Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Tôi đứng trong khu vườn, tay nhẹ nhàng cắt tỉa những chiếc lá đã úa, đôi mắt mải mê dõi theo từng nhành hoa. Đột nhiên, tiếng xe vào sân cắt ngang sự yên tĩnh, một âm thanh quen thuộc, mà cũng như một lời cảnh báo sâu kín. Tôi từ từ quay đầu lại, tim tôi bỗng chợt đập mạnh hơn, không rõ là vì bất ngờ hay vì một cảm giác khác đang dâng lên.

Capitano đỗ xe, tim anh đập thình thịch, như thể một phần hồn anh đang rơi rớt ra ngoài khi nhìn thấy tôi đứng đó, trong vườn. Hình ảnh ấy, tôi đã tưởng tượng bao nhiêu lần, giờ lại trở thành sự thật. Những bông hoa tôi chăm sóc như trở thành chứng nhân của sự gặp gỡ này, một cảnh tượng vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Anh bước ra khỏi xe, từng bước chân vang lên trên con đường sỏi, từng tiếng một như nặng trĩu, chậm rãi tiến lại gần tôi.

Tôi không thể tin vào những gì mắt mình thấy, cảm xúc đan xen, niềm mong đợi xâm chiếm, nhưng lại có thứ gì đó sợ hãi, như một nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng. Tay tôi tựa như không còn đủ sức nắm chặt, kéo lại chính mình vào một không gian an toàn. Lùi lại, tôi cảm thấy mình đang bị giầy xéo trong một thế giới mà tôi không chắc có thể kiểm soát được.

Capitano nhìn thấy tất cả, những cảm xúc không thể che giấu trong mắt tôi. Anh khựng lại, đau lòng nhận ra sự bất an mà anh không bao giờ muốn thấy. Bước gần hơn, anh nhẹ nhàng đưa tay lên như một cử chỉ mong muốn vỗ về, đôi mắt anh ánh lên sự kiên định nhưng cũng đầy cảm xúc.

"Là tôi đây, Nefer" giọng anh như đang vỡ ra, trầm lắng nhưng chân thành. "Capitano đây. Tôi... tôi đến để gặp em."

Lời tôi thốt ra không thể dừng lại, như một dòng sông không thể ngừng chảy, "Tôi... Nefertiti đã chết."

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Anh dừng lại, trái tim anh quặn thắt khi nghe thấy những lời tôi đã từng lẩn tránh. Sự thật đau đớn về cái chết giả của anh vẫn như một vết thương chưa lành, một hối tiếc khôn nguôi.

"Anh đến để bắt tôi sao?" tôi hỏi, từng từ rơi ra đầy hoài nghi và giận dữ.

Capitano lắc đầu, vẻ mặt anh trở nên nghiêm nghị, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tôi. "Không, tôi không đến để bắt em. Tôi đến đây vì tôi... tôi nhớ em. Tôi cần gặp em, cần biết em vẫn ổn."

Anh tiến lại gần thêm, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp như một lời thổ lộ chưa kịp ra. "Tôi không muốn tin rằng em đã ra đi. Tôi cảm thấy trống rỗng, không có em, cuộc sống của tôi rất..."

Và rồi, những lời tôi không thể kìm nén nữa, "Tôi... không còn giá trị gì nữa với anh, phải không? Tìm ai khác, một công cụ mới đi."

Lòng anh thắt lại. Những lời đó như cơn đau sâu trong tâm trí, nhưng anh không thể để tôi tiếp tục như vậy. Anh lắc đầu, giọng nói trở nên kiên quyết, không có chỗ cho sự dao động. "Không, em không phải là công cụ. Đối với tôi, em luôn hơn thế nhiều."

Anh tiến thêm một bước nữa, đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi, đôi tay anh run rẩy nhưng vẫn mạnh mẽ khi vươn ra, đặt nhẹ lên cổ tay tôi. "Làm ơn, em phải nghe tôi nói. Để tôi giải thích. Để em hiểu rằng tôi có tình cảm với em. Không phải như một cấp trên đối với cấp dưới."

Giọng anh như thì thầm, đầy nỗi niềm và tình cảm sâu sắc. "Anh không nhận ra điều đó cho đến khi em ra đi. Và giờ đây, mỗi ngày không có em, trái tim tôi như vỡ nát."

Nhìn thấy tôi rơi lệ, trái tim anh như vỡ vụn. Anh không thể nhìn thấy tôi đau đớn mà không làm gì. Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong anh khi thấy sự bối rối và lạ lẫm trong mắt tôi. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi giọt nước mắt lặng lẽ trên gương mặt tôi. "Không sao đâu," anh thì thầm, giọng anh đầy an ủi, "khóc cũng không sao. Cảm thấy bối rối cũng không sao."

Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh kiên định nhưng đầy tình cảm. "Nhưng tôi sẽ ở đây, vì em. Bất cứ khi nào em cần tôi, bất kể em cảm thấy thế nào, tôi sẽ ở bên em."

Anh đứng đó, đôi mắt chăm chú dõi theo em, như muốn nói ra tất cả những gì nặng trĩu trong lòng. Anh không thể chịu đựng thêm sự im lặng nữa, không thể để nỗi nhớ và những cảm xúc chất chứa trong mình bị giam cầm thêm nữa. Đã quá lâu rồi, từ lần cuối cùng anh cảm nhận được hơi ấm của em, từ lần cuối anh được nhìn vào mắt em và biết rằng em cũng cảm nhận những gì anh đang cảm thấy.

"Em có biết không," giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, anh nhớ em từng phút giây. Anh nhớ những lúc chúng ta bên nhau, những lúc em cười, những lúc em chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình với anh. Mỗi ngày không có em, anh cảm thấy như một phần của mình thiếu đi, như một điều gì đó quan trọng không còn ở bên cạnh."

Anh tiến lại gần hơn, đôi bàn tay anh muốn chạm vào em, nhưng sợ rằng một cái chạm nhẹ thôi cũng sẽ làm vỡ vụn những gì còn lại giữa hai người.

"Em là tất cả những gì anh tìm kiếm, tất cả những gì anh muốn. Anh không thể sống thiếu em, không thể không nghĩ về em từng giờ từng phút. Em có biết rằng từ khi em đi, trái tim anh đã không còn toàn vẹn?"

Anh hít một hơi dài, rồi lại nhìn vào mắt em, giọng anh trở nên khàn đặc vì cảm xúc

"Anh yêu em, Nefertiti. Anh yêu em nhiều hơn cả những gì anh có thể diễn đạt bằng lời. Và dù em có cảm thấy thế nào, dù có bao nhiêu nỗi sợ hãi trong em, anh sẽ luôn ở đây. Bởi vì anh không thể sống trong thế giới này mà không có em."

Anh đưa tay lên, nắm lấy tay em một cách nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn, như muốn truyền tất cả những tình cảm này vào từng ngón tay.

"Hãy cho anh một cơ hội để yêu em, để chứng minh rằng anh không bao giờ rời xa em nữa. Hãy để anh chăm sóc em, bảo vệ em như em xứng đáng."

Nefertiti đứng lặng, đôi mắt mở to nhưng vô hồn, ánh nhìn xa xăm như thể cô không còn hiện hữu trong không gian này nữa. Cô cảm thấy đau đớn, như thể từng sợi dây thần kinh trong người cô bị kéo căng, nhói lên từng cơn. Những lời Capitano nói vang vọng trong tâm trí cô, nhưng chúng chỉ khiến trái tim cô thêm buốt rát. Cô không còn là Nefertiti của trước kia nữa. Cô đã mất đi chính mình, đã để lại phần tốt đẹp nhất trong quá khứ khi quyết định rời bỏ tất cả.

"Em... không thể," cô thì thầm, giọng khàn đặc, đầy thất vọng.

"Anh không hiểu đâu, Capitano. Em không còn là em nữa. Em đã mất đi mọi thứ, mọi lý do để sống. Em không phải là người mà anh nghĩ em là. Em chỉ là một cái bóng, một con người không còn giá trị. Chỉ là một cái bóng của chính mình."

Cô nhìn vào mắt anh, nhưng trong ánh mắt đó không còn sự sống. Chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và sự chua xót.

"Em không thể ở bên anh. Anh xứng đáng với một người tốt hơn, một người có thể mang lại cho anh sự tự hào. Em đã quá mệt mỏi rồi. Em chỉ muốn một cuộc sống bình thường, một cuộc sống mà không ai biết em là ai. Em chỉ muốn sống yên bình, rồi chết đi như một kẻ vô danh."

Những lời đó như những nhát dao sắc lẹm cắt xé trong lòng Capitano, và anh không thể nào diễn tả hết sự đau đớn đang dâng trào trong mình.

"Nefertiti... đừng nói như vậy. Anh không thể chấp nhận điều đó. Anh không thể để em đi. Anh cần em."

Cô quay mặt đi, không muốn nhìn thấy sự đau khổ trong mắt anh, không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối trong mình.

"Anh là chiến binh vĩ đại của Snezhnaya. Anh xứng đáng với những chiến công, những vinh quang. Em chỉ là... một nỗi đau không thể xóa nhòa trong quá khứ của anh."

Nefertiti cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, như thể tất cả những gì còn lại chỉ là một đống tàn tro, không thể nào sửa chữa được. "Em không thể ở bên anh, Capitano. Chúng ta không thể có được một tương lai. Em không thể là một phần trong cuộc sống của anh nữa."

Và rồi, cô quay lưng, bước đi trong im lặng, để lại Capitano đứng đó, nỗi đau trong lòng anh càng sâu đậm hơn bao giờ hết, như thể một phần của anh cũng đã vỡ vụn cùng với từng bước chân của cô.

Sau cuộc gặp gỡ đầy đau đớn đó, Capitano trở lại thủ đô trong sự tĩnh lặng, trái tim anh như nặng trĩu từng bước đi. Nefertiti, người con gái mà anh đã dành trọn tình yêu và sự tôn trọng, đã từ chối anh, đã khước từ mọi cơ hội để trở lại bên nhau. Anh không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận, nhưng anh biết mình không thể bỏ cuộc. Anh không thể để cô ấy chìm vào bóng tối mà cô đã tự tạo ra cho chính mình.

Tại thủ đô, trong những đêm dài khi không ai nhìn thấy, Capitano đã lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ. Anh đã làm lại toàn bộ giấy tờ, những giấy tờ danh tính giả mà chỉ có anh biết, chỉ có anh mới có thể mang lại cho Nefertiti một cuộc sống mới, một cơ hội khác để bắt đầu lại. Anh làm điều này không phải vì sự mong mỏi của bản thân, mà vì anh không thể để cô ấy chìm trong cô đơn, trong sự tuyệt vọng ấy thêm nữa. Anh muốn cho cô ấy một cơ hội, dù cô ấy không hề yêu cầu.

Anh viết những lá thư, gửi đi những thông điệp mà chỉ cô mới hiểu. Những chữ viết tỉ mỉ, chính xác, như những sợi dây kết nối tâm hồn anh với cô, hy vọng rằng một ngày nào đó, Nefertiti sẽ nhận ra. Nhưng điều quan trọng hơn tất cả, chính là hành động mà anh quyết định thực hiện.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đêm tối, Capitano đứng trước Nefertiti, không có sự do dự trong ánh mắt, chỉ còn lại một niềm tin vững chắc vào quyết định của mình. Cô đứng đó, khuôn mặt đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng, nhưng trong ánh mắt vẫn còn một chút ngạc nhiên, một chút e dè không rõ.

"Nefertiti," anh gọi nhẹ nhàng, nhưng giọng nói của anh như một mệnh lệnh, "Em sẽ không còn sống trong sự cô đơn này nữa. Anh đến để đưa em đi."

Cô hít một hơi thật sâu, đôi môi mím chặt, gương mặt cứng lại. "Anh không thể ép tôi làm như vậy. Tôi không muốn gì từ anh, không muốn cuộc sống mà anh mang lại." Cô quay người, cố gắng tránh khỏi cái nhìn của anh, không muốn đối diện với sự thật đau đớn mà anh đang mang lại.

Nhưng Capitano không để cô có cơ hội chạy trốn. Anh tiến lại gần, cơ thể cao lớn và mạnh mẽ của anh làm cho cô cảm thấy nhỏ bé và yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay cô chỉ như chạm vào một bức tường kiên cố. Anh nắm lấy tay cô, không để cô thoát ra.

"Không có lựa chọn nào nữa, Nefertiti," giọng anh lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng. "Em sẽ đi với tôi."

Cô vùng vẫy, cố gắng giằng ra khỏi anh, nhưng sự yếu đuối của cô không thể so sánh với sức mạnh và sự kiên định của anh. Cô cảm thấy một luồng khí nghẹn ngào trong lồng ngực, giọng nói cô lạc đi vì tức giận và sợ hãi. "Anh... Anh không thể làm thế này. Tôi không muốn gì từ anh, đừng ép tôi..."

"Em không có sự lựa chọn, Nefer" anh đáp lại, giọng anh như một lời khẳng định không thể thay đổi. "Anh sẽ không để em sống trong bóng tối này thêm nữa."

Cô nhìn vào mắt anh, cảm nhận rõ ràng sự kiên quyết và sức mạnh mà anh đang toát ra. Nhưng trong sâu thẳm, cô nhận ra rằng cô không thể thoát khỏi anh. Cảm giác bất lực dâng trào, nước mắt bất giác rơi xuống. Cô đã quá mệt mỏi với những cuộc chiến không có kết quả, với những ngày dài cô đơn không lối thoát. Dù cô muốn giữ vững, muốn đẩy anh đi, thì sâu thẳm trong lòng cô, một phần đã yếu đuối, đã muốn buông xuôi.

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc cô, như thể muốn an ủi, nhưng cũng như muốn khẳng định sự quyết tâm của mình. "Đừng lo, em sẽ không phải chịu đựng thêm nữa. Anh sẽ chăm sóc em."

Nefertiti không thể phản kháng nữa. Cô cảm thấy cơ thể mình như bị cuốn theo sức mạnh của anh, không thể nào thoát ra. Dù cho có muốn, dù cho có sợ hãi, nhưng trong giây phút ấy, tất cả những gì cô cảm nhận được là sự an toàn trong vòng tay anh, dù đó là một vòng tay đầy quyền lực và áp bức.

Cuối cùng, cô im lặng, không nói gì thêm. Cô biết mình đã thua, biết rằng Capitano đã chiếm lấy tất cả, không chỉ là cơ thể mà còn là trái tim cô, dù cô có muốn hay không.

Tại dinh thự riêng của Capitano, một tòa lâu đài xa hoa nằm biệt lập ở ngoại ô thủ đô, Nefertiti thức dậy trong một căn phòng rộng lớn, ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu qua cửa sổ cao vút. Cả không gian xung quanh cô đều ngập tràn sự xa hoa: rèm nhung đỏ, thảm lông mềm mại, những bức tranh nghệ thuật trang trí trên tường, và những chiếc ghế bọc da đắt tiền.

Mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng trong mắt cô, tất cả chỉ là một cái lồng đẹp đẽ, một cái lồng không có tự do.

Cô ngồi dậy trên chiếc giường lớn, tấm chăn lụa nhẹ nhàng vén lên, cơ thể vẫn còn mệt mỏi và rệu rã. Cô cảm thấy sự nặng nề của cái còng ở cổ chân, từng sợi xích nhẹ nhàng lướt qua da, khiến cô nhớ lại những gì đã xảy ra. Cảm giác đó như một lời nhắc nhở không ngừng về việc cô không còn tự do, không còn quyền kiểm soát cuộc đời mình.

Cửa phòng mở ra, và Capitano bước vào. Anh mặc bộ trang phục chỉnh tề, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa một thứ gì đó khó nắm bắt. Anh nhìn cô, đôi mắt anh dừng lại ở chiếc còng trên cổ chân cô. Một biểu hiện thoáng qua trên khuôn mặt anh—có phải là sự hài lòng, hay là sự nuối tiếc?

Nefer của tôi...Nefer của tôi

"Dậy rồi à?" Giọng anh trầm, lạnh lùng như bao lần trước, nhưng có chút gì đó lo lắng ẩn chứa trong đó. "Tôi đã chuẩn bị cho em những thứ tốt nhất."

Nefertiti không trả lời ngay lập tức, cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ và căm phẫn. Cô vẫn không hiểu tại sao anh lại làm thế này, tại sao lại mang cô đến đây, trong cái lâu đài này, mà không hề hỏi ý kiến cô. Cô không phải là đồ vật để anh sở hữu, nhưng rõ ràng, với anh, cô chỉ là một phần trong một vở kịch mà anh đã tự biên soạn.

Anh tiến lại gần, đưa cho cô một chiếc váy dài, màu trắng tinh khiết, thêu chỉ vàng tinh xảo. Cô nhìn chiếc váy một lúc lâu, nhưng không có ý định nhận lấy. Cô biết, đó chỉ là một phần trong cái "cái lồng" mà anh tạo ra cho cô—vẻ đẹp bề ngoài, nhưng lại giam cầm cô vào một cuộc sống không có lối thoát.

"Em có thể lựa chọn," Capitano nói, cúi xuống gần cô.

"Hoặc là em tự mặc nó và sống cuộc sống này như một quý tộc, hoặc là anh sẽ mặc nó cho em."

Cô không muốn nghe lời anh, nhưng cô lại không thể từ chối. Những sợi dây xích trên cổ chân cô nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn với cái "lồng" của mình. Sự lựa chọn duy nhất là chấp nhận. Nhưng trong lòng, cô biết rằng dù có thế nào, cô cũng sẽ không đầu hàng.

Cuối cùng, cô nhận lấy chiếc váy, nhưng không một lời đáp. Cô đứng dậy, bước đi về phía phòng thay đồ, nơi mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng cho cô. Cô cảm thấy như mình đang đi qua một hành lang dài, từng bước chân như giam hãm cô trong một số phận không thể thoát ra.

Trong khi đó, Capitano đứng đó, nhìn theo cô, một phần trong anh có lẽ cảm thấy đau đớn khi chứng kiến cô phải chấp nhận số phận này, nhưng anh lại không thể làm khác. Đối với anh, cô là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, dù có cách nào, anh cũng sẽ không buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro