Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Dụ Tình Không vừa quay đầu đã phát hiện Lâm Vãn Chiếu đang nhéo chặt tay, chứa đầy chờ mong nhìn về phía chính mình, lại nhìn về phía lều trại của nàng, cuối cùng đành phải gật đầu: "Có thể, chuyện này cũng không sao cả, tổng giám đốc Lâm, lại đây cùng nhau ngủ đi."

Nghe thấy những lời này của Dụ Tình Không, Lâm Vãn Chiếu bỗng cảm thấy bản thân đã hiểu được câu bỏ lỡ lần này sẽ không có lần khác nữa, thế giới bỗng trở nên tốt đẹp, tương lai cũng tươi sáng hơn.

Dụ Tình Không đỡ trán: "Vậy thì tổng giám đốc Lâm, cô mang túi ngủ của mình lại đây đi."

"Chuyện đã quyết định thế thì ngủ đi, ngủ ngon nhé." Lưu Đình mỉm cười ha hả nói xong câu này, sau đó cùng với Lục Hiểu Hiểu đi về phía lều trại của từng người.

Dụ Tình Không giơ tay: "Ngủ ngon."

Sau đó, Dụ Tình Không vừa mới đi vào lều trại chưa được bao lâu, vừa mới cắm tai nghe vào điện thoại thì đã thấy Lâm Vãn Chiếu ôm túi đi từ bên ngoài đi vào.

Dụ Tình Không thấy thế thì xích người sang bên, chừa chỗ cho nàng.

Mặc dù là lều trại hai người nhưng cũng không giống như phòng ở bình thường được, không gian vẫn khá nhỏ, hơn nữa bốn phương tám hướng đều được bao vây, cứ thế khiến cho người ta có một loại cảm giác như đang cách đối phương rất gần.

"Này." Lúc này Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên lấy ra một cái hộp đưa cho Dụ Tình Không.

"Đây là..." Dụ Tình Không nhìn nàng, giật mình.

"Cho cô." Lâm Vãn Chiếu liếc mắt nhìn cô một cái, mất tự nhiên nói: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Dụ Tình Không lại sửng sốt, sau đó mới nhận lấy cái hộp.

Hộp có màu đen hoàn toàn, bên trên ấn hoa văn 3D nhợt nhạt, bên ngoài còn buộc một dải lụa màu đen, có vẻ khá nổi.

Dụ Tình Không nâng mắt lên: "Tổng giám đốc Lâm sao lại biết..."

"Bởi vì ở trong tài liệu nhập chức của cô có ghi..." Lâm Vãn Chiếu nói, dừng một chút lại tiếp tục: "Dù sao cũng là nhân viên quan trọng cho nên tôi chắc chắn sẽ xem qua tài liệu, sau đó cứ thế thì biết."

"Như thế à..." Khóe môi Dụ Tình Không hơi cong lên: "Cảm ơn."


"Cô mở ra nhìn thử xem." Lâm Vãn Chiếu nói, đẩy hộp về phía ngực của Dụ Tình Không.

Dụ Tình Không nhìn nàng, sau đó mở nắp hộp ra. Chỉ thấy bên trong là một loạt sữa nước, những cái bình nhỏ đó đều rất đẹp.

"Phiên bản giới hạn này bán rất chạy, suýt tí thì hết hàng, tôi phải vất vả lắm mới mua được, bây giờ tôi cũng đang dùng nó, hiệu quả vô cùng tốt." Lâm Vãn Chiếu tiếp tục nói.

"Rất đắt đúng không?" Dụ Tình Không nhìn LOGO ở trên hộp.

"Cô cảm thấy tôi không trả nổi tiền của cái này à? Tôi cũng không phải là kẻ nghèo." Lâm Vãn Chiếu hỏi lại.

"Không phải." Dụ Tình Không ngừng lại: "Chỉ đang cảm thấy tôi có tài đức gì đâu mà lại khiến tổng giám đốc Lâm phải tốn kém như vậy."

"Người như cô còn gọi là không có tài đức gì à?" Lâm Vãn Chiếu hỏi lại. "Sao lại không gọi được?" Dụ Tình Không lại lần nữa đóng nắp hộp lại.

"Đầu tiên, cô rất đẹp, thứ hai, năng lực làm việc của cô nổi bật, thứ ba, cô còn biết nấu cơm..." Lâm Vãn Chiếu bẻ ngón tay liệt kê từng chút một.

"Đợi đã, tổng giám đốc Lâm nói đùa rồi, cơm tôi nấu cũng chỉ có thể ăn được mà thôi, hương vị cũng không quái dị lắm. Chắc chắn kém xa những món ăn được đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng mà tổng giám đốc Lâm thường ăn." Dụ Tình Không cười nói.

"Sao tôi lại không biết chứ? Tôi cảm thấy cô là đầu bếp, chỉ cần ăn đồ cô nấu thì những món đồ khác đều lăn sang một bên, bởi vì đồ người khác làm tôi chỉ cảm thấy rất khó ăn, ăn chẳng biết vị gì, mấy ngày nay đều ăn không đủ no." Lâm Vãn Chiếu lập tức phản bác.

Được người khác khen tài nghệ nấu nướng như vậy khiến Dụ Tình Không cảm thấy có hơi ngượng ngùng: "Vậy chẳng phải tôi hại tổng giám đốc Lâm rồi à?"

"Đúng vậy, cho nên cô nên ngẫm lại phải bồi thường cho tôi như thế nào đi." Lâm Vãn Chiếu nói.

"Tôi lại nấu cho cô một bữa nữa? Cô muốn ăn cái gì?" Tay của Dụ Tình Không để ở trên hộp.

"Thực sự có thể à? Tôi muốn ăn rất nhiều, ừm..." Lâm Vãn Chiếu nhẹ nhàng vỗ cằm, đầu óc lập tức đình trệ: "Chưa nghĩ ra, nói sau đi."

"Mà đúng rồi, mấy người thường xuyên đi cắm trại với nhau à? Cảm giác mấy người có vẻ thuần thục nhỉ." Lâm Vãn Chiếu lại đổi đề tài.


"Trước kia thì thế, nhưng hai năm gần đây thì không." Dụ Tình Không loát tóc.

"Cùng với Thiệu Vũ Thời à?" Lâm Vãn Chiếu hỏi. Nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, luôn nhịn không được ghen với Thiệu Vũ Thời.

"Ừm, có cậu ấy nữa." Dụ Tình Không gật đầu, suy tư nói: "Nhưng cũng có những người khác. Khi đó tôi thích chụp ngôi sao cho nên có tham gia một nhóm nhiếp ảnh, không có việc gì thì cùng nhau tham gia một số hoạt động chụp sao trời, có đôi khi chúng tôi sẽ đi dã ngoại cắm trại, dựng lều, dựng chân giá để chụp ngôi sao."

"Nghe có vẻ thú vị nhỉ." Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu vươn tới, tay chống lên đầu gối nhìn cô.

"Đúng thế, sao trời rất xinh đẹp." Dụ Tình Không gật đầu: "Đáng tiếc bây giờ chỗ này không có, nếu không thì có thể đi ngắm sao khi cắm trại."

"Vậy cô có thể cho tôi xem ảnh cô chụp không?" Lâm Vãn Chiếu lại hỏi.

"Đợi một lát..." Dụ Tình Không nói, cầm điện thoại di động lên mở khóa, sau đó mở album ra, lại kéo vài cái, đưa cho Lâm Vãn Chiếu: "Tất cả đều là, có điều thiết bị hữu hạn nên chỉ có thể chụp thế này."

Lâm Vãn Chiếu vươn tay nhận lấy điện thoại, sau đó lật xem từng tấm. Quả nhiên Dụ Tình Không chụp khá xinh đẹp, giống như ảnh ở trong tạp chí thiên văn vậy.

"Đây là hồ Lô Cô, còn đây là ở trong một cái miếu nhỏ ở nông thôn..." Dụ Tình Không cũng đến gần, duỗi tay di chuyển màn hình: "Tấm này là mượn thiết bị chụp biển sao của nhóm trưởng, rất đẹp đúng không?"

"Rất đẹp..." Lâm Vãn Chiếu cảm thán một tiếng, mặc dù nàng không hiểu biết nhiều về nhiếp ảnh nhưng vẫn xem mê mẩn, có lẽ bởi vì như thế này cũng là đang nghe Dụ Tình Không kể về những chuyện cô đang từng trải qua vậy.

"Cô chỉ chụp ngôi sao thôi à?" Lâm Vãn Chiếu lại hỏi.

"Cũng không phải, ngẫu nhiên cũng sẽ chụp người, lúc em gái tôi thành niên tôi cũng chụp cho nó một bộ chân dung, đợi chút, tôi cho cô xem... " Dụ Tình Không nói, lại click mở ra một album khác, phóng to một tấm hình trong đó.

Trong hình là một thiếu nữ mặc váy màu trắng đứng ở trên bờ cát, trong tay còn cầm một cây đèn cổ. Sắc trời đã tối, thủy triều màu đen tràn lên bờ cát, tà váy của thiếu nữ phất phới, sợi tóc bay bay, khuôn mặt búp bê, mắt to, có vẻ yếu đuối đáng thương, ngây thơ trong sáng.


"Cô bé rất đẹp, tôi rất thích." Lâm Vãn Chiếu chống cằm, vẻ mặt cười dịu dàng, có lẽ đây là cảm giác yêu ai yêu cả đường đi ở trong truyền thuyết.

"Thế à? Em ấy giống mẹ, mọi người đều nói nó giống như ngôi sao vậy." Dụ Tình Không lại xem ảnh chụp của Dụ Tình Vũ, khóe môi mang theo ý cười.

"Cô cũng rất đẹp." Lâm Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thúy kia của cô.

Dụ Tình Không nhìn nàng trong chốc lát, nhẹ giọng ho một tiếng, cúi đầu mỉm cười.

"Đúng rồi, tôi cảm thấy cô chụp người cũng không tồi, có thể chụp cho tôi một tấm chân dung không? Tôi sẽ trả tiền." Lâm Vãn Chiếu hỏi.

"Không phải là vấn đề có tiền hay không, nói như thế nào nhỉ, tôi thực sự rất nghiệp dư, nếu không tổng giám đốc Lâm vẫn nên tìm người chuyên nghiệp thì hơn." Dụ Tình Không cất điện thoại.

"Tôi không cần, tôi thích cảm giác cô chụp hơn." Lâm Vãn Chiếu vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.

"Cũng được, vậy đợi lúc nào thử xem." Cuối cùng Dụ Tình Không cũng đầu hàng.

"Được rồi, vậy đợi lúc Nguyên Đán đi, cô cảm thấy thế nào?" Lâm Vãn Chiếu tiếp tục hỏi.

"Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ để trống một ngày." Dụ Tình Không gật đầu, lại vươn tay lấy một lọ nước ở bên cạnh, mở nắp uống một ngụm: "Cô muốn chụp theo phong cách gì?"

"Chụp đồ bơi đi." Lâm Vãn Chiếu nói.

Dụ Tình Không nghe xong bỗng nhiên sặc nước, ho mãi không ngừng. "Sao vậy? Không được à?" Lâm Vãn Chiếu hơi ngồi dậy.

"Không phải..." Dụ Tình Không che miệng ho một hồi, giương mắt nhìn nàng: "Mùa đông chụp ảnh đồ bơi, tổng giám đốc Lâm không muốn sống nữa à?"

"Chụp trong nhà. Tôi cũng sẽ không chạy ra ngoài Trường Giang Hoàng Hà bơi làm gì, tôi còn rất yêu cái mạng này." Lâm Vãn Chiếu nói.

"Vậy..." Dụ Tình Không gật đầu, để nước sang một bên, lại gật đầu: "Cũng được."

"Được, vậy cứ chốt thế nhé, đến lúc đó đừng cho tôi leo cây." Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là thiên tài, cứ như thế thì hai


người lại có thời gian ở chung với nhau, lập tức hưng phấn đến mức muốn cười.

Dụ Tình Không thở dài một tiếng: "Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tổng giám đốc Lâm còn không đi ngủ à?"

"Lập tức đi ngủ." Lâm Vãn Chiếu nói, lập tức nằm ngã xuống, nhắm mắt lại, vài giây sau mới nói một câu: "Tôi ngủ rồi."

"Ngủ ngon." Dụ Tình Không sau khi nói ngủ ngon thì nhét tai nghe vào trong lỗ tai, yên lặng lắng nghe âm nhạc.

Chỉ là một lát sau cô lại nghe thấy Lâm Vãn Chiếu nói một câu: "Đang nghe nhạc à?"

Dụ Tình Không nghe tiếng tháo một bên tai nghe xuống: "Đúng vậy, đợi lát nữa rồi ngủ."

"Là lạc nhật phi xa à?" Lâm Vãn Chiếu tiếp tục hỏi.

Dụ Tình Không sửng sốt: "Đúng vậy, sao tổng giám đốc Lâm lại biết..."

Lâm Vãn Chiếu nghe vậy lập tức mở hai mắt ra: "Âm lượng của cô có hơi lớn, tôi nghe được."

"Thế à, ngại quá..." Dụ Tình Không nói, cầm điện thoại: "Vậy để tôi vặn âm lượng nhỏ lại chút."

Nhưng mà Lâm Vãn Chiếu lại lắc đầu: "Không cần đâu." "Hửm?" Dụ Tình Không có hơi nghi hoặc.

Lúc này Lâm Vãn Chiếu lại kéo túi ngủ ra, sau đó giống như một câu sâu lông, lủng củng bò tới, nhích lại gần, vươn tay cầm lấy tai nghe bên phải của cô: "Tôi cũng muốn nghe."

Lúc bàn tay kia vươn lại đây thoáng đụng phải lỗ tai của Dụ Tình Không, quấn lấy một lọn tóc của Dụ Tình Không, cũng không biết là do nàng chạm vào hay sợi tóc bị quấn lấy nên chạm qua mặt mà Dụ Tình Không chỉ cảm thấy có chút ngứa, sau đó trên da xuất hiện vài viên da gà nho nhỏ.

Sau đó, Lâm Vãn Chiếu cầm lấy một bên tai nghe nhét vào tai của mình.

Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm lại, lông mi cong dày, đường cong ở gò má vô cùng mềm mại, rất đẹp.

"Tôi đẹp không?" Lúc này Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên mở mắt ra hỏi.

Dụ Tình Không sửng sốt một chút, gật đầu, lại quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.

Lâm Vãn Chiếu không nhịn được khẽ cười, cũng nhắm hai mắt lại: "Tôi muốn mua bộ áo tắm thật xinh đẹp."


Dụ Tình Không lại ho một tiếng, gật đầu.

Lúc này bên trong tai nghe là tiếng ca xướng của dàn nhạc:

Tôi yêu em, tôi chỉ muốn để em biết, em là ánh mặt trời của tôi, bảo bối, tôi vẫn sẽ luôn chờ em.

Âm điệu có vẻ bình thản, hô hấp của hai người ở bên trong lều trại cũng dần nhẹ đi, yên tĩnh cực kỳ.

Loại cảm giác này rất khó để miêu tả, giống như ánh trời chiều xuyên qua bức màn, vô cùng thoải mái. Lại giống như cỏ xanh tản ra hương thơm dưới trời mua, điềm đạm mà lại thích ý.

Lúc ca khúc kết thúc, Dụ Tình Không bỗng nghe thấy Lâm Vãn Chiếu đang hừ một phần lời nhạc: "Just wanna you to know, I love you, I love you, I love you..."

Âm thanh ngâm nga kia rõ ràng rất nhe rất nhẹ, nhưng lòng của Dụ Tình Không lại cứ như bị ném vào một viên đá nhỏ, hơi run rẩy.

"Đúng rồi, tôi biết tôi muốn ăn gì rồi! Dưa chuột đập..." Lúc này Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên mở miệng nói.

"Tổng giám đốc Lâm không có chút theo đuổi nào khác à?" Dụ Tình Không để sữa nước vào trong túi ở trên quần áo, sau đó nằm vào trong túi ngủ trêu ghẹo nói, suy nghĩ hồi lâu lại chỉ nghĩ ra được món dưa chuột đập.

"Dưa chuột đập thì sao chứ? Không được kỳ thị dưa chuột... " Lâm Vãn Chiếu tức giận trừng lớn.

"Hơn nữa cô cứ nói rằng tôi không có theo đuổi, tôi có theo đuổi mà, cứ tưởng tượng thử cảnh bạn thân thân mật với cô một chút xem sao, cô lại giống như bị cái gì đó làm cho sợ hãi, cô muốn tôi làm thế nào mới được chứ? Cái này không được cái kia cũng không được, cái đồ rắm thúi." Lâm Vãn Chiếu tiếp tục lẩm bẩm.

"Hả?" Dụ Tình Không sửng sốt.

"Lần trước không phải tôi chỉ hôn cô một chút thôi sao, cô lại phản ứng lớn như vậy..." Lâm Vãn Chiếu lại thầm nói.

"Chuyện này..." Dụ Tình Không cắn chặt răng cấm, lại nới lỏng: "Chuyện này không thể bỏ qua được à?"

"Ừm." Lâm Vãn Chiếu gật đầu.

"Vậy làm sao bây giờ?" Dụ Tình Không sờ giữa mày.

"Lại để tôi hôn một cái?" Lâm Vãn Chiếu được một tấc lại tiến thêm một thước. Lúc nàng nói lời này thì mặt ngoài vẫn vững vàng bình tĩnh,


nhưng trên thực tế thì trong lòng đã giống như có nai con dẫm loạn khắp nơi, không ngừng siết tay.

Lúc này Dụ Tình Không quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: "Cô hôn đi." "Thực sự có thể à?" Lâm Vãn Chiếu lập tức ngồi dậy.

Dụ Tình Không gật đầu.

Vì thế Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên dùng hai tay chống hai bên sườn thân thể của cô, cúi xuống, đến gần môi của cô: "Tôi hôn nhé?"

Nhưng mà hơi thở của Lâm Vãn Chiếu vừa mới phả lại đây thì bên môi của Dụ Tình Không đã có cảm giác tê dại, không nhịn được nắm chặt túi ngủ ở dưới người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngocvy2610