Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Tớ tắm cho cậu, cậu rửa tay cho tớ

Lục Từ cử động một chút cũng không dám, tầm mắt cô bị bao phủ bởi bóng tối, suy nghĩ lúc này lại càng mờ mịt. Cô vốn là muốn đi ngủ, lúc đó đang lim dim mơ màng, đột nhiên bị Giang Tự hôn trên cổ lành lạnh, cơn buồn ngủ tan đi, ý thức liền trở lại.
Ban đầu Lục Từ là kinh ngạc, lúc trước Giang Tự cũng hôn cô, nhưng chỉ là hôn mặt, động tác bình thường giữa hai người bạn thân thiết cô không để ý, nhưng hôm nay, Giang Tự hôn lên chính là cổ, là môi, bạn bè cũng có thể hôn nơi đó sao......
Nhớ lại trước kia lúc cùng Giang Tự ngủ chung, hắn có giống như hôm nay hôn môi cô hay không? Có thể cũng đã làm qua rồi. Đáng nhẽ Lục Từ phải cảm thấy sợ hãi, nhưng mà ý nghĩa đầu tiên siết chặt tim cô, là đắc ý, Giang Tự dường như thực mê luyến cô, nghĩ đến điều này, cô suýt chút nữa không kiềm được cười ra tiếng.
Nhưng mà Lục Từ nhớ lại lời mẹ cô cùng mẹ Giang Tự còn có Giang Tự thường xuyên ở bên tai nhắc nhở nhiều lần, nam nữ khác biệt, trước đây cô cho rằng mình đã hiểu, hiện giờ rốt cuộc mới thấy lúc trước cô có biết bao ngây thơ mơ hồ, giống như một đứa ngờ nghệch! Hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu được nam nữ khác biệt là cái gì.
Xấu hổ......
Cô nghĩ, Giang Tự là bạn tốt của cô, không phải bạn trai, căn cứ vào lời nói của Giang Tự, hẳn là hành động bây giờ của hắn là việc làm không đúng.
Nhưng mà việc cô xấu hổ không kéo dài lâu lắm, cô nghĩ lại lại cảm thấy, Giang Tự giống như thực sự rất khó chịu, tình bạn lâu năm như vậy, tốt đẹp giống như quan hệ người nhà, đem cơ thể cho hắn mượn dùng một chút cũng không sao, dù sao cô cũng không có cảm giác gì.
Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, Lục Từ liền bình thường trở lại, cả người ung dung, cô nghĩ, cứ để cho Giang Tự vui vẻ đi.
Đôi tay Giang Tự thon dài thẳng tắp, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, tinh tế điêu trác như ngọc, lại dùng không nhiều sức lực. Lục Từ đặc biệt thích nhìn hắn làm bài tập, thích tư thế thả lỏng tay cầm bút viết viết của hắn.

Cho nên, khi tay Giang Tự chen vào bên trong âm hộ cô, cô cũng không phản cảm. Cảm giác bàn tay ấm áp của hắn bao toàn bộ bộ phận sinh dục, ấm ấm nóng nóng, làm cô nhớ đến suối nước nóng. Mùa đông năm trước, ở gần khách sạn cô ở có một suối nước nóng, trong sân nhỏ trồng cây mai, bông tuyết chầm chậm rơi theo chiều gió, Cô và Giang ở dưới nước suối nóng bỏng trần trụi dán sát vào nhau, hai thân thể cứ thế im lặng mà ôm nhau thật lâu, chỉ là ôm, Lục Từ nhớ đến dư vị một đêm ấm áp kia, thoải mái đến cơ hồ muốn ngủ mê man.

Mãi lúc sau cô mới nhớ, vừa nãy, điện thoại không chỉ ở trên bàn tay ấm áp của Giang Tự, mà còn bị cô vứt bừa trên thảm trải sàn.

"Giang Tự!!!" Lục Từ đột ngột đứng thẳng dậy, dưới ánh sáng mờ tối, trợn tròn mắt nhìn chàng trai đối diện.

Bị người đối diện đột ngột dội vào đầu một gáo nước lạnh, Giang Tự bị dọa đến giật mình, trong trạng thái say mê rút tay ra, thân thể cũng giật bắn lên, ở trên giường không tự giác mà ngồi lùi lùi ra phía sau.

"Tớ...cậu......" Áy náy, ảo não cùng xấu hổ ở trong đầu quấy đến rối loạn, hắn nhất thời không biết nên nói cái gì, giải thích rõ ràng hay vẫn là lừa dối cô.
Nhưng mà còn không đợi hắn mở miệng, Lục Từ đã đấm một quyền về phía hắn, hắn theo bản năng né tránh, thân thể lui về phía sau được một nửa lại quay lại, thành thành thật thật mà chịu đòn.
"Thực xin lỗi......" Hắn nói, " Tớ không nên..."
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Lục Từ kêu lên: "Cậu còn dám dùng tay dơ như vậy chạm vào phía dưới tớ!"
Giang Tự sửng sốt, nhất thời không rõ trọng điểm là "Chạm vào phía dưới cô" hay là "Dùng tay dơ".

Lục Từ đã bò xuống dưới giường, váy ngủ trên người lộn xộn, cô đem làn váy kéo xuống, che khuất ngón chân bị lộ, đem dây quai váy kéo trở lại lên vai, một lần nữa đưa tay che ở bên ngực trái.
Tóc cũng rối loạn, nhưng cô không nhìn thấy, Giang Tự xuống giường muốn giúp cô vuốt lại tóc, cô lập tức chạy đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm Giang Tự nói: "Cậu đừng nghĩ lại muốn chạm vào tớ!" Dứt lời liền kéo bức màn ra.
Giang Tự nghe xong lời này có chút tổn thương, trong mắt Lục Từ toàn là chán ghét lẫn cảnh giác giống như đem mũi tên bắn lên người hắn khiến hắn đứng im tại chỗ.
Vài cái bước chân, Lục Từ liền về tới nhà mình, đứng ở trên bàn quay đầu lại, thấy hắn đứng im tại chỗ, dáng vẻ mất hồn, cô "Hừ" mạnh một tiếng, sau đó quay đầu lại nhảy từ bàn xuống.
Giang Tự không cố ý liền thấy được phong cảnh khi Lục Từ nhảy xuống, hắn lùi lại ngồi trở về mép giường, trơ mắt nhìn Lục Từ đóng cửa sổ lại, cửa sổ cùng bệ cửa sổ va chạm mãnh liệt vào nhau, phát ra âm vang lớn, ngay sau đó, bức màn cũng bị kéo đến kín mít.

Không phải lần đầu tiên hắn chọc bực Lục Từ, trên thực tế, Lục Từ hai ba ngày đầu giận dỗi với hắn -- mặc kệ là ai sai, phát giận luôn là từ nàng phát sinh, hắn đã tập mãi thành thói quen. Nếu chính là hắn sai, tự nhiên sẽ chủ động nhận lỗi, còn nếu là Lục Từ sai, thì hơi phức tạp một chút, hoặc là chiến tranh lạnh với cô hai ngày, hoặc là chờ cô chủ động nhận sai, không thì phải so với cô càng tức giận hơn, bắt cô phải xin lỗi. Phức tạp một chút, nhưng không phải là vấn đề. Ít có người chịu được tính tình buồn vui thất thường của Lục Từ, nhưng hắn có thể trị, người biết hai người đều nói bọn họ là đôi oan gia hoan hỉ, Giang Tự lại nghĩ thầm chúng ta là duyên trời tác hợp.
Dù định nghĩa hai người bọn họ là quan hệ thế nào, thì quan hệ của Giang Tự cùng Lục Từ vẫn là rất đặc biệt, Lục Từ nói "Chúng ta là bạn tốt thân thiết nhất", Giang Tự lại cho rằng "Dựa vào cái gì mà Lão tử phải làm bạn bè với cậu, tớ là của cậu, cậu là của tớ, hiện tại không phải, về sau nhất định là thế."
Về ý tưởng này Giang Tự chưa bao giờ để lộ, Lục Từ còn ngây thơ mờ mịt, không hiểu chuyện nam nữ, thậm chí không rõ nam nữ khác biệt, về nam nữ khác biệt, cô chỉ phản ứng giới hạn trong cảm giác xấu hổ, nhận thức cũng giới hạn trong việc che tốt thân thể, không thể cùng người khác giới tiếp xúc thân mật, điều này chính là thành quả năm kia Giang Tự mỗi ngày đối với cô ân cần dạy bảo, khi đó cô mới gặp phong tình, đi trên đường, ánh mắt lũ con trai nhìn cô bắt đầu nhiễm sắc dục. Đối với loại chuyển biến này, Lục Từ vẫn tự nhiên không hề cảnh giác, còn Giang Tự lại hận đến nghiến răng.

Với sự siêng năng dặn dò cùng sự dụ dỗ của hắn, rốt cuộc Lục Từ mới hứa hẹn từ nay về sau ra cửa nhất định mặc quần lót, váy dài qua đầu gối, trừ khi nhiệt độ cao đến 35℃, nếu không tuyệt đối không mặc quần soóc ngắn.
Nhưng mà ở trong phòng ngủ -- cô cùng với hắn -- Lục Từ vẫn như cũ làm theo ý mình, không mặc nịt ngực , không mặc quần lót, giống như đứa trẻ nhỏ, có lẽ cô từ trước đến nay vẫn không phát giác chính mình đã trưởng thành. Càng ngày bộ ngực càng lớn, năm trước bắt đầu có kinh nguyệt, ngoại trừ khiến cô cảm thấy phiền phức, còn lại đều không đánh thức được ý thức trong cô. Lúc cô cùng Giang Tự đùa giỡn đều không chút kiêng kỵ gì, cô chưa bao giờ để ý đến ánh mắt Giang Tự lưu luyến nhìn nơi riêng tư của cô.
Mà Giang Tự, từ năm trước, lúc mùa hè khô nóng, trong đêm tiếng ve kêu râm ran, hắn đối với khát vọng thân thể Lục Từ đạt tới trình độ khó có thể kiềm chế. Lục Từ trách hắn mấy tháng này trốn tránh cô, hắn lại không thể nói cho Lục Từ, nếu tiếp tục cùng cô không phân rõ khác biệt mà chơi đùa -- giống như trước kia -- hắn không dám bảo đảm hành vi của bản thân.
Giang Tự cũng không dám dọa đến Lục Từ, trong nội tâm Lục Từ mà nói, cô thật sự vẫn là một đứa trẻ nhỏ. Mà điều càng khiến cho hắn không nóng lòng tiến triển quan hệ là, hắn và Lục Từ quá mức thân mật, hắn biết rõ cô mỗi ngày làm gì, biết mật khẩu tài khoản xã hội của cô, biết rõ từng người bạn của cô, Lục Từ không có khả năng bỏ qua hắn mà cùng người khác ở bên nhau. Nói đến đây, Giang Tự nghĩ. Bọn họ chính là hai loại bột phấn trong nước, không sớm thì muộn cũng hòa tan vào nhau, sớm hay muộn thì bọn họ cũng thuộc về nhau, cho nên hắn nguyện ý chờ cô trưởng thành.

Nhưng mà hôm nay Lục Từ không chút nào che dấu chán ghét, vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời, khiến cho Giang Tự chân tay luống cuống. Hắn không khỏi nghĩ lại, từ trước đến bây giờ, hắn vẫn luôn đơn phương mà nghĩ Lục Từ cũng đối với hắn có cảm tình, hiện giờ xem ra, có thể Lục Từ đối với hắn thật sự chỉ là tình bạn đơn thuần, hoặc là tình thân hay không ?
Vốn là kế hoạch của Giang Tự rất hoàn hảo, khi nào dạy Lục Từ việc nam nữ, khi nào cùng cô thẳng thắn bày tỏ, khi nào đánh dấu chủ quyền với cô, đều đã sắp xếp rõ ràng, hiện tại đều bị đảo lộn, hắn không quản được tay mình, quấy đảo mặt hồ yên bình.
Cho nên nói kế hoạch chuyển biến không kịp trở tay, Giang Tự hít sâu một hơi thở dài, suy nghĩ một bản kế hoạch mới.
Sau khi Lục Từ trở lại phòng ngủ, nhanh chóng cởi váy ra, xách một cái ghế nhỏ đi vào phòng tắm, đặt ở phía dưới vòi hoa sen, ngồi trên ghế, cô mở chân ra thành hình chữ M, xem xét tình trạng bộ phận sinh dục của mình.
Trơn bóng hai miệng vẫn sạch sẽ trắng như tuyết, nhưng mà Lục Từ tưởng tượng đến trên tay Giang Tự đều là vi khuẩn, liền cảm thấy nơi này dơ đến không chịu được.
Cô mở vòi hoa sen, tay trái đem nước nhắm ngay âm hộ cọ rửa, tay phải mở ra đại môi âm hộ, cẩn thận xoa rửa khe hở bên trong. Cô nhớ rõ môi âm hộ nhỏ bị ô nhiễm không ít, vì thế đầu ngón tay tàn nhẫn ma sát hai mảnh thịt non, không ngờ được đau đớn khiến hai chân cô run lên, trên tay buông lỏng, vòi sen rơi xuống phun lên mặt đất, phát ra một âm thanh giòn vang, hòa lẫn cùng tiếng hét của cô.
Trong nháy mắt, cô quỷ dị hoài niệm ngón tay ôn nhu của Giang Tự.
Sau đó cô liền thấy Giang Tự đẩy cửa mà vào, cách phòng tắm và vòi sen trong suốt, cùng ánh mắt cô giao nhau.
Đây là một ánh nhìn đối diện nhau, tuy là Lục Từ vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn đọc được ý cười trong mắt Giang Tự vẫn chưa kịp thu lại.
Tất cả đều là bởi vì tư thế xấu hổ của cô, Lục Từ đem chân khép lại, trở về bộ dáng bình thường. Cô cúi người nhặt vòi sen lên đặt lại tại chỗ, không có ý thức được chính mình rũ hai luồng vú có bao nhiêu mê người, quay đầu lại thấy Giang Tự thẳng lăng lăng nhìn cô, nghĩ thầm hắn nhất định đang cười nhạo cô.
Lục Từ vừa cảm thấy xấu hổ lại bực bội, thế cho nên thẹn quá hóa giận, ngữ khí không tốt hỏi Giang Tự: "Cậu tới làm cái gì? Ai cho cậu tự tiện vào phòng tắm của tớ ?"
Giang Tự im lặng đứng dựa vào vách tường, nhìn Lục Từ bên kia cánh cửa đang phát ngốc, phòng tắm truyền âm thanh không nhỏ của Lục Từ vào tai hắn, hắn chạy nhanh từ cửa sổ nhảy vào đây nhìn xem tình huống. Theo lý thuyết Lục Từ không có việc gì hắn nên đi rồi, nhưng mà chính là vừa mới thấy tư thế Lục Từ giống như con chó nhỏ, hắn bỗng nhiên không muốn theo lý làm việc, hắn nghĩ phải làm chút việc vui vẻ mới được.

Giang Tự tiến lên vài bước, biểu tình chân thành tha thiết mà nói: "Tớ là tới xin lỗi."
"Cậu muốn xin lỗi thế nào?" Lục Từ trợn trắng mắt.
"Nếu không tớ giúp cậu tắm rửa đi ? Chính cậu một mình tẩy rửa cũng không tiện."
Đây là cái kiểu ngụy biện gì a ??? Lục Từ vô số nghi vấn ở trong lòng, cô biết chính mình ở trong lòng Giang Tự vẫn luôn là hình tượng tương đối ngu xuẩn, nhưng không nghĩ tới là ngu xuẩn như vậy, Giang Tự chẳng lẽ cho rằng loại lời nói này có thể lừa được cô sao, đến lừa đứa nhỏ sáu tuổi còn chẳng tin, chẳng lẽ cho rằng cô lại tin được sao? Thật là buồn cười, lại không phải toàn thân tê liệt, một mình tắm rửa có cái gì không tiện, rõ ràng chính là chính mình quá đói khát, muốn ăn đậu hủ của cô, còn vụng về mà lấy cớ, ha hả, cô sẽ tin sao? Đương nhiên sẽ không! Nhưng mà cô thực sự là một mình tắm rửa rất mệt mỏi, để hắn giúp cô tắm rửa cũng không sao.
-- cho nên kết quả là cô đồng ý.
Nhưng mà còn có một việc, "Tay cậu quá bẩn, đi rửa."
Giang Tự nghe vậy đi đến đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước ra, lấy một ít bọt xà phòng đổ ra tay, lại quay đầu nói với Lục Từ: "Tớ giúp cậu tắm rửa, cậu giúp tớ rửa tay đi, tớ tự mình rửa tay không tiện."
Lại nữa, lại là cái kiểu mượn cớ cũng lười suy nghĩ, cái gì mà "Tớ giúp cậu tắm rửa, cậu giúp tớ rửa tay", nói được cứ như bọn họ là quan hệ đoàn kết yêu thương giúp đỡ lẫn nhau không bằng. Lục Từ đối với loại lời nói này vô cùng khinh bỉ.
-- sau đó cô đi qua cầm tay Giang Tự kéo xuống vòi nước.
Giang Tự thì đem cô kéo vào trong ngực mình, từ phía sau ôm trọn thân thể trơn bóng trần truồng của cô, mặc cô giày vò tay mình.
Lục Từ sớm đã quen với kiểu ôm ấp như vậy, cúi đầu chuyên tâm giúp Giang Tự rửa tay. Ngón tay mềm mại của cô và ngón tay khớp xương rõ ràng của Giang Tự xen kẽ, làm sạch sẽ một đoàn bọt biển, hai bàn tay quấn quýt ở dưới nước trắng đến phát sáng. Căn cứ vào thời gian Giang Tự cầm điện thoại, ít nhất bàn tay này phải rửa đi rửa lại mười lần mới sạch được, Lục Từ lại lấy thêm xà phòng, tiếp tục rửa.
Giang Tự nhìn Lục Từ ở trong gương, vùi ở trong ngực hắn, cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn không chịu được, hắn nhịn không được cúi đầu để sát vào cổ cô hôn hôn, Lục Từ không có phản ứng gì, hắn một mình đưa môi dán cổ cô tỉ mỉ hôn mút, Lục Từ vẫn cúi đầu chuyên tâm vuốt ve tay hắn, mi cũng không nhăn một chút. Xem ra kế hoạch mới có thể to gan hơn một chút, Giang Tự suy nghĩ.
------------------
mọi người theo dõi + vote ★ cho tui nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro