Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2. Đụng Mặt... Hắn

Lúc này đầu óc tôi rối bời, ý nghĩ cuồng loạn không kém phần rồ dại. Tôi đứng dậy trước những cái nhìn đầy ngạc nhiên dành cho mình, tôi bước từng bước nặng nhọc lên sân khấu, nơi mà tôi sẽ bị '' Cẩu đầu trảm '' sau vài phút nữa. Những con mắt vẫn không thôi nhìn tôi, họ soi tôi về cách ăn mặc, quả thực bộ dạng lúc này của tôi trông không khác gì một học sinh cá biệt. Tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm do chưa chuẩn bị, lại còn chiếc áo khoác của Phúc đang yên vị bên cái eo của tôi nữa chứ, nhìn không khác bọn côn đồ là mấy. Tay tôi run run cầm micro mà nghe tim mình đập thình thịch như muốn văng khỏi lồng ngực.

Tôi tự hỏi tại sao tôi lại phải lên phát biểu trong khi tôi không biết những gì cần nói. Thông thường khi một người phát biểu trước toàn trường thì phải có sự cộng tác từ phía nhà trường, lẽ ra học phải đưa cho tôi một tờ kịch bản hay chí ít là một mẫu giấy nhỏ để tôi học thuộc lòng rồi mới phát biểu được chứ. Hay vì cái trường Minh Trí này thần thánh quá rồi nghĩ học sinh cũng thần thánh luôn nên không biên kịch bản cho tôi?

_ '' Xin mời em! '' - Cái bà M.C lên tiếng nhắc khéo tôi. Nhưng làm sao đây khi tôi không biết nói và nên nói những gì, đắng đo mãi một lúc, tôi mới mở miệng nói được vài ba câu nhưng theo tôi nghĩ những điều đó thật sự rất... không cần thiết.

_ '' A... A... Xin chào toàn thể các thầy cô và các bạn học sinh của trường Minh Trí. Mình tên là Dương Thái Hạnh, học sinh lớp 10CT1... A... A... '' - Tôi ấp a ấp úng nói toàn những điều mà mọi người đã biết. Trời ơi làm sao bây giờ, tôi đã nói là không biết nói gì rồi mà, sao mọi người cứ ép tôi thế. Lần lượt hàng trăm, hàng nghìn con mắt đỗ dồn về phía sân khấu nơi tôi đang ngự trị, họ chờ đợi ở tôi những lời vàng, lời ngọc bởi một điều hết sức đơn giản, tôi là Thủ Khoa.

Khỏi cần nói cũng biết tôi run sợ đến mức nào, nhưng những con người này cũng lạ thật, tôi càng run càng lo lắng thì họ lại càng soi, càng phê bình tôi. Họ không biết rằng tôi rất sợ những lúc như thế này, thật sự rất sợ. Quay trở lại với cái tình cảnh trớ trêu, hết sức đáng thương, lâm ly bi đát của tôi lúc này, cuối cùng tôi cũng phán được một câu nghe xanh rờn, nhưng lại làm cho cả trường bất ngờ :

_ '' Xin lỗi nhưng tôi chẳng biết nói gì cả. '' - Tôi cúi đầu thú nhận trước toàn trường.

Ngay lập tức như một cơn bão sốt, những tiếng '' Ồ '' vang lên đầy thất vọng, những ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt tôi đầy soi mói, những lời nói được buông ra thiếu suy nghĩ : '' Thủ Khoa gì thế kia? '' . Tôi cảm thấy như mình bị xúc phạm một cách nặng nề. Tại sao họ lại không biết thông cảm cho tôi chứ, Thủ Khoa thì Thủ Khoa, tôi cũng là con người vậy, cũng có những khuyết điểm riêng của mình vậy. Chẳng qua là tôi không được giỏi văn chương cho lắm, tôi không biết cách diễn đạt, không biết nói những lời ngọt ngào làm xiêu lòng người khác. Tôi thật sự trong giây phút '' đáng nhớ '' này tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc đứng trơ như phỗng cho mọi người dị nghị. Đối với tôi bây giờ, họ chẳng khác nào những con Ác Quỷ.

Trong vô vàn những con mắt kia, tôi giật mình khi nhìn thấy hắn. Phải, là cái tên leo rào vào trường lúc sáng, trong đôi mắt của hắn không hề có một sự chỉ trích hay soi mói như những con người vô nhân tính kia. Tôi tự hỏi sao hắn lại có ánh nhìn đó với tôi? Chẳng lẽ nhìn tôi lúc này rất đáng thương sao? Hắn đang thương hại tôi đấy sao?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau cái màn chỉ trích đáng khinh kia, tôi trở về lớp trong sự nhục nhã to lớn, rồi mọi người sẽ nghĩ tôi như thế nào đây? Lê từng bước chân nặng nhọc về lớp học, miệng tôi nở một nụ cười buồn: '' Chắc bây giờ mình còn nổi tiếng hơn cả việc làm Thủ Khoa nữa. ''

Hôm nay ở lớp tôi quen được khá nhiều người bạn, tất cả những mối quan hệ đó đa phần đều là do Phúc giới thiệu tôi cho mọi người. Nhờ có tài ăn nói bẩm sinh cộng với phong thái nho nhã, lịch sự của Phúc nên nói câu nào người ta hài lòng câu nấy, tôi thấy rất biết ơn ông trời vì đã ban cho tôi một cậu bạn như thế. Trong số những người bạn kia, tôi thấy có hai người mà mình kết nhất, cho là '' được nhất '' chính là Hoàn Mỹ và Châu Giang.

Châu Giang thì cũng dễ thương, học giỏi, học giỏi, điều mà tôi kết nhất ở con nhỏ là nó có cái giọng hát '' Vàng Oanh ''. Bởi vậy tôi rất hay kêu nó hát cho mình nghe.

Còn Hoàn Mỹ học hành lằng nhằng, không được tốt như tôi và Giang. Nhưng nó được cái có '' sắc '' nên mới vào trường ngày đầu mà '' hơi bị nổi tiếng '' rồi đó. Cái bọn con trai, ý tôi là những thằng hám gái rất thích Hoàn Mỹ, tụi nó còn '' phong chức '' cho con nhỏ là Hốt Gơ khối 10 nữa chứ. Thật là chẳng có cái thời nào trẻ trâu hơn thời học sinh cả.

Mỗi lần tôi nhìn Giang và Mỹ rồi tự so sánh với bản thân mình, tôi thấy tủi tủi làm sao ấy. Người ta đều có cái nét đặc biệt riêng, còn trong khi đó tôi thì sao? Tôi không hề có một cái gì được gọi là đặc biệt, chắc có lẽ sự đặc biệt ở tôi là bị cả lớp gán cho cái tên '' Mọt chất '' - Tức là mọt sách chất lượng cao. Tôi thật sự không thể hiểu nỗi cái bọn 10CT1 này nữa, tự dưng chúng thấy tôi hay đọc sách rồi bảo tôi là con mọt này nọ. Tôi không siêng tới nổi đi đọc mấy cái sách hiện tượng khoa học gì gì đó như chúng nghĩ đâu, chúng còn chẳng thể ngờ cái thứ mà tôi đang cầm trên tay là một cuốn Tiểu Thuyết ngôn tình, có những tình tiết '' bất ngờ '' mà bọn chúng chắc chắn còn chưa được đọc tới. Thôi kệ, người ta đã gọi tôi như thế thì tôi cũng phải chấp nhận thôi chứ biết sao giờ. Riết rồi cái cụm từ '' Mọt chất '' không biết từ khi nào đã chính thức trở thành nickname của tôi và tôi cũng thôi không than vãn mỗi khi có người gọi tôi như thế nữa.

Năm nay tôi được thầy chủ nhiệm sắp chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cái nơi mà tôi ao ước, thèm muốn được ngồi. Tôi chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà suốt từ năm lớp 1 đến lớp 9 tôi chưa được ngồi lấy một lần ở cái nơi ấy. Thật may mắn khi năm lớp 10 tôi lại được ngồi ở đây, ngay tại vị trí này, đây sẽ là một bước ngoặc lớn trong đời tôi ( vui mừng quá đáng ). Bên cạnh tôi là Hoàn Mỹ, bàn trên là Giang và... Phúc, nói thật được ngồi trong một nhóm toàn là bạn thân thế này tôi thấy giảm bớt được phần nào áp lực trong học tập.

'' Reng... '' - Tiếng chuông vang lên như cứu lấy tập thể 25 con người chúng tôi khỏi cái tiết Văn siêu '' thần thánh '', bọn trong lớp tôi chạy ào ra ngoài, bà cô già bất lực xách cặp bước đi, lắc đầu một cách ngao ngán.

Tôi kéo tay Giang và Mỹ đi xuống sân trường. Bao giờ căn - tin cũng luôn là tâm điểm của những buổi ra chơi, học sinh chen chúc, xô đẩy nhau về phía trước, trong thoáng chốc, cái căn - tin trở nên thật chật hẹp. Tôi bị ép đến nghẹt thở, cảm giác nóng nực hừng hực dưới ánh nắng gắt, mồ hôi vã ra. Tôi chợt thấy thiếu thiếu cái gì đó, thiếu cái gì đó.... Phải rồi, từ nãy đến giờ tay tôi không còn nắm tay Giang nữa, cả Mỹ cũng mất biệt luôn. Tụi nó đâu rồi, sao lại bỏ tôi một mình?

Tôi bỗng cảm thấy lạc lổng kinh khủng, Giang và Mỹ đi đâu mất rồi, để lại một mình tôi giữa dòng người đông đúc, vội vã...

'' Bộp ''- Âm thanh là lạ vang lên trong bất ngờ, trước mắt tôi bây giờ là cái tấm lưng rộng của một cậu con trai. Tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn kẻ đối diện, mái tóc vàng nâu như '' cún '' đốm này, làn da bạch tạng cùng với cái khuôn mặt kia. Không thể nhầm lẫn được, chính là hắn, chính là hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: