Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Từ mượn sách lên đến trên giường

"cốc cốc cốc"
8 giờ sáng, phía sau bức màn kín truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Tự mới đánh được nửa trận game. Nhìn màn hình điện thoại, điều khiển nhân vật trong trò chơi, ngồi dựa lưng giường, không hề có chút phản ứng với động tĩnh bên cửa sổ.

Mãi đến khi âm thanh phát ra dần dồn dập, cửa kính bị bàn tay nhỏ gõ gấp gáp, sốt ruột. Rốt cuộc Giang Tự mới vứt điện thoại sang một bên, đi đến cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mặt trời hắt vào phòng, trước mắt liền sáng chói, bên tầng hai cửa kính đối diện, Lục Từ ngồi quỳ ở trên bàn sách, khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu đến sáng chói lọi.

Giang Tự không khỏi nheo lại mắt, dường như mới nãy Lục Từ bày ra một khuôn mặt bĩu môi khó chịu, sau khi thấy hắn, lập tức giương miệng, cười rực rỡ như hoa nở mùa xuân.
Giang Tự rất rõ dấu hiệu của nụ cười kia, không cần hỏi, hắn liền cầm lấy bài tập toán học. Mở chốt, đẩy cửa ra, nhìn vào phòng ngủ của Lục Từ, cảnh tượng hòa lẫn với hương vị ngọt ngào của cô gái nhỏ, đánh sâu vào thị giác.

Hắn nhanh chóng đưa vở bài tập cho Lục Từ, không nói, cũng không nhìn, đưa xong lập tức liền muốn đóng cửa sổ lại. Lục Từ túm chặt tay hắn.

"Dạo này cậu làm sao vậy?" Lục Từ hỏi, cầm vở bài tập bằng tay còn lại , gương mặt tươi cười cũng dần suy sụp, "Suốt ngày khóa cửa sổ, cũng không tới rủ tớ đi chơi, thấy tớ cũng không nói chuyện."

Giang Tự không thể không đem ánh mắt di chuyển trên người Lục Từ, đây là cô bạn cùng mặc tã với hắn mà lớn lên từ thủa nhỏ, có lẽ mới vừa tỉnh dậy, trên người còn mặc váy ngủ, không chút cảnh giác mà để lộ thân thể thanh xuân tốt đẹp, dây quai váy lỏng lẻo duỗi xuống hai bên vai, bầu vú trắng sữa đong đưa trước mắt khiến hắn cả đầu trống rỗng.

Con bé này thật đúng là không coi mình là con gái, không mặc nội y quần lót cũng dám mở cửa sổ ở trong phòng lắc lư, giống như hoàn toàn tin tưởng khoảng cách giữa hai cái cửa sổ. Hắn lại không thể làm như không thấy sức quyến rũ mị lực của cô, đặc biệt là vào mấy tháng hè này, Lục Từ trong lúc lơ đãng luôn để lộ cảnh xuân, chẳng phân biệt thời gian và trường hợp, không để ý một cái là hình ảnh ướt át liền chui vào đầu hắn.

Có một lần hắn bị thầy giáo gọi lên bục giảng giải bài tập làm mẫu, khi hắn viết từ CH2O, hình ảnh bầu vú của Lục Từ lắc lư trước mặt liền thoáng qua đầu hắn, giống như một đứa trẻ cực kì đói khát, hắn vươn đầu lưỡi liếm lên bầu vú mềm mại như kẹo bông gòn--lý trí hắn cứ như vậy bị liếm láp bởi dụ hoặc . Ngón tay thiếu chút nữa bẻ gãy viên phấn, hắn cố gắng chịu đựng cảm giác khô nóng rồi viết nốt đáp án, lúc xuống bục giảng trở lại bàn học, gian nan cố gắng che dấu nơi phát ra dục vọng của hắn, còn cái người mà hắn đang ảo tưởng dục vọng kia, thì vẫn không hay biết gì nằm trên bàn học ngây thơ ngủ ngon.

Giang Tự rút tay về, kéo rèm xuống, che khuất tầm nhìn của chính mình.

"Không có gì, bận chơi game." Vừa dứt lời liền xoay người trở về giường nằm, cầm điện thoại di động lên, vừa đúng lúc trận đấu kết thúc, thua, trong trò chơi đồng đội đang mắng hắn, vì hắn rời khỏi đội ngũ.

Bên kia cửa sổ, Lục Từ buồn bực bỏ vở bài tập xuống bàn, dạo gần đây, nàng vẫn luôn suy nghĩ không biết khi nào bản thân chọc giận Giang Tự, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được. Giang Tự cố tình tức giận không nói, mỗi ngày trên mặt giữ vững vẻ mặt nhàn nhạt bình thản, như kiểu đang nói tất cả hiện tượng kì lạ gần đây của hắn đều là do tự bản thân Lục Từ suy diễn, nhưng mà gần đây hắn thực sự rất kì lạ!

Mặc dù, bình thường Giang Tự cũng hay trưng ra bộ mặt cá chết này, nhưng hiện tại mỗi ngày đều là bộ dạng này, không đúng, không phải mỗi ngày, bây giờ Lục Từ còn không thể dễ dàng gặp hắn, tuy rằng cách nhau hai cái cửa sổ, nhưng trong đó một người muốn trốn tránh, vậy thì tất nhiên mười ngày, nửa tháng hai người cũng không chạm mặt nhau lấy một lần.

Thật là không chịu đựng được, Lục Từ mượn hắn một quyển bài tập, đến lượt cô nổi giận giống hắn, nếu hắn không giận đã không ngày ngày như vậy! Nghĩ sao cũng thấy thật bực bội, trên mặt hắn lại là bộ dáng lạnh như băng, làm người khác cực kì khó chịu! Quan trọng nhất chính là, nghỉ hè dài như vậy, Giang Tự cũng không chơi cùng cô, một mình ở nhà thực sự quá nhàm chán !
Càng nghĩ càng giận, Lục Từ đứng lên, mượn đà trên bàn sách, nhấc chân nhảy qua cửa sổ, đứng ở trên bàn học trong phòng của Giang Tự.
Hai tòa nhà đều có tầng ở giữa lồi ra, dựa sát vào nhau, cực kì gần, hai gia đình lúc ấy chính là vừa ý loại thiết kế này, hai gian phòng ngủ dựa sát nhau, chỉ cách nhau hai bàn tay, là lúc trước sửa sang nhà cửa cố ý vì điều này, trước cửa sổ hai phòng đều để hai bàn đọc sách, là vì hai người mẹ đều hy vọng bọn họ "Cùng nhau trưởng thành cùng nhau học tập". Cho đến sau này, mấy thứ này toàn bộ đều biến thành phương tiện để một đôi thanh mai trúc mã mỗi ngày điên long đảo phượng. Bất quá đây là lời của sau này, còn hiện tại, nó còn chỉ là phương tiện để Lục Từ chép bài tập đồng thời tùy ý ra vào phòng Giang Tự .
"Giang Tự! Cậu ra đây nói cho rõ ràng!"
Giang Tự đang nhàm chán chơi trò chơi, liền nghe thấy một âm thanh như sấm chớp, hắn vừa ngẩng đầu lên liền thấy, Lục Từ không biết từ khi nào đã ở đây, đôi tay chống nạnh đi chân trần đạp lên vở bài tập đang mở ra của hắn, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ, như là chịu đựng rất nhiều ủy khuất. Hắn kinh ngạc, nghĩ lại biểu hiện của mình gần đây, ngoại trừ không để ý tới cô, cũng không có việc nào đắc tội tiểu tổ tông này đi?
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ trong đầu hắn liền hòa tan thành không khí, khiến hắn ngừng thở không cách nào suy nghĩ, giờ phút này là hình ảnh gió nhẹ thổi lên váy ngủ Lục Từ: chân dài mảnh mai đứng ở trên bàn, ngón chân nhỏ nhắn xinh xắn dẫm lên vở bài tập, đầu gối đỏ bừng, làn váy ở trong gió tung bay, ẩn ẩn hiện hiện bắp đùi tuyết trắng mềm mại, không có mặc quần lót.
Giang Tự nuốt nuốt nước miếng, gian nan mà rời tầm mắt khỏi tiểu màn thầu kia, nói: "Cậu xuống đây trước đi."
Lục Từ hừ hừ hai tiếng, bất mãn nhảy xuống từ trên bàn, làn váy ở không trung tung bay, đừng nói bắp đùi ngay cả hai miệng tiểu màn thầu cũng nhìn thấy rõ ràng, hai cái bánh bao nhỏ trên ngực cô, Giang Tự cũng thấy rõ ...

Giang Tự vẫn còn cầm di động sững sờ, Lục Từ đã hùng hùng hổ hổ đi đến mép giường, cướp lấy điện thoại , ném lên trên thảm trải sàn, động tác cực kì lưu loát, tiếp đó nói, "Không được chơi nữa!" giọng nói vô cùng hung dữ.

"......Cậu tới đây làm gì?" Giang Tự không cách nào nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ giận dữ, quay đầu nhìn TV, nhưng hoàn toàn không theo dõi phim truyền hình.
"Tại sao cậu không để ý đến mình?" Lục Từ đặt mông ngồi trên giường Giang Tự, bóp chặt hai má Giang Tự, ép hỏi hắn.
"Muốn chơi Game."
"Vậy cậu hiện tại không được phép chơi nữa, có thể để ý tớ một chút hay không?" Lục Từ cùng Giang Tự ngồi mặt đối mặt, bĩu môi tủi thân, mặc kệ ban đầu có bao nhiêu tức giận, lúc đối mặt thực sự với Giang Tự, trong mắt vẫn là tổn thương nhiều hơn tức giận, trong ngực tủi thân dày đặc muốn được người dỗ dành.
Lục Từ muốn ôm một cái, nàng không biết Giang Tự cũng muốn ôm một cái, lại càng không biết cái ôm trong suy nghĩ của hai người hoàn toàn là hai loại hình động tác ý nghĩa khác nhau.
Lúc này Giang Tự là vẫn cứ cảm thấy hô hấp khó khăn không cách nào suy nghĩ, hắn nhìn cũng không nhìn cô một cái, nhưng trong đầu nghĩ môi âm hộ đô đô mềm mại kia, lúc này đang đè lên giường hắn.
"Để ý đến cậu bằng cách nào ?"
"Chính là không cần lơ tớ đi, muốn chơi cùng với tớ !"
"Cùng cậu chơi cái gì?" Giang Tự hỏi. Là chơi vú cậu khi không mặc nịt ngực, hay là chơi âm hộ cậu lúc không mặc quần lót? Hắn bị suy nghĩ của chính mình kích thích tới nơi rồi.
"Chơi... Chơi..." Lục Từ nhất thời không nói được, dường như từ trước đến giờ bọn họ ở bên nhau cũng không chơi cái gì.
"Chúng ta có thể cùng nhau chơi game  vương giả vinh diệu a." Nói xong Lục Từ liền hối hận, nàng căn bản không thích chơi trò này a.
" Với cái trình độ của cậu, tớ còn muốn loại bớt đi."
"...Nhưng mà tớ có thể luyện tập ..." Lục Từ càng nói giọng càng yếu ớt, cô mới không thèm luyện tập cái trò chơi nhàm chán này, chỉ là cô rất muốn cùng Giang Tự ở bên nhau... Làm cái gì cũng được, chỉ cần cùng hắn ở bên nhau. Lục Từ nhìn Giang Tự.
Lúc này, Giang Tự định là thừa cơ đuổi cô về, nhưng mà hắn lại chịu thua trước ánh mắt của cô, "Được rồi'', hắn nói, "Cậu ở bên cạnh nhìn tớ chơi."
Lời này tựa như thông suốt Lục Từ, thoáng chốc mắt Lục Từ sáng rực lên, lộc cộc chạy đến nhặt điện thoại trên mặt đất đưa cho Giang Tự, cả người hoàn toàn chui vào trong ngực hắn, đầu dựa lên ngực hắn, nhìn điện thoại, nói: "Cậu chơi đi, tớ nhìn."
Giang Tự cảm giác bầu vú mềm mại của Lục Từ ở trên cơ bụng hắn cọ tới cọ lui, cúi đầu liền thấy, từ tầm nhìn này, trọn bộ tất cả hai bên ngực sữa của Lục Từ đều để lộ, bởi vì vừa mới di chuyển, hai đầu ti hoàn toàn dựng lên, ở trong không khí run run rẩy rẩy.
Lục Từ có thói quen lấy chân kẹp đồ vật, nằm nghiêng không bao lâu, một chân liền duỗi đến chân hắn, kẹp lấy chân trái của hắn.Trong lòng Giang Tự căng thẳng, lúc này bắp đùi gầy gầy của Lục Từ cọ tới cọ lui, di chuyển đến gần tiểu huynh đệ dồi dào của hắn, hắn vội vàng co gập đầu gối, chân dài mảnh khảnh kia lại bị đẩy về.
Cũng may Lục Từ cúi đầu xem màn hình, bộ dạng hết sức chăm chú, dường như không có để ý, Giang Tự âm thầm thở ra, kích thích lớn ở trên cơ thể cọ tới cọ lui, không thể để Lục Từ thấy tiểu huynh đệ hắn cương, còn phải che dấu phản ứng thành thật của hắn, đúng là tự tìm đau khổ.
Như không hồn mà điều khiển nhân vật trong trò chơi, tầm mắt lại hướng vào trong cặp vú trắng như sữa của cô gái.
Lục Từ ngáp một cái, nhích tới nhích lui đổi tư thế thoải mái, Giang Tự một tay đè cô lại, "Đừng lộn xộn."
Lục Từ lầm bầm, "Tớ không thoải mái, thật nhàm chán a, cậu đừng chơi game nữa, làm việc khác đi."
Giang Tự miệng hỏi: "Làm gì?" Trong đầu lại nghĩ, làm cậu sao?
Lục Từ hoàn toàn không biết nội tâm âm u của hắn, chỉ cảm thấy trò chơi này hình ảnh màu sắc rực rỡ, sáng chói khiến cô choáng váng đầu, thị lực ít nhất giảm xuống một nửa, cũng không biết làm sao Giang Tự có thể chơi hăng say như thế.
Cô chui từ lồng ngực Giang Tự ra, rúc vào ổ chăn, đôi mắt đen nhánh hiện lên chút nhập nhèm mơ màng, lại vẫn cố căng mí mắt, nhìn hắn nói: "Chúng mình ngủ đi, tớ buồn ngủ."
Tháng sáu, tháng bảy, tháng tám, cô gái nhỏ vẫn luôn ở trong mộng của hắn ngủ say, hiện tại lại chân thật sinh động mà ngủ ở trên giường hắn.
Giang Tự vứt điện thoại xuống, cũng rúc vào ổ chăn, hắn đối với việc ngủ không hứng thú, nhưng cùng cô ngủ lại hứng thú bừng bừng.

Đầu hai người cùng đặt trên một cái gối, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở dây dưa, hai bên đều cảm thấy khó khăn hình dung khô nóng.
"Ôm tớ ngủ." Lục Từ nói. Tựa như bọn họ giống như khi còn nhỏ vô số lần ngủ cùng nhau.

Giang Tự thân dưới ngày càng khô nóng, hai giây sau liền vươn đôi tay đem Lục Từ ôm vào trong lòng, dưới chân cố tình bảo toàn khoảng cách.
Lục Từ vùi ở trong lồng ngực ấm áp, thoải mái rên khẽ, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, an tâm nhắm mắt lại. Hoàn toàn không ý thức được, giờ phút này cơ thể chính mình thì thoải mái ấm áp còn cơ thể đối diện cô - bạn tốt nhất của Lục Từ đang bị ngọt ngào tra tấn.
Giang Tự hít sâu một hơi, hắn chôn mặt ở cổ Lục Từ, xoang mũi quanh quẩn hương thơm ngọt ngào, ý niệm không thể miêu tả suýt chút nữa không kìm nén được.
Dù đau khổ nhưng vô cùng sung sướng, không biết dày vò bao lâu, trong lồng ngực hơi thở cô gái dần dần ổn định đều đều, Giang Tự cẩn thận quan sát, ngày thường khuôn mặt luôn hoạt bát phấn chấn, hiện tại yên lặng, ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt nhỏ liền tỏa sáng rực rỡ. Giang Tự nghĩ thầm, rốt cuộc là có bao nhiêu mệt mỏi,sáng như vậy mà cũng ngủ được.
Hắn xuống giường ấn vào điều khiển từ xa, bức màn dần dần che khuất cửa sổ, cuối cùng chỉ còn một tầng sáng mỏng xuyên qua, trong phòng tối đen không rõ.
Khuôn mặt Lục Từ ở trước mắt mơ hồ, trong ổ chăn không khí mỏng manh, Giang Tự ôm chặt Lục Từ, gần như chóp mũi dính sát vào nhau. Hắn thấp thoáng thấy trên má Lục Từ hiện lên một tầng đỏ ửng, đầu hắn cũng bởi vì thiếu Oxy mà phát căng, lí trí tựa hồ đang dần biến mất, dục vọng đang bước đến ngày một gần,trong đầu toàn cảnh cấm nóng bỏng.
Hắn cùng chơi, hắn cùng ngủ, làm ấm giường, còn cho cô hơn nửa cái chăn, hiện tại lặng lẽ lấy một chút ngon ngọt, không gọi là quá phận đi? Giang Tự nghĩ.
Hắn cúi đầu, môi mỏng dán sát vào cổ mảnh khảnh, chậm rãi chuyển động, cảm nhận mạch máu cô nhảy lên, ngon ngọt kia khiến cho cơ thể hắn cuồn cuộn sôi trào. Dọc theo nhịp đập hướng lên trên, hôn lên cằm cô, hôn lên khóe miệng nhỏ yêu kiều, liên tiếp cướp đoạt hương vị ngọt ngào, dứt khoát hôn lên môi cô, cặp môi trơn bóng hồng hồng, giống như hoa anh đào, đầu tiên hắn khẽ cắn một chút, sau đó vươn đầu lưỡi ra quấy rối cái miệng nhỏ nhắn.
"Lục Từ......" Hắn hôn môi cô, nhẹ nhàng nỉ non gọi tên cô, thanh âm như tẩm hương rượu, tản ra hương say mê người.
Hắn hôn môi không có nhiều động tác, chỉ là dán, cùng Lục Từ trao đổi hơi thở, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái trên môi Lục Từ.
Tay lại tự chủ chương vô sỉ, một tay cầm đầu ti Lục Từ, một tay khác ở trên đùi cô sờ soạng, dần dần sờ đến khu vực giữa hai chân cô, bàn tay bao bọc toàn bộ âm hộ.
Lòng bàn tay đi sâu vào bên trong chân Lục Từ, thịt không nhiều lắm, nhưng xiết đến cực chặt, bàn tay hắn gập lên thu nhỏ diện tích, ngược lại càng kiến môi âm hộ đô đô hồng hào dán đến càng sát, thậm chí ngón giữa hoàn toàn đi vào trong môi âm hộ, đè lên hai mảnh môi âm hộ mềm mềm mập mạp.
Lục Từ đột nhiên mở mắt ra.
------------------
- Mọi người theo dõi + vote ★ để mình có thêm động lực edit nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro