Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Nefertiti Kiselev đứng trước cánh cửa gỗ nặng nề của văn phòng Capitano, cảm nhận rõ rệt sức nặng đè nén trên đôi vai mình. Cô đã từng bước qua ngưỡng cửa này với tư thế hiên ngang, mỗi lần đều mang theo tin chiến thắng, mỗi lần đều là ánh mắt ngợi ca. Nhưng hôm nay, thứ bám theo cô là những vết máu khô trên giáp, những tiếng rên rỉ của binh lính còn sống sót và ký ức về những kẻ đã ngã xuống.

Nhiệm vụ hộ tống vốn tưởng như đơn giản đã trở thành một cơn ác mộng tàn khốc. Tiếng kêu thét của đồng đội bị phục kích vẫn vang vọng trong đầu cô, từng gương mặt, từng giọt máu, từng lời trách móc không cần nói thành lời. Cô không chỉ đánh mất những người lính – cô đánh mất sự tin tưởng của chính mình.

Cánh cửa mở ra, và bóng tối trong phòng Capitano chào đón cô như một người bạn cũ. Anh không nhìn cô ngay, chỉ đứng quay lưng, lặng lẽ. Nhưng ngay cả sự im lặng đó cũng là một bản án.

“Nefertiti Kiselev,”
Giọng anh ta cất lên, âm sắc trầm trầm, không hề nặng nề nhưng mỗi từ đều như khắc sâu vào lòng cô.
“Cô... đã thất bại.”

Lời nói ấy không còn chỉ là sự thật – nó là con dao cứa qua lòng kiêu hãnh mà cô đã cẩn thận xây dựng suốt bao năm. Cô siết chặt bàn tay, cảm nhận móng tay mình đâm sâu vào lòng bàn tay, như muốn giữ lại chút cảm giác, chút niềm tin sót lại trong một biển cảm xúc tối tăm.

Không lời biện minh. Không lý do. Chỉ có thất bại – và nỗi đau không thể tha thứ.

Nefertiti Kiselev cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi những vệt máu mờ nhạt trên đôi ủng của mình. Giọng Capitano vẫn vang vọng trong tâm trí, mỗi từ như nện xuống một cách tàn nhẫn.

“Vâng, thưa ngài,” cô nói, giọng trầm và khàn, như thể nó đã bị bào mòn bởi cảm giác tội lỗi.

Cô hít một hơi thật sâu, lồng ngực nhói lên với từng nhịp thở, nhưng cô buộc mình phải đứng thẳng, phải đối mặt với thực tại.

“Tôi đã làm ngài thất vọng,” cô tiếp tục, từng chữ được thốt ra như một lời thú tội.

Bóng tối trong căn phòng như đậm đặc hơn, quấn lấy cô. Nhưng trong sự im lặng sau lời nói của mình, cô nhận ra một điều: không có sự tha thứ, cũng không có sự an ủi. Chỉ có trọng trách của thất bại và ý chí để bước tiếp – hoặc để bị nuốt chửng bởi chính nó.

Mắt cô khép hờ, một làn sóng cảm xúc dâng lên trong lòng nhưng không thể thoát ra. Cảm giác bị giám sát, bị xét xử, khiến cô như một tội nhân đứng trước sự phán quyết cuối cùng. Cô có thể cảm nhận hơi thở của mình nặng nề, mỗi nhịp tim dường như càng thêm dồn dập, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự im lặng bao trùm.

“Vâng, thưa ngài...” Giọng cô khẽ run, nhưng làn sóng tội lỗi không đủ sức để làm cô sụp đổ hoàn toàn. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn tìm kiếm sự an ủi, chỉ còn lại quyết tâm gặm nhấm nỗi đau này một mình. “Tôi đã thất bại. Không thể thay đổi điều đó.”

Một chút ngập ngừng rồi lại im lặng. Cô không cần phải giải thích, không thể giải thích. Những từ ngữ nào cũng chỉ làm tăng thêm sự trống rỗng. Cô đã nghe rõ sự chỉ trích trong từng âm điệu của Capitano, như thể anh đã không còn thấy cô là người mà ông từng tin tưởng. Những lời chỉ trích đó không chỉ là thất bại trong một nhiệm vụ, mà còn là sự phản bội trong mắt người mà cô đã cống hiến tất cả.

Cô không đợi thêm lời nói nào từ Capitano. Im lặng bao trùm, nhưng không phải là sự tha thứ.

Nefertiti đứng im lặng, ánh mắt rơi vào đôi tay mình, nơi những vết thương và vết bẩn của trận chiến vẫn chưa kịp rửa sạch. Cô không thể nhìn thẳng vào Capitano nữa, vì ánh mắt đó sẽ chỉ khiến cô càng thêm bẽ bàng. Sự thất bại không thể biện minh bằng lời nói, và cô biết điều đó.

“Tôi không có lời giải thích nào, thưa ngài,” giọng cô trầm xuống, mỗi từ đều như rơi vào khoảng không vô tận. “Thất bại là thất bại, mọi lời bào chữa đều vô nghĩa.”

Cô không tìm kiếm sự tha thứ, chỉ đơn giản là thừa nhận sự thật. Cô đã thất bại, không phải trong một nhiệm vụ, mà trong chính sự kỳ vọng của ngài. Và trong khoảnh khắc đó, Nefertiti Kiselev hiểu rằng, có những thứ, như sự tin tưởng, khi đã bị mất, sẽ không bao giờ tìm lại được.

Ánh mắt Capitano như lưỡi dao sắc bén, nheo lại với sự tức giận không che giấu. Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như thể mỗi từ ông nói đều chứa đầy sức mạnh muốn xé nát mọi lý do cô có thể biện minh.

"Sao cô có thể bất cẩn, vô dụng đến thế?" giọng anh ta sắc lạnh, như một cú tát vào mặt cô.

Nefertiti không thể tránh khỏi ánh nhìn đó. Mỗi từ của Capitano như một lời châm biếm, như gắn chặt lên cơ thể cô. Cô chỉ đứng im, cảm nhận mùi khói và đất đen xộc vào lỗ mũi, như thể trong căn phòng này có một thứ không khí u ám.

Nhưng rồi anh tiến gần hơn, từng bước chân của Capitano làm trái tim cô thắt lại. Chỉ còn vài inch ngắn ngủi giữa họ, và cô có thể cảm nhận hơi thở của ông như một mũi dao lạnh giá đang đâm vào mình.

Cô cúi xuống, tựa như một con thú bị săn mồi, không thể làm gì để thoát khỏi sự đe dọa đó.

"Cô có biết cô đã khiến chúng tôi mất bao nhiêu không?" giọng anh như tiếng gầm, khắc nghiệt và đầy phẫn nộ. "Những nỗ lực của chúng tôi ở phía bắc đã bị trì hoãn nhiều tháng vì sự thất bại của cô."

Nefertiti cảm nhận nỗi đau như thể từng lời nói của ông cắt xé thêm vào vết thương trong tâm hồn cô. Mỗi lời trách móc không phải là sự trừng phạt cho cô mà là cho những hy sinh vô nghĩa mà cô đã mang lại. Và cô không thể trả lời, không thể biện minh. Chỉ có sự im lặng thấm đẫm trong từng hơi thở.

Nefertiti cúi thấp hơn, đầu gập xuống như một người chiến binh bị đánh bại, không dám ngẩng lên đối diện với cơn lôi đình của Capitano. Mái tóc dài xõa xuống, che khuất ánh mắt đầy tội lỗi của cô. Mỗi từ cô thốt ra như một lời cầu xin không có hy vọng, nhưng vẫn phải nói ra, như một cách để đối mặt với chính mình.

“Tôi hy vọng... tôi có thể chuộc lỗi,” giọng cô nhẹ, không đủ mạnh mẽ để át đi sự căng thẳng trong căn phòng.

Không phải là một lời hứa, mà là một khát khao cháy bỏng, một lời nói đầy sự hối hận. Cô không còn gì để bảo vệ ngoài lòng tự trọng đang dần tan vỡ, nhưng cô vẫn muốn tin rằng có thể làm gì đó để xoa dịu cơn giận dữ của Capitano, nếu không phải là sự tha thứ, thì cũng là một chút sự đồng cảm.

Nhưng dù cô có nói gì, khoảng cách giữa hai người giờ đây không còn chỉ là không gian. Đó là sự đổ vỡ, là điều không thể sửa chữa.

Capitano thở hổn hển, giận dữ đến mức không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Anh lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Nefertiti, như một cơn bão chuẩn bị ập đến. Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như một dây đàn kéo căng, sẵn sàng đứt bất cứ lúc nào.

Capitano khoanh tay trước ngực, cơ thể cứng đờ, như một bức tường không thể vượt qua. Mỗi lời ông nói vang lên như một sự cảnh cáo, không một chút tha thứ.

"Và cô định làm thế nào?" giọng ông cất lên, lạnh lùng và đầy thách thức. "Thiệt hại mà cô gây ra là không thể sửa chữa được."

Những lời đó như một tảng đá nặng đè lên ngực cô. Không có cách nào để cô lấp đầy khoảng trống mà cô đã tạo ra, không có cách nào để đưa mọi thứ trở lại như cũ. Dù có cố gắng đến đâu, những tổn thất ấy đã quá lớn để có thể khôi phục. Cô không thể biện minh, không thể bào chữa – chỉ có sự thất vọng sâu sắc đang dâng lên trong lòng.

Nefertiti ngẩng lên, ánh mắt rắn rỏi, tuy đầy tội lỗi nhưng cũng chứa đựng một quyết tâm mãnh liệt. Dù không còn gì để bảo vệ ngoài sự kiêu hãnh cuối cùng, cô buộc phải đối mặt với bản thân và những sai lầm của mình.

"Tôi muốn đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm sắp tới," giọng Nefertiti chắc nịch, như một lời thách thức với chính những giới hạn mà Capitano đã đặt ra. "Chỉ có tôi thôi."

Cô biết rằng một mình không thể lấp đầy khoảng trống đã được tạo ra, nhưng bằng cách này, cô có thể ít nhất chứng minh rằng mình vẫn còn khả năng chịu đựng, rằng vẫn còn một tia sáng trong bóng tối dày đặc này. Nỗ lực của cô không phải để sửa chữa mọi thứ, mà là để lấy lại phần nào sự tôn trọng, dù chỉ là nhỏ nhoi.

Với lời nói đó, Nefertiti không còn lựa chọn, không còn đường lui. Mọi thứ đã được đặt lên bàn cân, và cô chấp nhận gánh vác trách nhiệm của chính mình, dù nó có thể mang đến cái giá phải trả khủng khiếp đến đâu.

Capitano bật cười, tiếng cười lạnh lùng vang lên trong không khí, không một chút hài hước, chỉ là sự mỉa mai sâu sắc. Ánh mắt của ông chói như lửa, như thể yêu cầu của Nefertiti là điều không thể chấp nhận.

“Cô?” giọng anh cất lên, châm biếm, sắc như dao. “Cô nghĩ cô có thể thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm một mình sao? Cô có biết điều đó vô lý đến mức nào không?”

Anh ấy tiến lại gần, cặp mắt như hai ngọn lửa đang thiêu rụi mọi lời nói của cô, từng từ của ông như một cú đấm vào lòng kiêu hãnh còn sót lại.

“Cô đã thất bại trong nhiệm vụ trước,” Capitano tiếp tục, giọng điệu không còn chút kiên nhẫn nào. “Tại sao tôi phải để cô làm nhiệm vụ khác? Cô có thể chịu đựng thêm một thất bại nào nữa không?”

Những lời nói như những nhát chém vào từng vết thương đã rỉ máu trong lòng Nefertiti. Cô cảm thấy tất cả niềm tin bị xé nát, tất cả hy vọng của cô như đổ sụp. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn kiên quyết. Cô biết mình có thể làm được, dù rằng mọi thứ đang chống lại cô.

Nefertiti ngẩng cao đầu, ánh mắt không còn run rẩy mà mạnh mẽ, kiên định. Mỗi từ cô thốt ra như một lời thách thức, không phải với Capitano mà với chính sự nghi ngờ trong lòng mình. Dù thất bại đã cướp đi sự kính trọng, cô vẫn còn sự quyết tâm bùng cháy, một khát khao mạnh mẽ không thể tắt.

“Trong nhiệm vụ trước, tôi đã mất một nửa số binh lính,” giọng cô trầm, nhưng không hề yếu đuối. "Lần này, tôi sẽ thực hiện một mình."

Cô không tìm kiếm sự chấp thuận, không chờ đợi sự tha thứ. Những từ đó chỉ đơn giản là một tuyên bố, một sự cam kết rằng, bất kể mọi thứ có ra sao, cô sẽ không từ bỏ. Dù thế nào, cô cũng phải lấy lại niềm tin, không chỉ của Capitano mà còn của chính bản thân mình.

Cô đứng đó, đối diện với sự khắc nghiệt, với ánh mắt không thể đọc được của Capitano, nhưng trong lòng cô không còn nghi ngờ.

Capitano im lặng, ánh mắt thâm trầm như đang cân nhắc từng từ mà Nefertiti vừa nói. Sự im lặng kéo dài giữa hai người, chỉ có tiếng thở đều đều của họ làm nền cho cuộc đối thoại này. Anh nhìn cô kỹ lưỡng, như đang tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt cô, một thứ mà ông có thể tin tưởng, một dấu hiệu rằng cô thật sự đã học được từ thất bại trước.

Cuối cùng, với thở dài, âm thanh như một làn gió nặng nề, mang theo sự mệt mỏi. Lời nói tiếp theo của ông thoát ra, không vội vã nhưng đầy sức nặng.

"Còn nếu anh lại thất bại lần nữa?" giọng anh lại cất lên, không phải sự thách thức mà là một câu hỏi, đầy sự hoài nghi. "Nếu cô chết trong nhiệm vụ solo này?"

Lời hỏi đó không phải là sự trách móc, mà là sự thực tế lạnh lùng, như một lời cảnh báo cho những gì sẽ đến. Cái chết, thất bại, tất cả đều có thể xảy ra. Trong thế giới mà họ sống, không có gì là chắc chắn, chỉ có sự chiến đấu không ngừng nghỉ để tồn tại.

Capitano nhìn Nefertiti, đợi câu trả lời từ cô.

Nefertiti đáp lại với một sự bình thản lạ lùng, như thể cái chết không còn là điều xa vời đối với cô nữa. Cô đứng vững, ánh mắt không hề nao núng, và từng lời nói của cô thoát ra như một lời thề với bản thân.

"Tôi tin rằng... chết trên chiến trường là một vinh dự." Giọng cô chắc chắn, đầy kiên định, như thể cô đã chấp nhận số phận của mình từ lâu. "Ít nhất tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình trước khi thần chết đến và mang tôi đi."

Những lời nói đó không phải là sự kêu gọi chết chóc, mà là một lời khẳng định về giá trị của cuộc sống chiến binh. Đối với cô, cái chết không phải là kết thúc, mà là sự khẳng định cho những gì mình đã làm, cho những hy sinh mà mình đã chịu đựng. Cô có thể không còn nhiều thứ để mất, nhưng ít nhất, cô vẫn còn lòng tự tôn trong mỗi hành động, mỗi quyết định.

Cô không cần sự đồng ý của Capitano nữa. Cô chỉ cần sự công nhận rằng, dù có chết trong nhiệm vụ này, cô sẽ không chết vô nghĩa.

Đôi mắt của Capitano dịu lại một chút, nhưng sự tức giận vẫn còn phảng phất trong ánh nhìn. Anh nhìn Nefertiti, như thể đang chứng kiến một người đang dấn thân vào một con đường không thể quay lại, và không khỏi thở dài lần nữa. Dường như sự kiên quyết của cô đã làm anh cảm thấy vừa đau đớn, vừa bất lực.

“Cô là một kẻ ngốc, cô biết điều đó chứ?” Giọng có chút mệt mỏi, như thể anh không thể hiểu nổi. “Vứt bỏ mạng sống của mình vì một danh dự.”

Lời nói của Capitano như một cú đánh vào lòng Nefertiti, nhưng cô không lùi bước. Cô biết người ấy đang nói từ trái tim của một người lãnh đạo, người không thể chấp nhận sự hi sinh vô nghĩa, nhưng với cô, cái chết không phải là sự vô nghĩa – mà là sự hoàn thành. Dù anh có gọi cô là ngốc, dù có thở dài đến đâu, cô vẫn không thể thay đổi quyết định của mình.

Bởi vì đối với cô, danh dự không phải là thứ có thể đo bằng mạng sống, mà là thứ không thể lấy lại được khi đã đánh mất.

Nefertiti cúi đầu, ánh mắt vẫn giữ vững, không chút dao động. Những lời của Capitano, dù có mỉa mai hay lo lắng, đều không làm cô thay đổi mục tiêu của mình. Cô biết rằng, trong thế giới này, một người lính không thể sống chỉ vì danh dự – nhiệm vụ luôn phải là ưu tiên hàng đầu.

"Như một người lính," cô nói, giọng lạnh lùng, nhưng không thiếu sự tôn trọng. "Nhiệm vụ là trên hết, danh dự là thứ yếu."

Cô lùi lại một bước, cúi chào Capitano – không phải vì sự đầu hàng, mà vì tôn trọng quyền lực và quyết định của anh. Đây là lúc cô chuẩn bị bước vào cuộc chiến lần nữa, dù có phải đối mặt với cái chết, dù có phải trả giá bằng tất cả.

“Với sự cho phép của anh, tôi sẽ đi và chuẩn bị đồ đạc của mình,” cô nói, không hề nghi ngờ về quyết định của mình. “Tôi sẽ nhận nhiệm vụ ngay khi anh ký giấy tờ.”

Cô không cần thêm bất kỳ lời nói nào. Cô chỉ cần một sự chấp thuận, và mọi thứ sẽ bắt đầu. Nefertiti đã sẵn sàng, dù thế nào đi nữa, cho cuộc chiến tiếp theo.

Capitano nhìn Nefertiti thêm một lúc nữa, ánh mắt không còn chứa sự giận dữ, nhưng lại đầy sự lo lắng và nghi ngại. Không thể phủ nhận sự quyết tâm trong mắt cô, điều đó khiến anh không thể đơn giản từ chối yêu cầu của cô.

Cuối cùng, anh thở dài lần nữa, như chấp nhận một điều không thể thay đổi.

“Được thôi, tôi sẽ ký giấy tờ,” giọng Capitano không còn lạnh lùng mà pha lẫn một chút chán nản. “Nhưng tôi hy vọng cô nhận ra mình đang dấn thân vào điều gì. Nhiệm vụ này sẽ nguy hiểm, nguy hiểm hơn bất kỳ điều gì cô từng làm trước đây.”

Những lời này không phải là sự ngăn cản, mà là sự cảnh báo. Capitano biết rằng Nefertiti không thể quay lại, nhưng anh vẫn muốn cô hiểu rằng, mọi thứ sẽ khác lần này. Không có bảo vệ, không có đồng đội – chỉ có cô, đối mặt với nguy hiểm.

Âm thanh ký giấy tờ, Capitano không nói thêm gì, nhưng mỗi nét chữ của anh như một dấu ấn không thể thay đổi, một cam kết cho sự chấp thuận không hoàn toàn của mình.

Nefertiti có thể cảm nhận được sự nặng nề trong không khí, nhưng cô không lùi bước. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều sắp tới, dù nó có mang đến cái chết.

Nefertiti bước ra khỏi cửa, nhưng một cảm giác lạ lẫm khiến cô phải dừng lại. Đột nhiên, một sự lưỡng lự thoáng qua trong lòng, như thể điều gì đó chưa hoàn thành, một điều gì đó cô cần phải làm trước khi rời đi. Cô quay đầu lại, nhìn Capitano lần nữa.

Ánh mắt cô không còn là ánh nhìn của một chiến binh lạnh lùng, mà là ánh nhìn của một con người – đầy sự tổn thương, quyết tâm, và cả những mảnh vỡ còn sót lại trong tâm hồn. Một cái nhìn không phải của cỗ máy giết chóc, mà của một người, một chiến binh biết đau và hiểu rõ cái giá phải trả cho từng quyết định.

Cô nhìn Capitano một cách từ từ, lặng lẽ và đau đớn, không nói gì, chỉ để ánh mắt nói lên tất cả những gì không thể diễn đạt bằng lời. Và rồi, như thể đã hoàn thành điều gì đó quan trọng, cô đóng cửa lại, không quay lại nữa.

Bước chân cô vang lên trong hành lang trống vắng, nhưng trong lòng cô, một phần đã thay đổi.

Capitano nhìn theo bóng dáng của Nefertiti khi cô bước ra khỏi phòng, tâm trí anh trôi nổi trong những suy nghĩ hỗn độn. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được điều gì đó khác biệt trong cô – một cái gì đó mà anh chưa bao giờ thấy ở bất kỳ người lính nào. Một sự bộc lộ cảm xúc, một dấu hiệu rõ ràng rằng cô không chỉ là một cỗ máy chiến đấu, mà còn là con người với những đấu tranh nội tâm riêng.

Anh cảm thấy một sự lạ lẫm, một khoảnh khắc ngắn ngủi khi cô để lộ một phần của bản thân mình mà anh chưa bao giờ nhận ra. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, rồi lại chìm vào bóng tối, như mọi thứ xung quanh.

Capitano nhẹ lắc đầu, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ này. Đây không phải lúc để có những cảm xúc không cần thiết. Anh phải giữ vững sự lãnh đạo, không thể để sự lo lắng về một trong những người lính của mình làm ảnh hưởng đến công việc.

Anh hít một hơi dài và quay lại bàn làm việc, bắt đầu chuẩn bị báo cáo cho Sa hoàng. Thời gian không cho phép sự do dự. Công việc phải được hoàn thành, và bất kể cô ấy là ai, Nefertiti vẫn chỉ là một phần trong hệ thống này – một người lính, không hơn không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro