Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Phơi bày thân phận

Đã một tuần kể từ ngày nhỏ chuyển tới Sunshine. Mọi người trong lớp ngày nào cx phải mua kem cho nhỏ hết. Thực ra nhỏ đã nghĩ ra một trò ác hơn nhưng giờ chưa phải lúc. Nhỏ vẫn còn thấy mắc nợ họ chuyện họ đã ra mặt giúp đỡ chuyện lần trước.(cái này là Lâm Duyệt kể à).

Giờ nhỏ với hắn ở lớp cứ suốt ngày lao vào phá rối thầy cô. Hắn là người đã gợi ý cho nhỏ trò này.Hồi đầu thì nhỏ ko làm theo nhưng sau thấy cx vui nên... Lửa gần rơm lâu ngày cx bén mà. Nhưng mà nếu ngày nào mà ko chọc phá đc thầy cô thì cả lớp tụi nó sẽ cùng nhau đi chọc phá bọn lớp A1. ko phải nhỏ thù họ mà bởi vì hắn thích và cả lớp cx thích, nhỏ mà ko theo thì lạc loài à. Dần dần, ý định trả thù của nhỏ cx được nguôi ngoai.

Chiều nay, nhỏ có hẹn với hắn ở quán kem mà hai người thường tới. Đang đứng đợi hắn lấy xe thì nhỏ thấy một nhóm người mặc đồ đen đang rình mò ai đó. Tò mò, nhỏ đi theo họ. Đc chừng 10 phút sau thì nhỏ thấy bóng dáng một người con gái với mái tóc tím lạnh lùng đang bước ra khỏi nhà xe."chẳng phải là An sao?"-nhỏ thoáng ngỡ ngàng

-Lên đi tụi bay-Tiếng một thằng tóc hung đỏ vang lên.

Chắc thằng đó là đại ca nên sau khi nghe chỉ thị ấy, 8 thằng mặt mũi bặm trợn cùng xông ra. Mục tiêu của họ là An. Nhỏ muốn tới cứu An nhưng thân cô thế cô, trong người thì chẳng có chút võ nào, hơn nữa lại là con gái, đấu với 8 thằng....THUA CHẮC. Thôi thì, đành tìm người giúp đỡ vậy. Nhỏ gọi cho hắn nhưng hắn ko bắt máy.

An bị tám thằng con trai lực lưỡng vây kín. cô hôm nay tâm trạng thoải mái, lại ko có vướng bận gì, muốn vờn, muốn cho chúng chơi thêm một chút, để tí chết cx đc. chứ nếu ko, chỉ vài quyền là cả lũ này sẽ nhập viện hết cho mà xem.

-cô em nếu ngoan ngoãn thì bọn anh sẽ đối xử nhẹ nhàng cho tới khi nhận đc tiền chuộc. còn nếu ko nghe thì....-Tóc Hung Đỏ cười gian trá

-Thì..?-An mặt ngây ngô, ko chút cảm xúc

-Thì con bé kia sẽ ko sống nổi đâu.

-con bé?-cả nhỏ và Quỳnh cùng ngạc nhiên

nhỏ đứng ko quá xa bọn chúng nên có thể nghe đc chúng nói gì. Nhỏ nghĩ rằng bọn họ đang lấy tính mạng của ai đó trong gia đình An ra để uy hiếp nhưng ko.... Từ đâu ra, có hai bàn tay to lớn đang ghì chặt lấy hai tay nhỏ, nấc bông nhỏ lên.

-Quỳnh?-An thoáng ngạc nhiên. Đôi mày thanh tú nhíu lại chút xíu.

-...-"chết tiệt!"_nhỏ thầm nghĩ_"kiểu này khó thoát rồi", thế nên nhỏ gào to, mong ai đó có thể biết đc - THẢ TA RA! CÁC NGƯỜI MAU......

Nhỏ bị chụp thuốc mê, chìm vào giấc ngủ. An ko nói gì, khẽ thở dài rồi đi theo chúng. bọn họ là bọn bắt cóc tống tiền, có 10 người chứ ko phải 8. Kì này bọn họ chết chắc với Lâm Duyệt rồi

Nhỏ tỉnh dậy. Đôi mắt đã lâu ko tiếp xúc với ánh sáng khó nhọc mở ra. NHỏ cảm nhận được chân tay mình bị trói, cảm nhận đc mình đang ngồi trên nền đất lạnh lẽo...cảm nhận đc vai trái mình nằng nặng...hình như ai đó đang dựa vào.... Khi ánh mắt đã hoàn toàn thích ứng, nhỏ nhận ra An bên cạnh. có vẻ như cô nhóc (!!) còn đang ngủ.

-An! An! Dậy đi!-nhỏ nhếch nhếch vai cầu mong đánh thức đc cô bạn

-Im!-thế nhưng đáp lại sự mong muốn của nhỏ, An lại buông một chữ lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Nhỏ khẽ rùng mình. An nói cái kiểu í thật đáng sợ. Nhưng nhỏ ko chịu thua đâu, nhỏ là con nhỏ gan lì hơn cả cóc cơ mà. Lấy hết can đảm, nhỏ lại nhếch vai lần nữa:

-Dậy đi An. Quỳnh đây. Dậy nghĩ cách gì đi, tụi mình bị bắt cóc rồi!

-Hưm...-có vẻ như lời nói của nhỏ có tác dụng rồi. An ngồi thẳng dậy, ánh mắt xám tro bỗng trở nên đục ngầu. cô mở to tròng mắt, nhìn về phía trước, khuôn mặt ngây ngô khẽ gọi tên ai đó- Pun......

-Làm sao chúng ta thoát khỏi đây đây? Làm sao giờ?-nhỏ (giả vờ) hoang mang lo sợ.

-Pun....-An vẫn thế, ko nhúc nhích, luôn miệng gọi Pun

-An! An ko sao đấy chứ?-nhỏ thấy An lạ quá

Rầmmmmmmmmm....!!!!

Cánh cửa phòng bật mở, năm tên bặm trợn, to con, khắp người đầy xăm trổ bước vào. Tóc Hung đỏ tới gần nhỏ và an, dùng cánh tay bẩn thỉu nâng cằm An lên, khoé miệng nhếch lên một đường cong tà dị:

-Gọi điện về gia đình mang tiền chuộc tới. Nhận đc tiền tao sẽ thả chúng mày ra. Mày thấy tao nhân từ chứ hả? ko đánh đập? ko như lũ bắt cóc khác, dù nhận đc tiền hay ko cx sẽ giết con tin. Chúng mày nghĩ xem, rơi vào tay tao là may mắn của chúng mày đấy.


-Ngu đần!-An ko chút oán hận, ko chút thù ghét, trong mắt cô tên đó chẳng đáng để cô bận tâm.

-Mày...!!!-Tóc Hung Đỏ rít lên một tiếng rồi nở nụ cười man rợ- Chúng mày, đánh nó đi!

-CÁC NGƯỜI KO ĐC ĐÁNH BẠN TÔI!!-nhỏ gào lên

-a, định chơi trò anh hùng rơm hả? tao thích đấy, thì sao? Xử luôn cả con này đi.-Tóc Hung Đỏ xoay lưng bỏ đi

-Đại ca, hai con nhỏ này, đẹp thế, đánh ko nỡ, chi bằng thưởng thức qua.....-một tên râu quai nón nhìn 2 đứa với ánh mắt thèm thuồng

-Gọi bọn con My tới xử đi. Tới lúc đó chúng mày tha hồ mà chiêm ngưỡng thân xác bọn nó-tên đó bỏ đi

Lát sau, vài đám con gái bước vào. Dẫn đầu là một con nhỏ tóc hai màu cực xinh nhưng nhìn rất giang hồ. Nghe những câu khen ngợi của bọn con trai dành cho nhỏ và An, ả hết sức tức giận, cứ thế mà lao vào đánh đập, chửi rủa chúng nó. Đánh kinh khủng tới mức rách cả áo đồng phục, đánh tới mức mà máu đã lấm đầy chiếc áo thuỷ thủ trắng.

Chừng 20phút sau, lũ người đó dừng lại. Tóc Hung Đỏ bước vào, ném cho An cái điện thoại:

-Gọi đi. ko thì chết- Tên này thật tàn nhẫn

-...-An cố sức với lấy chiếc điện thoại, rồi nhấn số- Chán rồi, tới đây!

-Nói nhanh, mang 1tỉ phương(đơn vị tiền tệ của Nam Dương) dến, chuộc hai đứa mày về. à ko, 2 đứa, 2 tỉ-Tóc Đỏ Hung mắt lấp lánh như sao sa

-Câm!-An đúng là ko biết sợ là gì mà

-Cẩn thận nhé An!-nhỏ thấy tình hình cô bạn thân nguy hiểm nhưng vì bị đánh mạnh, nhỏ dùng chút sức lực cuối cùng nhắc nhở An

-Quỳnh! Quỳnh!-An hơi hoang mang rồi

Rầm........

Một lần nữa, cánh cửa sắt bật tung. Một chàng trai với mái tóc gỗ mun, ánh mắt hằn lên những tia đáng sợ bước vào. Theo sau là hắn trong bộ đồng phục nhàu nát.

An chẳng thèm liếc họ. Một sức mạnh giúp cô bật tung những sợi dây thừng đáng nguyền rủa. Cô chạy tới bên nhỏ. Khoé mắt tiểu thư lạnh lùng chợt xuất hiện một thứ gì đó ươn ướt và nóng hổi nhưng cô ko quan tâm và cũng ko biết đó là gì. Điều cô quan tâm lúc này là lịch sử sẽ được tiếp diễn......

-Joe, ta thật ko ngờ mi lại dám làm cái trò hèn hạ này!-Lâm Duyệt lên giọng, oai quyền như một bậc đế vương

-Thái tử, xin người tha tội. Thần thật sự ko biết đó là người phụ nữ của người. Xin người tha tội-Tóc Hung Đỏ hiểu ra vấn đề, vội vàng quỳ lạy dưới chân Lâm Duyệt, sắc mặt tái nhợt

-Dù ta có tha nhưng mi cx sẽ chẳng sống nổi đâu.-Cậu khẽ đánh mắt nhìn về phía cô nàng lạnh lùng đang ôm nhỏ trong vòng tay và người bạn thân đứng bên cạnh rồi đạp Joe thẳng ra xa, miệng lẩm bẩm"ta còn ko thoát nổi nói gì đến mi"

Joe sợ hãi, co rúm người vào trong góc phòng. Bọn đàn em Joe thấy vậy thì toát mồ hôi lạnh. Rốt cục thì những người trước mặt là ai mà có thể làm cho đại ca uy quyền của chúng sợ tới vậy?

-Tiểu thư Shine, Quỳnh ko sao đâu, chỉ là mệt và lo lắng nên ngất đi thôi. Tôi sẽ đưa 2 người về Hoàng Cung. Có lẽ ông ấy sẽ cho người giải quyết....-Lâm Duyệt cố gắng trấn an An

-Giết hết!-An lạnh lùng nhưng ánh mắt ngập tràn yêu thương lại nhìn về phía nhỏ.

-Saoo..?-Lâm Duyệt kinh hoàng

-Ta nói giết hết. Ngươi nên nhớ ngươi là ai! Đừng để ta nói lại!- An trừng mắt. An thật đáng sợ. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ như vậy.

-Bắt hết bọn chúng lại- Lâm Duyệt hét lên rồi đánh An ngất xỉu. Bình thường thì cậu đánh ko lại nhưng cô đang bị cảm xúc chi phối nên mới có thể yên giấc nằm trong vòng tay cậu.

Lâm Duyệt bế An trên tay có hắn thì lại phải bồng nhỏ. 4 con người tài sắc vẹn toàn nhưng thân phận còn đang bí ẩn bước đi, để lại cho lũ người phía sau một cơn ác mộng mang tên ''Tiểu thư Shine''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro