
215 - 216 (/)
Chương 215 Chuyến đi Nhật Bản (3)
Lịch thi đấu giữa Park Yerim của Hàn Quốc và Iwahata Kakuto của Nhật Bản như sau.
Sau khi hội nghị và ăn tối tại khách sạn, họ sẽ nghỉ một ngày và di chuyển đến vùng Shizuoka vào ngày thứ hai. Họ sẽ dành thêm một ngày nữa tại khách sạn ở Shizuoka để làm quen với sân vận động trước trận đấu thực sự vào ngày thứ ba.
'Sau đó chúng ta chỉ cần đến Rừng Quạ Đen để thu thập nguyên liệu cho lọ thuốc thể lực và trở về nhà.'
Lịch trình bao gồm một chuyến tham quan sau trận đấu, nhưng bầu không khí ở Nhật Bản có thể sẽ hỗn loạn nếu họ thua, vì vậy Yoojin quyết định họ sẽ trở về nhà sau trận đấu. Về thành phần của lọ thuốc thể lực, anh dự định chỉ tiết lộ chúng sau khi trở về Hàn Quốc. Nhưng nếu anh làm vậy, có lẽ sẽ không thể tránh khỏi sự hỗn loạn dựa trên thái độ của Shishiou. Tuy nhiên, Yoojin tin tưởng rằng hội trưởng Sesung sẽ giải quyết việc đó.
Căn phòng khách sạn dành cho họ rất lớn. Nó có ba phòng ngủ, hai phòng tắm, một phòng khách rộng rãi, một phòng ăn và thậm chí cả một phòng làm việc. Mặc dù mỗi phòng được chỉ định cho một người nhưng Yoojin, là một thợ săn hạng F, đã quyết định ở chung phòng với Yoohyun. Yerim bày tỏ sự không hài lòng, nhưng vì họ đang xa nhà nên Yoojin không hiểu tại sao anh không thể ở chung phòng với Yoohyun. Chà, chỗ ở hiện tại của họ khá rộng rãi.
- Chiếp!
Khi Chirpie đã vào trong phòng khách sạn, nó lập tức hướng tới chiếc ghế sofa trong phòng khách. Velare theo ngay phía sau. Con rắn ngọc uốn cong cơ thể leo lên ghế sofa trông như thể nó đang nhảy nhót.
- Chíp chíp.
Chirpie nhìn quanh như thể đang tìm kiếm một chiếc điều khiển từ xa. Có vẻ như Chirpie không hiểu được tiếng Nhật... nói vậy thì có lẽ nó cũng không hiểu được tiếng Hàn. Yoohyun mang hành lý của Yoojin vào phòng ngủ và lục ngăn kéo để tìm chiếc điều khiển TV. Ngay lúc đó, cánh cửa cọt kẹt và Yerim xông vào.
"Chú!"
Hình như cái cửa này tự động mở ra phải không?
Cháu vừa nghe được chút tin tức về tên hội trưởng kia từ chị Hyuna."
Yerim nói với một nụ cười khúc khích và tiếp tục.
"Chị ấy nói Shishiou có nghĩa là 'Vua sư tử'."
"...Cái gì?"
"Một 'Vua sư tử', giống như rawr!"
Ờ, chờ chút, sư tử sao?. Yoojin nhớ lại rằng hoa văn trên đồng phục hội của họ cũng trông giống một con sư tử.
"...Vậy ý nhóc là, đó không chỉ là bí danh, anh ấy còn dùng nó làm tên thật của mình...?"
"Đúng thế."
Phụttt, một tiếng cười lơ đãng thoát ra từ miệng Yoojin, anh cảm thấy xấu hổ dùm. Đợi đã, cái gì thế này? Có thật hội trưởng Amaterasu tự đặt cho mình không? Có phải anh ta thực sự đang sử dụng cái tên... Vua sư tử? Đó thậm chí không phải là biệt danh thợ săn của anh ấy, mà là tên thật của anh ấy? Thật sự? Vua sư tử?
Khi Yoojin nhớ lại sự xuất hiện của thủ lĩnh bang hội ở sân bay và nỗi ám ảnh của anh ấy về Peace, cảm giác xấu hổ hết sức chịu nổi. Khùng hả trời?! Thật luôn?! Yoojin tự hỏi bây giờ anh sẽ đối mặt với 'Vua sư tử' như thế nào, anh cảm thấy mình sẽ bật cười ngay khi nhìn thấy anh ta.
"Ngay cả v-vậy, thật không hay chút nào khi trêu chọc người khác... khụ khụ...-"
"Chú , mặt chú không có chút thuyết phục nào luôn á."
A, thật là điên rồi. Yoojin vùi mặt vào đệm. Không thể nào, nhìn anh ấy chắc chắn không phải là trẻ vị thành niên đâu. Anh ấy trông giống như một người đàn ông ở độ tuổi 30 đang gặp "triệu chứng tuổi dậy thì". Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của Ngài" Vua Sư Tử" là Yoojin lại bật cười.
Yoojin sắp chết vì cười rồi. Anh ấy đang cân nhắc xem có nên nói rằng anh ấy bị đau bụng hay không vì đã gần đến giờ ăn tối.
"Anh à?"
- Chíp chíp!
"Đợi đã, Chirpie."
Nó bật TV bằng chiếc điều khiển từ xa mà Yoohyun tìm thấy. Và sau đó...
[Đây là ảnh của Thợ săn Han Yoohyun khi anh ấy 17 tuổi!]
[Ồ~~]
Ừm? Tại sao chương trình truyền hình Nhật Bản lại nhắc đến Yoohyun? Chà, nghĩ lại thì tất nhiên là họ sẽ làm vậy. Nhưng tại sao anh lại ở tuổi 17? Bối rối, Yoojin hướng ánh mắt về phía TV. Hình ảnh trên màn hình nhỏ và mờ, như thể được chụp từ xa. Trong ảnh, Yoohyun được bao quanh bởi đống đổ nát của các tòa nhà, như thể một vụ phá ngục đã xảy ra.
Những chú thích khó đọc xuất hiện cùng với tiếng trò chuyện của người dân Nhật Bản trên màn hình TV. Yoojin thoáng thắc mắc những chú thích đó có ý nghĩa gì. Những bức ảnh và video trước đây của Yoohyun sau đó bắt đầu xuất hiện theo thứ tự thời gian. Yoojin nhớ đã nhìn thấy những thứ đó ở Hàn Quốc...
[Thợ săn cấp S điều khiển lửa! Lúc đó anh ấy thật tuyệt vời.]
[Tôi hoàn toàn yêu anh ấy ngay khi nhìn thấy anh ấy và hiện tại tôi vẫn rất yêu Yoohyun!]
Khi các video gần đây của Yoohyun được trình chiếu, Yoojin đã thở phào mà anh đã kìm nén và lắng nghe kỹ những giọng phát thanh.
Hmm... Không hiểu sao, bầu không khí có vẻ rất khác so với ở Hàn Quốc. Nhưng quan trọng hơn, Yoohyun đang ở độ tuổi sinh viên đại học. Cậu ấy hai mươi tuổi. Tại sao đài phát sóng cứ gọi cậu ấy là học sinh trung học vậy? Và những lời khen ngợi quá mức đó là gì? Tươi sáng... Đẹp... Thanh niên thế kỷ... Uhh... Chắc chắn rồi, em trai mình đẹp trai thật, nhưng...
[Ồ, tôi cũng là fan của Sung Hyunjae. Anh ấy có nét quyến rũ trưởng thành và nguy hiểm. Anh ấy rất ngầu.]
[Ừ, đúng rồi, đúng rồi. Bản thân anh ấy là sự hoàn hảo! Chẳng phải anh ta giống một vị thần sấm sét giáng xuống từ thiên đường sao?]
Những lời khen ngợi liên tục khiến Yoojin rùng mình. Mặc dù sự thật là Sung Hyunjae rất tuyệt nhưng điều đó có hơi quá đáng không? Còn hơn thế nữa, vì anh cũng là một thợ săn đến từ nước ngoài. Thay vào đó, Yoojin đã mong đợi những lời xúc phạm vì họ đến đây để chiến đấu. Vậy tại sao người Nhật lại hành động như vậy?
[Ồ, Park Yerim! Cô ấy thật dễ thương~! Một nữ sinh cấp hai xinh đẹp đồng thời là một Thợ săn hạng S! Nhìn cô ấy cầm đá với khuôn mặt dễ thương như vậy, sự tương phản thật đáng yêu!]
Họ hết lời khen ngợi ngay cả Yerim, đối thủ của họ trong trận đấu. Những lời khen ngợi liên tục về vẻ ngoài dễ thương và sự dũng cảm của cô trong việc vượt qua sự mất mát của cha mẹ khiến cô lúng túng đến mức xấu hổ. Những lời tương tự cũng đã được nói về Yoohyun, và trước khi anh kịp nhận ra thì câu chuyện của Yoojin cũng đã xuất hiện. Ối!
Vì không thể chịu đựng được sự xấu hổ nên anh đã chuyển kênh.
[Rồng! Một con rồng vàng!]
[Định nghĩa chuẩn mực với từ 'đẹp'! Bên cạnh là chủ lò rèn vàng. Một nghệ nhân vĩ đại ~ Nhân vật chính của bàn tay vàng có thể tạo ra vũ khí cấp S!]
[Chà, tôi có thể thấy Thợ săn Han Yoohyun ở đằng kia. Anh ta có khuôn mặt lạnh lùng quá.]
[Tôi thấy anh ấy là một chàng trai trẻ lạnh lùng. Ồ, nhìn anh trai của mình bên cạnh-]
Tại sao họ lại nói về anh ấy lần nữa, điên rồi. Yoojin lại chuyển kênh một lần nữa nhưng thợ săn Hàn Quốc vẫn là những người được bàn tán trên TV. Ít nhất thì trên kênh này, họ đã nói về Sung Hyunjae và Moon Hyuna một cách bình tĩnh hơn một chút. Wow, sự nổi tiếng của họ là có thật.
"Cháu cũng xuất hiện trên TV phải không? Họ nói cháu thế nào?"
Yerim, người không mang theo vật phẩm dịch thuật, hỏi. Vì vật phẩm dịch thuật rất hiếm nên ngoài vật phẩm mà Yoojin nhận được, một vật phẩm được để lại trong số hai vật phẩm còn lại mà Haeyeon có để đề phòng. Yerim và Yoohyun đã quyết định chia sẻ phần còn lại và hiện tại Yoohyun đang giữ nó. Mặt khác, Myeongwoo đã đồng ý rằng Noah sẽ phiên dịch cho anh ấy.
"Ừm... Họ nói em dễ thương và xinh đẹp."
Yoojin không thể tự mình nói thành tiếng 'nữ sinh cấp hai xinh đẹp'. Anh rất ngạc nhiên khi thấy họ có thể dành những lời khen ngợi xa hoa như vậy không chỉ cho Yerim mà còn cho cả Yoohyun, đặc biệt khi họ còn là những người xa lạ. Yoojin có khen ngợi em trai mình, nhưng không đến mức đó... Và ít nhất là không thành tiếng.
Người Nhật thật thân thiện làm sao. Yoojin rất biết ơn vì lời khen của họ.
Yoojin đưa chiếc điều khiển từ xa cho Chirpie và rời khỏi TV. Mặc dù Yoohyun có lẽ đã hiểu tất cả những điều đó nhưng anh ấy vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như thường lệ. Đúng như mong đợi từ hoàng tử băng giá... không phải. Chết tiệt, họ đã chuyển kênh.
"Cháu nghe nói quang cảnh nhìn từ bể bơi trên sân thượng ở đây rất tuyệt. Họ nói rằng có thể nhìn thấy cầu vồng một cách rõ ràng."
Yerim đang cầu xin Yoojin đi bơi cùng cô ấy. Cô ấy thật tràn đầy năng lượng.
"Nhưng, hôm nay có một bữa tối ở hội nghị. Chúng ta hãy đi vào sáng mai. Sau đó chúng ta sẽ ăn trưa và khởi hành đến Shizuoka."
"Buổi sáng? Thế còn việc đi ra ngoài vào ban đêm thì sao? Vì chúng ta đã đến tận đây nên cháu cũng muốn đi tham quan một chút!"
Có thể hiểu rằng Yerim muốn đi tham quan vì đây là lần đầu tiên cô đến Nhật Bản, nhưng cá nhân Yoojin thích ở trong khách sạn hơn.
"Đi chơi với Yoohyun thì thế nào? Anh sẽ cho nhóc mượn cây phiên dịch. Chú sẽ ở lại với Noah."
Khi Yoojin nói vậy, cả Yoohyun và Yerim đều nheo mắt lại.
"Em không có ý định đi tham quan."
"Em sẽ đi với chị Hyuna."
Mặc dù có vẻ như bọn trẻ đã trở nên thân thiết hơn so với lần đầu gặp nhau nhưng chúng vẫn còn khá khó khăn. Yoojin rất thích nhìn thấy Yoohyun, Yerim và Noah-ssi nắm tay nhau và vui vẻ cùng nhau cười đùa. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy ấm lòng. Đó sẽ là một cảnh đẹp.
Cảm thấy có lỗi vì đã từ chối lời đề nghị rời khỏi phòng khách sạn của Yerim và không muốn dành thời gian còn lại ở bên trong, họ quyết định đi tham quan quanh khách sạn. Anh để Velare cùng Chirpie và đi ra khỏi phòng với Peace trong vòng tay. Tất cả nhân viên khách sạn đều chào đón anh một cách lịch sự mỗi khi anh gặp một người nào đó. Các nhân viên khách sạn ở Hồng Kông cũng thân thiện không kém, điểm khác biệt là ở Nhật Bản, anh xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên được.
Theo lời giới thiệu của nhân viên khách sạn, Yoojin đi đến sảnh khách, nơi mời một người sành các món giải khát truyền thống. Họ khẳng định đây là địa điểm chuyên về đồ uống giải khát truyền thống, nhưng lối trang trí của sảnh khách giống như một cung điện phương Tây. Và khi Yoojin nhìn thấy một lá cờ có in hình sư tử treo nổi bật trên một bức tường, anh gần như không thể nhịn được cười.
Khách sạn này có được xây dựng giống như cung điện của Vua sư tử không? Ngay cả tòa nhà bang hội cũng trông giống như một pháo đài thời trung cổ.
"Những chiếc ghế đó đẹp quá! Ước gì cháu mang theo con búp bê"
Yerim bày tỏ sự tiếc nuối khi chạm vào chiếc ghế sang trọng. Bộ bàn ăn sẽ rất hợp với một con búp bê lớn mặc váy. Cô ấy có lẽ sẽ thích nếu cô ấy đi du lịch đến Châu Âu, chẳng hạn như Cung điện Versailles. Nó đã bị phá hủy một phần trước khi hồi quy, nhưng hiện tại nó vẫn còn nguyên vẹn.
"Ồ, thợ săn Park Yerim."
Trước khi họ kịp ngồi xuống, có người đã đến gần họ. Đó là một người đàn ông cầm kiếm trong trang phục Nhật Bản. Ngoại hình của anh ta dường như không phù hợp với phong cách trang trí của phòng khách.
"Là tôi, Iwahata Kakuto."
"Vâng xin chào."
Yerim gật đầu và nghịch nghịch đồ trang trí trên bàn.
"Yerim, đó là đối thủ của nhóc trong trận đấu."
"Cháu biết."
Vậy là cô ấy đã biết. Kakuto ngậm chặt miệng.
"Sao lại làm lơ đối thủ như thế, vô lễ lắm đó."
"Nhưng cháu đã chào lại rồi mà? Tại sao tất cả thợ săn trong thị trấn này đều nói chuyện thân mật? Ngay cả hội trưởng Amaterasu cũng dùng kính ngữ với cháu đấy."
Bất chấp sự chênh lệch tuổi tác đáng kể giữa anh và thủ lĩnh bang hội, Kakuto, người có vẻ ngoài hai mươi, vẫn sử dụng lời chào bình thường. Vua sư tử có vẻ khó chịu vì điều đó. Dù Yerim còn trẻ nhưng cô ấy vẫn là một thợ săn hạng S được mời làm khách. Xét rằng đây là một dịp trang trọng chứ không phải một cuộc tụ tập bình thường, việc Kakuto sử dụng ngôn ngữ thân mật là không phù hợp.
"Này, Kakuto. Nếu không muốn biến khách sạn này thành địa điểm tranh chấp thì hãy lặng lẽ rút lui."
"Tôi không thể tin được một bé gái 3 tháng tuổi lại mồ côi-"
Rầm!
Vào lúc đó, bóng dáng Kakuto biến mất. Theo phản xạ quay đầu về hướng phát ra âm thanh, Yoojin thấy Kakuto đập mạnh vào tường, cú va chạm đã làm gãy một cây cột trang trí.
"Han Yoohyun, dừng lại đi! Anh ta là của tôi!"
Yoojin gần như không thể nắm bắt được tình hình khi Yerim hét lên. Vì vậy, chính Yoohyun là người ra đòn. Những chiếc ghế kêu lạch cạch khi những người Nhật trong phòng khách đồng loạt đứng dậy. Yoohyun nhếch miệng lên nhìn họ.
"Là một thủ lĩnh bang hội, tôi không thể chỉ ngồi yên nhìn ai đó thiếu tôn trọng một thành viên quý giá trong bang hội của mình."
"Tôi đã nói rằng anh ta là đối thủ của tôi, nghiêm túc đấy."
Yerim tỏ ra không hài lòng khi được gọi là 'quý giá'. Kakuto phủi bụi trên người khi đứng dậy khỏi mặt đất. Anh ta dường như không bị ảnh hưởng gì nhiều mặc dù bị tấn công bởi một thợ săn hạng S. Yoojin ca ngợi các nhân viên khách sạn đang đông cứng đang tiến về phía họ.
"Tôi có thể biết ở đây có gì ngon không?"
'Hãy lấy đồ giải khát trước khi phòng chờ bị phá hủy,' Yoojin nghĩ. Tuy nhiên, Kakuto đã không tấn công tiếp. Anh ấy chỉ trừng mắt nhìn Yerim và Yoohyun một cách dữ dội trước khi quay trở lại nhóm của mình.
"Tôi định tung cú đấm tiếp theo, nhưng anh ta không lao vào tôi."
Với vẻ mặt thất vọng, Yerim ngồi vào chỗ của mình. Khuôn mặt của Yoohyun trông có vẻ tươi tỉnh hơn một chút.
"Này, có tai nạn hay gì đó không?"
Có lẽ đã nghe thấy tiếng động lớn, Moon Hyuna quay lại phòng khách và lẩm bẩm khi đến gần họ trong khi Yoojin đang quan sát những vết lõm do cơ thể Kakuto gây ra.
"Đáng lẽ đó là cơ hội của em nhưng ai đó đã dành trước. Dù sao thì, chị ơi, tối nay chị có muốn đi mua sắm không? Chắc ở đây cũng có Chợ Thợ Săn. Chúng ta có thể tìm thấy rất nhiều mặt hàng không có ở Hàn Quốc."
Trước lời của Yerim, Moon Hyuna lắc đầu và cau mày.
"Nơi này tệ hơn ở Hàn Quốc ít nhất gấp ba lần. Ở Hàn Quốc, việc tìm kiếm những món đồ phù hợp với nữ thợ săn đã là một cuộc đấu tranh, nhưng ở Nhật Bản, việc này còn tiến xa hơn 5 bước. Những người điên này, trang sức đang đẹp lại thêm nơ con bướm hoặc ren vào, lại còn thay đổi đủ loại màu sắc , tất cả đều dành riêng cho các nữ thợ săn! Và sau đó họ tính phí nhiều hơn cho nó."
"Thật luôn? Chẳng phải những thứ đó quá hào nhoáng và thu hút sự chú ý của quái vật sao?"
"Nó rất phổ biến trong giới thợ săn nữ! Họ nói về sự hấp dẫn của món đồ nhưng chị chỉ nghĩ rằng họ thật điên rồ. Dù sao thì hầu hết các vật phẩm có thể sử dụng được đều đã được độc quyền bởi các bang hội lớn. Ở Hàn Quốc, giao dịch giữa các bang hội được giảm thiểu trong khi giao dịch qua chợ được đẩy mạnh nhất có thể. Nhưng ở Nhật Bản thì không có chuyện đó."
Và đó là lý do tại sao bản thân thị trường lại không sôi động lắm. Moon Hyuna đề cập rằng những thợ săn cấp thấp có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích ở đó, nhưng với tư cách là những thợ săn cấp cao, họ sẽ chỉ lãng phí thời gian.
Noah và Myeongwoo cũng tò mò về vụ náo động. Bữa sáng đã được dọn sẵn trên một chiếc bàn dài. Myung-woo, người đã ngủ suốt chuyến bay, khẽ ngáp.
"Sao anh không ngủ thêm một chút? Tôi không nghĩ sẽ có ai phàn nàn ngay cả khi anh bỏ lỡ lịch trình."
"Tôi sẽ đi tắm hơi sau. Tôi nghe nói ở đó có suối nước nóng."
"Phòng tắm hơi rất tuyệt. Tôi tự hỏi liệu những cái ở Nhật Bản có giống với ở Hàn Quốc không."
Gần đây anh chưa đến đó, nhưng Yoojin thích phòng tắm công cộng hơn, và vì có ít khách lưu trú trong khách sạn nên nước có lẽ sẽ sạch bất cứ khi nào anh chọn đi. Yoojin nghĩ rằng anh ấy sẽ tới phòng tắm hơi vào buổi tối và ngủ sau đó. Chỉ cần tưởng tượng không khí nóng ẩm là anh đã cảm thấy thư thái rồi.
Yerim và Moon Hyuna mời Noah đi chơi cùng họ vào buổi tối. Noah gật đầu nói rằng anh sẽ mua quà lưu niệm cho mình và cho Myeongwoo. Yoojin nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu Yoohyun có thể đi cùng họ, nhưng khi đó sẽ không có ai bảo vệ anh ấy cả... Tuy nhiên, vẫn còn Sung Hyunjae.
'Nghĩ lại thì, anh ấy đã im lặng.'
Yoojin tự hỏi liệu anh ấy đã biết chuyện gì xảy ra trong phòng khách chưa. Anh do dự một lúc trước khi đặt điện thoại lại. "Tôi có nên nhắn tin cho hội trưởng Song và đảm bảo với anh ấy rằng chưa có vấn đề gì lớn xảy ra không?"
Sau đó, Sung Hyunjae và thủ lĩnh hội Amaterasu đã cùng nhau đến dự một cuộc họp được sắp xếp trước bữa tối. Yoojin tự hỏi liệu hai người có nói chuyện riêng không. Có lẽ họ đã thảo luận về việc hợp tác quản lý hầm ngục trong tương lai.
Ngay khi Yoojin gặp Vua sư tử, anh ấy đã nhanh chóng mỉm cười rạng rỡ. Đó là một nụ cười đơn giản 'Rất vui được gặp bạn, Shishiou-ssi'. Yoojin không nghĩ nó giống một kiểu biểu cảm chế giễu. Đó chỉ là một nụ cười đơn giản. May mắn thay, Vua sư tử dường như không nhận thấy điều gì kỳ lạ trên biểu cảm của anh, và anh mỉm cười đáp lại Yoojin.
Yoohyun và Yerim có vẻ nhìn anh ấy hơi kỳ lạ, nhưng, ồ.
Nhìn thoáng qua, kiểu tóc của Shishiou có vẻ giống bờm sư tử. Nó trông ngầu và hợp với anh ấy. Tuy nhiên, anh ta có vẻ ngoài của một Người thức tỉnh cấp S, và anh ta trông có vẻ phương Tây, điều đó có lý. Yeah nó được đấy. Anh ấy rất giống Vua sư tử. Chẳng có gì đáng cười cả.
Yerim và Kakuto ngồi cạnh nhau ở trung tâm cuộc họp. Ngoại trừ một nhà báo lẩm bẩm những điều vô nghĩa về việc hai người họ hợp nhau đến mức nào thì cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ.
Trong bữa tối sau đó, Shishiou xuất hiện trong trang phục hoàng gia. Thật may mắn là anh ta không mặc áo choàng lót lông. Lúc này, Yoojin chỉ cho rằng mình đang tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Yoojin thích thú vì đã chuẩn bị một chỗ ngồi đặc biệt cho Peace và mang đến cho Peace những miếng thịt quái vật cao cấp còn tươi ngon và đặc biệt bay vào.
'Mặc dù vậy, việc anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào Peace sẽ có chút gánh nặng đối với anh ấy.'
Vì Peace từ chối ngồi vào chiếc ghế được chỉ định mà thay vào đó ngồi trên đùi Yoojin nên cả anh và Peace đều nhận được những cái nhìn trừng trừng gay gắt. Ngay cả biểu hiện của Yoohyun cũng trở nên lạnh lùng hơn. 'Xin hãy hành động phù hợp,' Yoojin nghĩ khi kiên quyết chuyển Peace sang phía đối diện bàn.
"Tôi đã từng nghe đến 3W trước đây. Họ là một cặp sói trắng, rất ngầu. Haeyeon thực sự may mắn khi bắt được chúng. Thật đáng ghen tị."
"Vì có rất nhiều nên chúng sẽ không quá khó tìm."
"Tuy nhiên, sư tử vẫn là tốt nhất."
À, vâng, thưa ngài Vua sư tử. Mùi hương của mong muốn nuốt chửng Hầm ngục sư tử có ngọn lửa của Vua sư tử lan tỏa trong không khí và việc nó được sử dụng làm mồi nhử là điều hợp lý. Và với suy nghĩ đó, một chút yêu mến dành cho thủ lĩnh hội Amaterasu đã nảy nở trong trái tim Yoojin. Chắc hẳn ông ta có rất nhiều thứ tốt trong tay, dù sao thì ông ta cũng không khác gì Vua Nhật Bản. Yoojin thực sự đánh giá cao Áo choàng của Thunderbird. Anh tự hỏi liệu Vua sư tử có thêm trang bị cấp SS nào nữa không.
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm một lúc sau bữa tối thì đã hơn 9 giờ. Ánh đèn nhấp nháy bên ngoài cửa sổ khi trời trở nên tối hoàn toàn. Vì còn quá sớm để đi ngủ, Yoojin đang cân nhắc xem có nên xem một số chương trình truyền hình hay không thì có tin nhắn đến.
[Gửi đối tác của tôi. Tôi sẽ yêu cầu một cuộc họp.]
Yoojin có cảm giác điều gì đó như thế này sẽ đến. Đó là tin nhắn từ Sung Hyunjae.
---
Chương: 216 Vẫn như cũ
'Cuối cùng thì chúng ta vẫn là đối tác.'
Yoojin nghĩ rằng Sung Hyunjae có thể sẽ đánh giá lại mối quan hệ của họ do những điểm yếu của anh ấy, nhưng một lần nữa, có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy lại gọi điện vào lúc này. Họ đã không liên lạc với nhau và anh cũng không nói một lời nào với Yoojin kể từ ngày đó.
Suy nghĩ của anh ấy ngày càng phức tạp, nhưng Yoojin cố gắng không suy nghĩ sâu sắc về điều đó và trả lời: 'Tôi hiểu. Tôi nên đi đâu?'
Anh cảm thấy ngoài việc phủ một lớp sơn khác lên những vết nứt đã hình thành, anh không thể làm gì khác.
"Tôi phải đi gặp thủ lĩnh bang hội Sesung một lúc." Yoojin nói.
Yoohyun có vẻ lo lắng khi nghe những lời đó. Anh đến gần Yoojin và kiểm tra khuôn mặt của anh ấy.
"Anh không cần miễn cưỡng. Nếu chúng ta xung đột với Hội Sesung, chúng ta không ở vào tình thế không thể giải quyết được. Chúng ta có thể tự mình giữ vững được."
"Tại sao lại có xung đột? Thủ lĩnh bang hội Sesung sẽ không làm bất cứ điều gì buộc anh phải từ bỏ thú cưỡi và thợ rèn. Vì vậy, không có gì phải lo lắng cả."
Được rồi!? Chỉ là Yoojin thiếu tự tin vào bản thân mà thôi. Thành thật mà nói, hầu hết mọi người sẽ gục ngã trước Sung Hyunjae. Không phải là Yoojin không đủ năng lực, anh ấy chỉ ở mức trung bình thôi.
Yoojin rời khỏi phòng cùng với Yoohyun. Sung Hyunjae đã gọi anh đến một quán bar trên tầng cao nhất của khách sạn. Có vẻ như toàn bộ tầng đều trống, Yoojin chưa gặp ai sau khi ra khỏi thang máy. Các bức tường bên ngoài của hành lang rộng được làm bằng kính. Và đằng sau lớp kính là hồ bơi trên sân thượng tỏa ánh xanh xanh dưới ánh đèn.
"Tôi sẽ đợi bên ngoài." Yoohyun nói.
"Không cần thiết đâu. Nếu thủ lĩnh bang hội Sesung có chút lương tâm, anh ấy sẽ cho bạn vào."
Không đáp lại những lời đó, Yoohyun ngồi xuống một trong những chiếc ghế rải rác dọc hành lang. Yoojin biết anh sẽ như vậy.
"Gọi cho em nếu có chuyện gì xảy ra nhé, anh."
"Được rồi."
Nghe thế thật yên tâm. Yoojin tiến tới mở một cánh cửa có hoa văn truyền thống và bước vào quán bar. Bên trong hơi tối, nhưng những bức tường đối diện với bể bơi được làm bằng kính. Nội thất tổng thể theo phong cách phương Tây, nhưng khu vườn bên ngoài được trang trí theo phong cách Nhật Bản, còn có những cây tre thấp và bức chân dung một người phụ nữ mặc trang phục Nhật Bản. Chỉ cần bám vào một chủ đề, một. Sự đa dạng khiến tâm trí anh bồn chồn.
"Bên này."
Sung Hyunjae đứng phía bên kia quầy bar dài. Ánh đèn rực rỡ và những chiếc kính sáng bóng lấp lánh phía sau anh. Nếu Sung Hyunjae là một nhân viên pha chế, chỉ riêng khuôn mặt của anh ấy cũng đủ thu hút khách hàng và giúp công việc kinh doanh suôn sẻ, tức là miễn là đồ uống của anh ấy không có mùi vị chết người... Nhưng nhìn thấy phản ứng nhiệt tình của người Nhật, họ sẽ có lẽ sẽ xếp hàng mua đồ uống của mình bất kể mùi vị ra sao, miễn là nó không chết người.
Chỉ nghĩ đến những buổi phát sóng cường điệu đó thôi cũng khiến Yoojin bình tĩnh lại một chút. Anh tưởng tượng họ sẽ nói điều gì đó đại loại như, 'Một loại cocktail được pha chế bởi Thần Sấm, hương vị của nó thật sảng khoái.' Nếu anh ấy nghĩ về điều gì đó như thế thì anh ấy thực sự có thể sẽ cười, nên có lẽ anh ấy không nên... Nhưng rồi một lần nữa, Yoojin tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Yoohyun tạo ra một ngọn lửa lạnh có màu xanh băng? Và điều gì sẽ xảy ra nếu Yerim... 'Không, chúng ta đừng nghĩ về điều đó nữa', Yoojin nghĩ, anh không thể để mình bị ảnh hưởng bởi các chương trình phát sóng của Nhật Bản.
"Tôi nghe nói rằng Hiệp hội Sesung gần đây đang gặp khó khăn về tài chính và đó là lý do tại sao hội trưởng phải đảm nhận công việc phụ này sao."
Bỗng dưng, Yoojin nhận ra rằng lẽ ra anh không nên buột miệng nói ra điều đó, nhưng không phải Sung Hyunjae không thể có việc làm thêm chỉ vì anh ấy là 'Thần Sấm'. Bạn nghĩ thế nào về việc phục vụ đồ uống đầy cảm giác mạnh? Nó chắc chắn sẽ là một trong những cách thúc đẩy doanh số bán hàng. Kích thích lắm đấy. Yoojin tưởng tượng.
"Tâm trạng của cậu có vẻ tốt hơn nhiều rồi."
Sung Hyunjae nói, mời Yoojin lại gần. Khi Yoojin ổn định chỗ ngồi ở quầy bar, anh cảm thấy bắt buộc phải gọi món gì đó, nhưng trước khi có thể, anh phải biết những lựa chọn có sẵn. Yoojin tự hỏi liệu nơi này chỉ phục vụ cocktail hay không. 'Họ không có đậu phộng hay thứ gì tương tự à?'
"Các chương trình phát sóng địa phương ở đây khá thú vị và Hội Amaterasu cũng vậy." Yoojin nói.
Cả Vua sư tử và Samurai Nhật Bản đều là những người khá thú vị. Chỉ nghĩ đến việc Yerim giẫm đạp lên họ đã khiến mọi chuyện trở nên thú vị hơn. Yoojin nghĩ anh ấy cũng nên chuẩn bị một tấm bảng.
Sung Hyunjae đặt một chiếc ly rỗng trước mặt Yoojin, và như thể là một nhân viên pha chế dày dặn kinh nghiệm, anh khéo léo rót từng mảng nguyên liệu vào bình lắc. Đôi mắt của Yoojin bị thu hút bởi chuyển động của bình lắc, và ngay sau đó, một dòng chất lỏng màu xanh lục vàng sáng lấp đầy ly không một tiếng động. Để hoàn thiện, một chiếc ống hút trang trí đã được đặt vào trong đồ uống.
Mặc dù trông giống như nước ép thông thường nhưng nó thực sự có vị khá ngọt.
"Tôi chắc chắn rằng anh không gọi tôi đến đây chỉ để nếm thử. Vậy có chuyện gì?" Yoojin hỏi.
Đồ uống ngọt đến nỗi sau đó miệng anh thấy đắng. Đây không phải là một loại hiệu ứng 'Cách tiếp cận củ cà rốt và cây gậy' sao?
"Tôi có một đề nghị." Sung Hyunjae nói.
Một chiếc thẻ tín dụng màu đen được đặt cạnh ly cocktail.
"Tôi chắc chắn cái cũ đã hết hạn rồi."
"Cậu có thể gợi ý rằng chúng ta nên từ bỏ mối quan hệ hợp tác và quay trở lại mọi thứ như trước đây không?"
Yoojin không ngạc nhiên vì ở một mức độ nào đó anh đã đoán trước được kết quả này.
"Tôi sẽ hủy bỏ quan hệ đối tác, nhưng tôi sẽ không nhận thẻ."
Hai người họ bây giờ chỉ là hội trưởng và giám đốc cơ sở nuôi dưỡng. Nhưng thành thật mà nói, Yoojin thực sự không cần thiết phải hình thành bất cứ điều gì giống như quan hệ đối tác với anh ấy, cũng không phải như thể họ sẽ trở thành kẻ thù. Nhưng ít nhất, Sung Hyunjae không thể tiếp tục hợp tác ở mức độ nào đó sao?
"Hay là chúng ta viết cho nhau một bản hợp đồng đơn giản nhé. Rốt cuộc thì cậu không muốn thế giới diệt vong phải không Sung Hyunjae?"
Yoojin nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Sung Hyunjae. Anh ấy đã cư xử như đối xử với một món hàng hóa. Yoojin chỉ nói đùa thôi, và trong khi những người khác có thể cũng coi đó là một trò đùa, thì đã ba tháng trôi qua kể từ đó. Ngỡ như mới ngày hôm qua vậy.
Yoojin nghĩ sẽ có ích nếu họ thiết lập được mối liên kết chặt chẽ hơn. Chỉ sự hiện diện của Sung Hyunjae sẽ rất yên tâm miễn là anh ấy đứng về phía họ. Vì anh cũng là thợ săn số một trong bảng xếp hạng nên sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ lỡ cơ hội chia sẻ tầm nhìn chiến đấu thông qua kỹ năng Giáo viên chia sẻ. Chưa kể còn mất đi tầm ảnh hưởng của anh ấy, thậm chí còn lực ảnh hưởng mở rộng ra nước ngoài.
Và, à... Còn có những thứ khác nữa.
Nghĩ lại, Yoojin cảm thấy hơi buồn, nhưng anh không thể ngăn được sự thật rằng mình chưa đủ tốt.
"...Anh kém kiên nhẫn hơn tôi nghĩ nhiều."
Một lời nhận xét thẳng thắn cuối cùng đã thoát ra khỏi miệng Yoojin, khiến Sung Hyunjae phải lên tiếng.
"Hoàn toàn tương phản, tôi vẫn luôn chịu đựng."
"Vẫn? Chà, tôi thực sự xin lỗi vì đã trở thành một cấp F khó đối phó."
Yoojin không hề biết rằng Sung Hyunjae đã nhịn lâu đến thế. Anh cảm thấy ít nhất mình nên xin lỗi và làm điều gì đó để giảm bớt sự thất vọng của mình.
"Tôi đâu có thể nào buộc anh phải làm điều đó, về thái độ mà tôi không thể hiểu được của bạn, và cả về những điều anh đang giấu tôi."
Anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng trong khi nói rằng anh ấy không kiềm chế được sự tò mò của mình
"Nhưng tôi rất yêu Han Yoojin."
"Vậy đề nghị của cậu là?" Yoojin hỏi.
"Có thể nói là thứ gì đó giống như 'người bảo vệ'. Đó là đề nghị của tôi."
Sung Hyunjae đi dọc theo quầy bar dài.
"Nếu cậu không thể chịu đựng nỗi sợ hãi khi bộc lộ nội tâm của mình và cuối cùng sẽ gục ngã vì nó, thì điều cậu cần là xây dựng một chỗ dựa thay vì chỉ phủ các lớp sơn. Hãy dành thời gian và tỉ mỉ trong việc xây dựng một chỗ dựa vững chắc. Vì vậy, khi đến lúc phải trút bỏ cảm giác tội lỗi bên trong mình, cậu có thể chịu đựng được nó."
Sung Hyunjae vòng qua góc phố và bước ra khỏi quầy, tiến lại gần Yoojin. Yoojin định đứng dậy nhưng anh quyết định chỉ quay ghế lại và đối mặt với anh. Tiếng bước chân im lặng dừng lại trước mặt anh.
"Vậy là cậu đang nói rằng cậu sẽ là người hỗ trợ của tôi." Yoojin hỏi.
'Nhưng, tại sao đó lại là anh?' Anh tự hỏi. Anh vẫn còn em trai, bạn bè và những đứa trẻ thực tế là gia đình anh.
Sung Hyunjae tiếp tục: "Dựa dẫm vào người khác không phải là điều xấu. Đó cũng là điều đáng mong muốn trừ khi cậu sống trong một thế giới nơi cậu chỉ có một mình. Tuy nhiên, trước khi dựa dẫm vào người khác, cậu nên có nền tảng của riêng mình. Hãy biết rằng cái 'tôi' là trung tâm của mọi thứ. Nếu cậu thậm chí không thể giữ vững bản thân thì mọi thứ xung quanh cậu sẽ dễ dàng tan vỡ."
"...Vậy là cậu đang bảo tôi hãy tu luyện bản thân?"
"Anh vẫn chưa thúc đẩy và chỉ trích bản thân đủ sao, Han Yoojin? Có lẽ điều cần thiết lúc này là nghỉ ngơi hơn là luyện tập."
"Tôi e rằng tôi không rảnh rỗi đến thế."
"Tôi sẽ tạo ra một môi trường hoàn hảo để anh nghỉ ngơi một cách tỉ mỉ."
Sung Hyunjae nói một cách nhẹ nhàng và duyên dáng.
"Nếu cậu chấp nhận lời đề nghị của tôi."
Sung Hyunjae quỳ xuống và hạ ánh mắt xuống phía dưới Yoojin như thể để tránh tỏ ra đe dọa anh như người lớn đối với một đứa trẻ.
Mặc dù sự thật là Yoojin đã phần nào dựa dẫm vào Sung Hyunjae, nhưng việc coi anh ấy như một đứa trẻ có thực sự cần thiết không?
"Nhân tiện, trong trường hợp anh quên, tôi đã 25 tuổi rồi. Dù chưa được coi là già nhưng tôi vẫn là một người trưởng thành và bắt đầu đi làm từ khi còn rất trẻ. Đó là lý do tại sao tôi có nhiều kinh nghiệm sống hơn anh nghĩ."
Trên thực tế, anh đã 30 tuổi. Anh ấy không còn trẻ chút nào.
"Không cần thiết phải đối xử với tôi như một đứa trẻ bơ vơ không có người giám hộ."
"Người lớn và trẻ em đều như nhau. Mọi cảm xúc dù vui hay buồn họ đều cảm nhận như nhau. Sự khác biệt duy nhất là khi cậu già đi, bạn phải kiểm soát những cảm xúc đó và đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn. Khi muốn khóc, cậu sẽ phải kìm nước mắt và khi muốn cười, cậu sẽ phải kìm nén nó thành một nụ cười. Trước hết, trước tiên cậu phải nhận thức được cách người khác nhìn nhận cậu."
"Bởi vì là người lớn."
Yoojin tự hỏi liệu anh có sống cuộc sống theo ý mình muốn không, liệu điều đó có khiến anh trở thành một người trưởng thành đúng nghĩa không? Không giống như một đứa trẻ được bảo vệ vô điều kiện, người lớn sẽ phải tự mình đương đầu với mọi thứ. Ngay cả khi họ ghét việc thức dậy vào sáng sớm, họ vẫn sẽ phải cố gắng mở mắt ra. Dù muốn nghỉ ngơi nhưng họ vẫn phải tiếp tục làm việc. Ngay cả khi họ không thích sếp, họ vẫn phải nở nụ cười. Họ sẽ phải chịu đựng và điều chỉnh nhu cầu của mình cho phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Tuy Yoojin trưởng thành sớm hơn người lớn bình thường nhưng điều đó chỉ có nghĩa là anh phải đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn và chịu đựng mọi thứ sớm hơn những người khác.
"Cậu không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, cũng như không cần phải chịu đựng bất cứ điều gì."
Những lời lẽ ngọt ngào đến mức Yoojin nghĩ rằng răng mình có thể bị thối vì nó.
"Chỉ cần sống không cần bận tâm đến thế giới và làm bất cứ điều gì cậu muốn. Sẽ không có ai can thiệp vào. Không cần phải lo lắng về việc người khác nhìn nhận mình như thế nào và cũng không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào về bất cứ điều gì. Sẽ ổn thôi ngay cả khi cậu chọn giới hạn bản thân trong những điều cậu muốn thấy và muốn nghe."
"Ừm... Lúc đó, không phải anh đang yêu cầu tôi trở thành vật sở hữu của anh sao?"
"Đối với cậu, tôi là người bảo vệ, và đối với tôi, cậu là người tôi sẽ bảo vệ. Đây sẽ là mối quan hệ mà cậu có thể rời bỏ tôi bất cứ lúc nào bạn đủ mạnh mẽ để tự đứng trên đôi chân của mình."
Yoojin hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Và trên hết, anh không hiểu tại sao Sung Hyunjae lại nói tất cả những điều này với anh.
"Chậc, đó quả là một lời đề nghị tử tế đáng ngạc nhiên. Điều đáng chú ý là gì? Đừng nói với tôi là không có nhé."
"Khi đến lúc cậu có thể tự xử lý được, sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện, Han Yoojin."
"...Chỉ vậy thôi sao? Tôi hiểu tại sao anh lại kìm nén mong muốn bắt tôi nói trái với ý muốn của mình. Nhưng trên hết còn đóng vai trò là người bảo vệ cho tôi? Vì cái gì?"
"Bởi vi tôi muốn."
Yoojin không nói nên lời trước câu trả lời đơn giản như vậy. Tóm lại lời cầu hôn này là do chính Sung Hyunjae muốn thực hiện chứ không phải vì Yoojin. Vì vậy, xét cho cùng thì anh ấy cũng là con người. Do đó, thực sự không cần phải cảm thấy gánh nặng trước lời đề nghị của anh ấy.
"Thành thật mà nói, rất hấp dẫn." Yoojin nhận xét
(VB: ủa nãy giờ là cầu hôn đó hả? )
Nếu Sung Hyunjae thực sự quyết tâm và huy động tất cả những gì mình có để làm người bảo vệ thì trên đời sẽ không còn sự chăm sóc nào tốt hơn nữa. Chuyện như thế nằm ngoài sức tưởng tượng của Yoojin.
Đó sẽ là một cuộc sống rất viên mãn và hạnh phúc.
Nếu anh ta không trùng sinh, đó là
"Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, Sung Hyunjae." Yoojin nói.
Yoojin không thể chấp nhận cuộc sống như vậy lúc này. Sung Hyunjae có lẽ đã kiên nhẫn đưa tay ra đón anh vì tuổi tác của anh. Nhưng nếu Yoojin ở trong tình trạng chỉ có thể từ bỏ và lựa chọn nghỉ ngơi, anh ấy thậm chí còn không xứng đáng với sự chú ý mà mình đang nhận được lúc này. Sự trớ trêu của nó có một chút thú vị.
"Nếu anh nói với tôi khoảng mười năm trước, hay có thể là hai mươi năm trước? Lúc tôi tám tuổi, lẽ ra tôi đã theo anh rồi. Tôi cũng sẽ mang theo em trai tôi."
"Tôi xin lỗi. Lúc đó tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm."
"Dù sao cũng cảm ơn anh.
Khi Yoojin đứng dậy khỏi ghế, anh ấy đưa tay ra. Mặc dù Sung Hyunjae không nhờ đến sự giúp đỡ của Yoojin để đứng dậy từ đầu gối nhưng anh vẫn phải giữ chặt tay mình.
"Nếu anh kiên nhẫn và tràn đầy sức chịu đựng như anh nói, thì tôi sẽ tiếp tục tin cậy vào anh, Đối tác."
Lòng Yoojin cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sung Hyunjae sau đó đang nhìn xuống anh thay vì nhìn lên từ bên dưới. Trong khi Sung Hyunjae đang nhìn xuống anh, đây là ánh mắt mà Yoojin quen thuộc hơn, nhưng không có nghĩa là nó tệ. Vẻ mặt của Sung Hyunjae phản ánh một chút hối hận.
"Có vẻ như chỉ cần tôi tỏ ra sẵn sàng thỏa hiệp, tôi sẽ không bị đẩy ra xa hơn." Sung Hyunjae nhận xét.
"Gì vậy? Anh đã đưa ra lời đề nghị này cho người khác ngoài tôi chưa?
"Không đến mức này, nhưng trước đây, tôi đã lén lút đề nghị Cảnh sát trưởng Song Taewon để mắt tới lưng tôi."
"Điều đó khác."
"Kể từ đó, anh ấy đã công khai bao che cho tôi."
Sung Hyunjae sẽ không bị chỉ trích vì cấu kết với quan chức chính phủ sao? cảnh sát Song có lẽ là người ít bị ảnh hưởng hơn trong số hai người, nhưng không rõ liệu ngài Song có thực sự cảm thấy mình được đối xử tốt hay không. Nó chỉ rất mơ hồ.
"Tôi sẽ giữ thẻ này trong trường hợp khẩn cấp, với sự giúp đỡ của hội trưởng Sesung."
Yoojin nhặt tấm thẻ được đặt cạnh chiếc cốc lên. Anh không có ý định sử dụng nó một cách bất cẩn như trước đây. Anh nghĩ anh sẽ chỉ giữ nó làm kỷ niệm.
Yoojin nói với Sung Hyunjae rằng anh không cần phải tiễn vì Yoohyun đang đợi anh ở bên ngoài. Và trước khi rời quán bar, anh quay lại nhìn Sung Hyunjae.
"Bất chấp sự hào phóng của bạn, tôi có thêm một việc muốn nhờ bạn."
"Hãy nói đi."
"Xin hãy giữ nguyên như hiện tại. Đừng thay đổi hoặc biến mất. Hãy cứ như hiện tại thôi."
Yoojin định nói tiếp 'cho đến khi tôi có thể tự đứng trên đôi chân của mình', nhưng anh ấy đã không làm vậy. Anh vẫn chưa đủ tự tin để nói điều đó một cách thuyết phục. Ngay cả khi anh ấy ở một mình trên con tàu du lịch đó, anh ấy vẫn khó có thể lấy hết can đảm.
"Nếu có thể thì cũng đừng chết."
"Dĩ nhiên là không."
Câu trả lời của anh ấy rất bình thường, như thể họ đang lên kế hoạch cho bữa tối.
Khi rời khỏi quán bar, việc Yoohyun đứng dậy đã thu hút sự chú ý của Yoojin.
"Em không ngồi."
"Emđứng dậy sau khi nghe thấy tiếng bước chân."
Phải. Cho dù có nghe lén, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ không nghe được hết những gì nói bên trong. Việc Sung Hyunjae gọi anh đến đây chưa chắc đã kiểm tra khả năng cách âm trước.
"Không có gì nhiều xảy ra cả. Chúng ta quay lại và yêu cầu dịch vụ phòng nhé? Anh hơi đói."
Yoojin trước đó đã ăn một bữa tối no nê, nhưng sau khi tắm một lúc lâu, dạ dày của anh đã trống rỗng.
"Có vẻ như anh đang có tâm trạng tốt."
Yoohyun lặng lẽ lẩm bẩm.
"Thằng nhóc này...'
"Em lại ghen tị với hội trưởng Sesung nữa à? Em không cần phải làm vậy, Em biết đấy. Em là số 1."
Suy cho cùng, mọi chuyện xảy ra bây giờ đều là do anh ấy.
"Dù ai có nói gì, dù chuyện gì xảy ra, Yoohyun, em vẫn là người quan trọng nhất đối với anh."
Vì vậy, hãy thư giãn và ăn một chút đồ ăn nhẹ vào đêm khuya. Yoohyun gật đầu với một nụ cười. Khi Yoojin duyệt qua menu dịch vụ phòng... anh ấy nghĩ rằng có lẽ không có phiên dịch tiếng Hàn. 'Tôi có nên gọi người hướng dẫn không?' Anh đã nghĩ.
Sau đó, đêm trôi qua. Yoojin chào buổi sáng mới bằng cái ngáp dài và vẻ mặt ngái ngủ ngay khi thức dậy. Bộ đồ giường thoải mái, chất lượng phù hợp với một khách sạn tốt, nhưng anh ngủ không ngon giấc. Sau khi yêu cầu người hướng dẫn dịch lịch phát sóng của kênh truyền hình, anh nhận ra mình đã ngủ muộn.
Mục đích chính của anh là tìm hiểu thêm về cộng đồng thợ săn Nhật Bản, nhưng những gì anh thấy là...
[Tôi không thể tin được làn sóng màu hồng đang cuộn xoáy giữa Yoohyun và Yerim.]
Đó là một loạt những điều vô nghĩa. Chà, có lẽ gọi nó là 'vô nghĩa' thì có lẽ hơi quá. Dù sao thì màu hồng cũng thật lố bịch. Màu hồng khác xa với màu của tình bạn trong sáng và sôi nổi... Hơn nữa, Yerim vẫn còn là trẻ vị thành niên. Nếu họ định ghép cô ấy với ai đó, chẳng phải Noah, người chỉ hơn năm tuổi, sẽ là lựa chọn tốt hơn sao?
[Tuy nhiên, hai người này đều đến từ những gia đình thượng lưu.]
Điều sốc hơn đó chính là sự kết đôi giữa Sung Hyunjae và Kang Soyoung. Tại sao những kẻ điên này lại ghép đôi một đứa trẻ và một người đàn ông lớn tuổi? 'Liệu cô gái người Anh tóc vàng có thể có mối quan hệ thân thiết với thủ lĩnh bang hội không?' Đó là điều vô nghĩa gì vậy? Nó khiến Yoojin muốn kiện các công ty phát thanh truyền hình này. Và tại sao họ cứ nhắc đến việc cô ấy là người Anh? Soyoung có hai quốc tịch và mối quan hệ của cô ấy là ở Hàn Quốc, họ không biết sao?
[Mặc dù tình yêu không phân biệt tuổi tác, quốc tịch, chủng tộc và giới tính, nhưng người trẻ ít nhất phải ở độ tuổi cuối hai mươi!]
Và lý tưởng nhất là ở độ tuổi ba mươi. Tuổi tác chỉ là con số khi cả hai bên đều có đủ kinh nghiệm sống và có khả năng chịu trách nhiệm về cuộc đời của chính mình! Ngay cả khi có thể ở bên một người ngây thơ như một đứa trẻ, liệu lương tâm của người ta có cho phép điều đó xảy ra không?
Dù sao thì Yoojin cũng phản đối mối quan hệ này! Ngay cả khi Sung Hyunjae được ghép đôi với Moon Hyuna hay Evelyn thì mối quan hệ của họ vẫn rất mơ hồ. Mặc dù thực tế Sung Hyunjae đối xử với Kang Soyoung như một đứa trẻ nhưng cũng có khả năng anh ấy đã từng hẹn hò với một người giống cô ấy. Bằng cách nào đó, Yoojin lại tò mò mà không rõ lý do.
Yoojin định đặt dịch vụ phòng, nhưng có vẻ tốt hơn là chỉ nên ăn sáng cùng những người khác. Yerim, Noah và Moon Hyuna đã trở lại với đủ thứ đồ từ chuyến đi mua sắm tối qua. Trong số đó có búp bê Peace và Chirpie là hàng giả. Yoojin quyết định lấy búp bê Chirpie và giao cho đội ngũ pháp lý của Haeyeon.
"Thậm chí còn có một trung tâm mua sắm lấy thợ săn làm trung tâm!"
"Chợ thợ săn? Nhưng, hôm qua cậu đã nhắc đến chuyện đó rồi."
"Không phải vậy, tôi đang nói về một trung tâm mua sắm bán hàng hóa dành cho thợ săn cho công chúng. Họ bán những thứ như ảnh và ảnh in bromide. Ngoài ra còn có rất nhiều búp bê sư tử."
...Giống như những người nổi tiếng? Đột nhiên, Yoojin nhớ lại những con búp bê của Yoohyun và Yerim mà anh đã nhìn thấy ngày hôm qua. Họ thật sự rất dễ thương. 'Có lẽ tôi sẽ đi xem khi có thời gian.'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro