phân biệt được những sắc thái trắng, xám âm u của khu rừng.
Nefertiti đứng dưới gốc cây khổng lồ, nơi đã được đào một hố sâu để tránh gió và bão tuyết. Tuyết rơi không ngừng, càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn trong khu rừng hoang vắng. Cô châm một ít nước ấm, thở dài khi tháo găng tay ra, đôi tay đã khô đến mức run rẩy. Đôi bàn tay ấy, đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, giờ đây lại run rẩy vì cái lạnh buốt giá của mùa đông. Cô thử thoa một ít gel rửa tay, cố gắng lấy lại cảm giác của các khớp. Sau đó rồi kiểm tra súng và hộp đạn – những công cụ mà cô phải dựa vào trong nhiệm vụ này.
Cô lật mở đồng hồ bỏ túi, ánh mắt dừng lại ở biểu tượng quen thuộc, logo của đội. Thượng tướng Capitano. Cô vẫn nhớ nụ cười của anh khi đưa cho cô chiếc đồng hồ vào ngày cô được thăng chức. Một khoảnh khắc đáng nhớ, nhưng giờ đây, nó chỉ như một phần ký ức xa vời, dường như thuộc về một người khác, một thời điểm khác.
Cảm giác lạnh giá không ngừng xâm chiếm cô, nhưng cô không thể lùi bước. Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành. Cô mở từng tài liệu, rồi dừng lại khi nhìn thấy một tờ giấy trắng trong đống giấy tờ.
"Di chúc". Một từ ngắn gọn, nhưng đầy sức nặng.
Nefertiti cầm bút máy và bắt đầu viết những dòng đầu tiên.
"Nefertiti Kiselev. Ngày 28 tháng 12. Có lẽ là nhiệm vụ cuối cùng của tôi. Gửi đến những người tôi yêu, gửi đến đất nước tôi yêu. Tài sản và di sản của tôi, hãy giúp đỡ những đứa trẻ vô gia cư..."
Mỗi dòng chữ trôi qua dễ dàng, mềm mại và đầy tính cao quý. Cô tự hỏi, liệu có quá "giả tạo" không khi viết những lời này, trong khi bản thân cô có thể sẽ không bao giờ trở về.
Và rồi, khi bức thư đã gần hoàn thành, cô lấy ra một ít mực "vô hình" và viết dòng cuối cùng, một lời tâm sự mà cô không thể nói ra trực tiếp.
"Capitano, em suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống, em muốn ở bên anh lâu nhất có thể."
Đó không phải là lời tỏ tình, mà là một sự thú nhận, một điều mà cô đã giữ kín trong lòng suốt bao nhiêu năm. Một cảm xúc lạ lẫm, nhưng cũng chân thành. Cô gấp tờ giấy lại, đặt nó vào một chiếc phong bì nhỏ và kẹp vào cuốn sổ tay.
Bây giờ, nhiệm vụ vẫn còn, và cô biết rằng, có thể đây là khoảnh khắc cuối cùng của mình. Nhưng cô không hối tiếc. Từng dòng chữ ấy như một lời chia tay, một di sản mà cô để lại trong thế giới này.
—
Capitano ngồi trong văn phòng, đôi mắt lướt qua đống giấy tờ trên bàn làm việc mà không thực sự chú tâm. Mọi thứ trước mặt anh chỉ là những con số và chữ viết vô hồn. Nhưng tâm trí anh không thể rời khỏi Nefertiti. Anh tự hỏi, cô ấy đang ở đâu, cô ấy có an toàn không, và liệu cô ấy có đang thực hiện nhiệm vụ mà không gặp rủi ro gì? Những câu hỏi không lời đáp cứ lởn vởn trong đầu anh, và anh không thể tách rời khỏi chúng, dù cố gắng tập trung vào công việc.
Mắt anh lướt qua những văn bản, nhưng không thể ghi nhớ bất cứ thông tin gì. Cảm giác lo lắng vẫn đeo bám anh, không thể tránh khỏi.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của anh. Capitano hít một hơi, lắc đầu, cố gắng đẩy những lo âu ra ngoài.
"Vào đi," anh gọi, giọng trầm và mệt mỏi.
Cánh cửa mở ra, và một người bước vào, làm gián đoạn giây phút tĩnh lặng trong căn phòng.
Capitano ngẩng đầu lên, nghe thấy tin báo. Trong khoảnh khắc, sự lo lắng trong lòng anh có phần dịu đi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vơi bớt. Mặc dù có phần hài lòng khi nghe rằng nhiệm vụ của Nefertiti đã hoàn thành, một sự cảnh giác vẫn còn tồn tại trong anh. Anh không thể quên những gì cô ấy đã phải đối mặt, những nguy hiểm có thể vẫn rình rập trong từng bước đi.
"Cô ấy thực sự làm được à?" anh hỏi, giọng không giấu được sự bất ngờ, dù anh đã tin tưởng vào khả năng của Nefertiti.
Người lính đáp lại, "Vâng, thưa ngài. Nhiệm vụ đã được hoàn thành. Bộ phận hậu cần đã nhận được hộp năng lượng lò phản ứng hạt nhân còn nguyên vẹn. Máy bay không người lái đã mang nó trở lại an toàn. Ngoài ra, trại địch cũng đã bị xóa sổ hoàn toàn."
Một cảm giác nhẹ nhõm nhưng lạ lùng trào dâng trong lòng Capitano. Cô ấy đã làm điều mà anh không chắc chắn rằng cô có thể làm được, nhưng chính xác là Nefertiti, người mà anh đã từng nghi ngờ sẽ là người duy nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Capitano gật đầu, một sự tán thưởng lặng lẽ trong ánh mắt anh. Anh không thể quên những ngày tháng mà cô đã phải đối diện với khó khăn và sự nghi ngờ từ chính mình. Và giờ đây, cô đã chứng minh rằng mình không chỉ là một người lính mà còn là người anh có thể tin tưởng.
"Vậy là cô ấy đã thành công," anh nói, tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhìn ra cửa sổ như đang suy ngẫm. "Thật đáng kinh ngạc."
Người lính hít một hơi thật sâu, rồi từ từ nói, giọng có chút ngập ngừng.
"Thưa ngài, nhưng Nefertiti đã sử dụng mìn để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt. Tuy nhiên, rung động từ vụ nổ đã gây ra một trận tuyết lở lớn, khiến tình hình trở nên... phức tạp hơn."
Tim Capitano chùng xuống, cảm giác nặng trĩu xâm chiếm lòng anh khi nghe về trận tuyết lở. Đó không phải là phần của kế hoạch, và anh không thể hiểu tại sao Nefertiti lại hành động như vậy. "Một trận tuyết lở? Tại sao cô ấy lại đi chệch khỏi nhiệm vụ? Tại sao lại tự đặt mình vào nguy hiểm như thế?" Những câu hỏi xoay vòng trong đầu anh, khiến anh không thể tập trung vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Anh đứng dậy, bước vài bước, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. "Cô ấy có phải...?" Capitano bắt đầu nói, nhưng rồi ngừng lại. Anh không dám kết thúc câu hỏi. Liệu có phải cô ấy đã... không còn an toàn?
Người lính lắc đầu nhẹ, vẻ mặt buồn bã và căng thẳng.
"Doanh trại bị chôn vùi trong tuyết," anh nói, giọng trầm. "Chúng tôi đã cử một số đội đến điều tra. Họ tìm ra nơi trú ẩn trên cây của cô ấy, các tài liệu bị bỏ lại, một số vật dụng cá nhân. Ngoài ra..."
Người lính rút ra một cuốn sổ tay và chiếc đồng hồ bỏ túi, tay hơi run khi đưa chúng cho Capitano. "Đây là những thứ chúng tôi tìm được."
Capitano cầm lấy chúng, ánh mắt chậm rãi lướt qua cuốn sổ tay và chiếc đồng hồ bỏ túi, rồi nhìn người lính.
"Nefertiti có lẽ... tôi hy vọng cô ấy chỉ biến mất trong trận tuyết lở," người lính tiếp tục, giọng run nhẹ. "Vì hộp năng lượng vẫn còn nguyên vẹn, có thể cô ấy vẫn còn sống cho đến khi máy bay không người lái rời đi. Nhưng chúng tôi không thể chắc chắn."
Im lặng kéo dài trong phòng. Capitano cảm thấy một nỗi lo lắng khôn nguôi trong lòng. Những suy nghĩ về Nefertiti, về khả năng cô ấy vẫn còn sống, chưa chết dưới lớp tuyết lạnh, không thể không khiến anh lo âu.
Capitano cảm thấy một cơn sóng cảm xúc đan xen – nhẹ nhõm vì nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng cũng đầy sợ hãi và lo lắng cho sự an toàn của Nefertiti. Anh cầm lấy cuốn sổ tay và chiếc đồng hồ bỏ túi từ tay người lính, ánh mắt anh nheo lại khi nhìn thấy chữ viết của Nefertiti, từng nét chữ như chạm vào lòng anh, làm anh không khỏi căng thẳng.
"Cô ấy đã viết di chúc... nên cô ấy biết những rủi ro," Capitano lẩm bẩm một mình, giọng anh trầm xuống. "Cô ấy biết điều này có thể xảy ra, và cô ấy vẫn tiếp tục nhiệm vụ. Kẻ ngốc đó..."
Mắt anh tiếp tục dõi theo những dòng chữ của Nefertiti, cảm giác tội lỗi như một tảng đá nặng đè lên lồng ngực. Anh đã biết nhiệm vụ này nguy hiểm, nhưng lại vẫn cử cô đi, vẫn gửi cô vào một thử thách mà anh không thể đoán trước được. Chỉ nghĩ đến những gì cô có thể đang phải trải qua, lòng anh không khỏi đau đớn.
Nắm chặt tay, Capitano đóng cuốn sổ lại, quyết định rõ ràng trong tâm trí.
"Gửi một đội đi tìm cô ấy. Tôi không quan tâm nếu nó nguy hiểm. Họ phải tìm thấy cô ấy... bất kể mọi giá," anh ra lệnh, giọng trầm và kiên quyết, như thể không thể để một người lính, đặc biệt là Nefertiti, mất đi mà không cố gắng cứu vớt.
Người lính cúi chào và nhanh chóng rời khỏi văn phòng, để lại Capitano một mình. Anh ngả người ra sau ghế, cảm giác tội lỗi dâng lên như một cơn sóng vây quanh tâm trí. Dù biết rằng mọi quyết định của mình là vì lý do quân sự, nhưng anh không thể xua đi cảm giác tự trách mình. Mỗi phút trôi qua, mỗi suy nghĩ về Nefertiti khiến anh càng cảm thấy nặng nề hơn.
"Xin hãy ổn..." Capitano lẩm bẩm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay của Nefertiti trên bàn. Anh không thể không lo lắng về những gì đã xảy ra với cô, và tình hình mà cô phải đối mặt.
Trong những ngày tiếp theo, mặc dù Capitano cố gắng giữ mình bận rộn với công việc, nhưng tâm trí anh vẫn cứ quay về với Nefertiti. Anh không thể xóa bỏ những hình ảnh về cô trong cơn bão tuyết, không thể ngừng lo sợ về việc cô sẽ phải đối mặt với cái chết một mình trong rừng, hoặc ở một nơi mà không ai biết được, cô độc mà ra đi. Và nếu cô ấy được tìm thấy, liệu cô ấy còn có thể chiến đấu nữa không?
Cuối cùng, sau nhiều ngày chờ đợi, một người lính vội vã xông vào văn phòng của Capitano, thở hổn hển.
"Thưa ngài, chúng tôi vừa nhận được một báo cáo khẩn cấp. Nefertiti đã được tìm thấy," người lính nói, giọng nặng nề, cố gắng lấy lại hơi thở.
Tim Capitano đập mạnh trong lồng ngực khi nghe tin. Anh nhảy ra khỏi ghế, đôi mắt mở to, gần như không tin vào những gì mình vừa nghe.
"Cô ấy... Cô ấy ổn chứ? Cô ấy ở đâu?" Capitano hỏi, giọng đầy lo lắng và gấp gáp.
Người lính lắc đầu nhẹ, ánh mắt đầy sự lo âu.
"Cô ấy rơi xuống vực, nhưng may mắn là cô ấy vẫn còn sống. Tuy nhiên, cô ấy bị thương rất nặng."
Nghe tin này, tim Capitano chùng xuống. Anh lẩm bẩm trong miệng: "Cô ấy còn sống, nhưng bị thương rất nặng..." Tâm trí anh ngay lập tức chuyển sang chế độ lập kế hoạch, không để bất kỳ sự trì hoãn nào nữa.
"Tình trạng của cô ấy thế nào? Cô ấy có thể di chuyển không? Cô ấy có tỉnh táo không?" Capitano vội vã hỏi, không thể kiềm chế sự lo lắng trong giọng nói.
Người lính lấy một tờ giấy ra, từ từ liệt kê những vết thương mà anh đã nghe được.
"Cô ấy đang phẫu thuật. Bác sĩ nói... cô ấy bị gãy hai xương sườn, một bên phổi bị rách. Xương đùi của cô ấy bị gãy, và có lẽ cô ấy chỉ còn 60% thị lực ở một bên mắt. Cô ấy bị điếc hoàn toàn ở một bên tai..."
Mỗi từ của người lính như một nhát dao đâm vào trái tim Capitano. Anh đứng sững lại, không thể thốt lên lời nào, trong đầu anh, hàng nghìn kế hoạch và mệnh lệnh bắt đầu hình thành nhưng giờ nó đang đông cứng lại, và có những vết nứt những vết nứt lớn đến mức tảng băng đó như sắp sụp đổ.
Cô ấy vẫn còn sống, và anh sẽ không để cô ấy phải chịu đau đớn một mình.
Capitano cảm thấy đầu óc mình quay cuồng khi người lính tiếp tục mô tả những vết thương của Nefertiti. Mỗi từ như một cú đâm mạnh vào ngực anh. Làm sao một người có thể sống sót sau một sự kiện khủng khiếp như vậy? Câu hỏi này không ngừng lặp lại trong đầu anh.
"60% thị lực ở một bên mắt? Cô ấy bị điếc một bên tai? Gãy xương sườn, thủng phổi, gãy xương đùi..." Giọng của Capitano trở nên nhỏ dần, anh không thể tin vào những gì mình đang nghe.
"Làm sao... làm sao cô ấy sống sót sau tất cả những chuyện đó? Làm sao cô ấy có thể sống sót sau cú ngã như vậy?" Giọng anh nghẹn lại vì sự sốc.
"Kiến lửa, thưa ngài..." Người lính nhẹ nhàng đáp lại.
Capitano nhíu mày, cố gắng hiểu. "Kiến lửa? Anh đang nói gì vậy?" Anh hoàn toàn bối rối trước phản ứng của người lính.
"Cô ấy ngã xuống gần một đàn kiến lửa. Chúng rất độc, nhưng khi chúng tấn công cô ấy, cơ thể cô ấy liên tục sản xuất adrenalin để chống lại nọc độc. Điều đó giúp cô ấy sống sót trong nhiều ngày đủ lâu để chúng tôi tìm thấy cô ấy." Người lính giải thích, nhưng rõ ràng là anh vẫn không thể tin vào điều mình vừa nói.
Capitano mở to mắt, không thể tin vào những gì mình nghe. Kiến lửa ư? Một đàn kiến có thể cứu mạng Nefertiti? Anh không biết phải cảm thấy thế nào về điều này, nhưng rõ ràng, sự sống sót của cô ấy đã vượt qua mọi khả năng hợp lý.
"Vậy... anh đang nói với tôi rằng một đàn kiến đã cứu mạng cô ấy ư?" Capitano hỏi, giọng anh không tin, đồng thời cũng có chút sửng sốt.
Người lính chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Capitano lắc đầu chậm rãi, cố gắng xử lý thông tin. Sự thật rằng một đàn kiến có thể là yếu tố sống sót cho Nefertiti thật khó tin. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ một điều không thể phủ nhận: cô ấy là một chiến binh mạnh mẽ, một người không bao giờ từ bỏ.
"Thật không thể tin được..." Capitano lẩm bẩm, đôi mắt anh tối sầm lại khi suy nghĩ về tình huống khó tin này. "Thật không thể tin được..."
Capitano cảm thấy như thể mọi suy nghĩ trong đầu đều đổ sập xuống. Mỗi từ trong di chúc của Nefertiti như một nhát dao vào tim anh. Những gì anh đọc không phải là chỉ những lời cuối cùng của cô, mà là sự ám ảnh của sự thật: Cô ấy đã nghĩ đến anh, trong lúc đối mặt với cái chết. Anh không thể không cảm thấy trách nhiệm nặng nề, khi chính anh là người đã ra lệnh cho cô ấy đi vào con đường này.
Anh đặt cuốn sổ tay xuống bàn và tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại một lúc, cố gắng lắng nghe chính mình. Nhưng trong tâm trí anh, tiếng nói của sự tội lỗi vẫn vang lên không ngừng. "Mình đã làm gì thế này...?"
Nỗi buồn và sự tội lỗi bao trùm lấy anh. Anh biết rõ, nếu không phải vì quyết định của mình, có lẽ Nefertiti đã không phải chịu đựng những đau đớn này. Anh đã biết rõ rằng nhiệm vụ này nguy hiểm, nhưng anh vẫn cử cô ấy đi. Bây giờ, cô ấy đang ở một nơi nào đó, vật lộn với sự sống, và tất cả là do sự thiếu suy xét của anh.
"Mình đã cử cô ấy đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm, và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra..." Giọng anh trầm xuống, gần như là lời thú nhận cho những quyết định sai lầm. "Cô ấy bị thương rất nặng, và tất cả là do mình..."
Với suy nghĩ đó, Capitano đứng lên và đi về phía cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài, nơi tuyết vẫn rơi dày. Mọi thứ cứ tiếp tục, nhưng trong lòng anh, một phần của thế giới đã sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro