Chương 4
Edit: Khánh Chi
Giọng điệu của cậu ta không chút khách sáo: “Sao thế? Thích con điếm này rồi à?”
Bùi Quyến làm như không thể chịu nổi sự thô lỗ của hắn ta, bịt tai lại, cười như không cười nói: “Mày đưa cô ấy đến đây vì cô ấy tỏ tình với tao mà, nếu tao không tôn trọng cô ấy thì lại bất lịch sự quá.”
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh hơn, Trần Tịnh Nhân ở một mình trong căn phòng, cả người run rẩy. Cách ván cửa, cô có thể nghe rõ ràng bọn họ đang nói gì. Rất rõ ràng, Bùi Quyến tin cô là người yêu của Lê Đông, cũng hiểu lầm về mục đích hôm đó cô tỏ tình anh ở trường.
Cô không hợp tác với Lê Đông để hạ nhục anh.
Nhưng cô không thể giải thích rõ ràng sự việc được, khách hàng thuê cô tỏ tình đưa tiền cho cô đã thảo luận rõ ràng, một khi nói chuyện này ra, người đó sẽ ngay lập tức nói với mọi người là cô đã ăn trộm tiền.
“Đúng không đấy.” Lê Đông cười lạnh: “Mày lương thiện như thế từ bao giờ vậy.”
Bùi Quyến không còn kiên nhẫn cười, thu lại nụ cười: “Bây giờ.”
“...”
Rất nhiều lúc Lê Đông muốn xử lý Bùi Quyến, nhưng khi bắt đầu động tay, cậu ta lại biết năng lực của mình không đủ. Cậu cười cười, đến rửa tay ở bồn rửa tay, chế nhạo: “Nói thật, hai người xứng đôi lắm đấy, hai tên khốn nạn.”
Bùi Quyến không để ý, nhàn nhã hút thuốc, phủi phủi khói bụi, đôi lông mày cụp xuống, giống như không quan tâm điều gì vậy.
Lê Đông cảm thấy không thú vị nữa, ban đầu cậu ta muốn tìm đến Trần Tịnh Nhân để làm Bùi Quyến xấu mặt, nhưng khi thấy phản ứng bình thản của anh, cậu ta lại thấy quá phí thời gian. Lau khô tay, cậu ta gõ ván cửa, ngữ điệu ngả ngớn: “Ngày mai đến gặp tôi mà lấy tiền, mặc quần áo vào đi.”
Trần Tịnh Nhân bị âm thanh bên ngoài làm cho hoảng sợ, ôm lấy chiếc váy rách của mình, giọng nói đã bình tĩnh hơn: “Cút.”
Lê Đông hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lúc đi rất tối tăm.
Trần Tịnh Nhân ở bên trong không nghe thấy âm thanh nói chuyện nào nữa, mới cẩn thận đẩy cửa ra, giương mắt, vừa hay đụng trúng ánh mắt của cậu thanh niên đang hút thuốc phía đối diện. Cô dời mắt đi theo bản năng, nhẹ nhàng cảm ơn: “Cảm ơn.”
Bùi Quyến liếc cô, lười biếng nói: “Cảm ơn cái gì?”
Trần Tịnh Nhân đỡ vai mình ngồi dậy, nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
Đối phương vứt điếu thuốc trên tay đi, không trả lời lại. Khi anh yên lặng, sự thờ ơ trên người lại càng mãnh liệt.
Trần Tịnh Nhân hơi sợ anh sẽ hỏi về chuyện trước đây, nên quay đầu muốn rời đi.
Cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm lấy, cô hít thở sâu một hơi, rồi nhìn xuống cánh tay khác màu rõ ràng với tay mình, nhìn thẳng lên ánh mắt đen láy của anh.
Bùi Quyến nhếch môi: “Tôi không cứu cậu.”
Trần Tịnh Nhân ngơ ngác nhìn anh.
Sau đó nghe anh lười biếng nói: “Tôi cướp.”
Trần Tịnh Nhân vẫn không hiểu.
Giây tiếp theo, Bùi Quyến buông cổ tay cô ra, nhấc bàn tay đang đè trên vai cô lên, xoa xoa làn da đỏ ửng của cô, chậm rãi nói: “Đụ cậu.”
Trong đầu như bị điện giật, Trần Tịnh Nhân lo sợ né tránh anh, ánh mắt hoảng loạn: “Tớ… tớ không phải loại người như vậy.”
Bùi Quyến nhớ đến video cô lấy hết can đảm để tỏ tình cậu, theo như bây giờ, có vẻ Lê Đông đã thuê cô tới đây. Mục đích là để làm xấu mặt anh, khiến anh bị cười nhạo.
Lúc đầu thì rất khó chịu, nhưng bây giờ thì không.
Anh cảm thấy rất thú vị, miệng lưỡi kiêu ngạo lại bắt đầu: “Bị tôi đụ hoặc bị tôi làm, chọn đi.”
“Không.” Trần Tịnh Nhân cố chống chọi lại sự xé rách lý trí, nghĩ đến lời mà anh vừa nói, đáp lại: “Nếu cậu làm gì tôi, tôi sẽ kiện cậu, không cho cậu thi đấu được nữa…”
Haha, Bùi Quyến không để bụng chút nào, thậm chí còn nhẹ nhàng trả lời: “Tiếc quá, sắp tới tôi không tham gia cuộc thi nào rồi.”
Trần Tịnh Nhân không nghĩ chuyện sẽ phát triển sang hướng này, khi cô đang nghĩ cách, thì bàn tay đối phương đã đặt trên đôi vai trần của cô, các ngón tay bắt đầu men theo xuống bụng, nhẹ nhàng xoa da thịt cô.
Cô rất muốn trốn đi.
Lại nghe thấy anh ung dung nói: “Nhưng cậu muốn kiện tôi cũng được, chỉ cần kẹp tôi đến khi tôi bắn tinh, rồi…”
“Im miệng!” Trần Tịnh Nhân ngăn tay anh lại, cả khuôn mặt ửng đỏ hết lên, lông mi khẽ run, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
Bùi Quyến nhận thấy cô đang muốn chạy trốn, cúi người xuống, ánh mắt sát gần cô, khóe miệng nhếch lên: “Muốn tôi phải sử dụng vũ lực à?”
Anh không chờ Trần Tịnh Nhân phản ứng lại, đã bỗng nhiên ôm lấy eo cô, hơi thở nóng rực của anh đến bên tai cô, như đang thì thầm: “Thích tôi mà còn không cho tôi đụ? Hả?”
“...”
Trần Tịnh Nhân cảm thấy bản thân sắp bốc hỏa lên đến nơi rồi, cả người nóng hết lên. Cô dám đánh Lê Đông, nhưng không hiểu sao, cô lại không dám như vậy với Bùi Quyến.
Cổ họng cô nghẹn lại, hốt hoảng nói: “...Cậu đang làm gì vậy?”
Không đợi cô nói chuyện, Bùi Quyến đã nắm tay cô bước ra ngoài, bước chân của anh rất lớn, cô phải chạy thật nhanh mới đuổi kịp được. Khi đi trên đường, cô muốn chạy trốn, nhưng sức của anh còn lớn của Lê Đông, khiến cô không hề có cơ hội trốn thoát.
Vì quá khẩn trương, nên Trần Tịnh Nhân không biết đây là ở đâu nữa, mắt thấy Bùi Quyến mở cửa bằng vân tay, đẩy cô vào một căn phòng xa lạ.
Trong đầu cô rất hoảng loạn, chân mềm cả đi, giọng điệu thay đổi: “Bùi Quyến à, chúng ta nói chuyện bình thường… được không?”
“TÔI. MUỐN. ĐỤ. CẬU.” Âm thanh Bùi Quyến bình tĩnh, từng bước tới gần.
Trần Tịnh Nhân chưa hề tiếp xúc gần với anh thế này bao giờ, bây giờ bị bộ dáng anh dọa sợ, chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau.
Cho đến khi đùi đụng phải một cái bàn thấp phía sau.
Đến ngõ cụt rồi.
Bùi Quyến vẫn đang tới gần, cúi người, thấp giọng hỏi: “Tôi nói đúng mà nhỉ?”
“...”
Trần Tịnh Nhân nuốt nước bọt.
Giây tiếp theo, Bùi Quyến ngay lập tức xốc váy cô lên, kéo lớp quần bảo hộ của cô xuống. Anh cũng ném cả chiếc quần lót màu sắc trẻ con của cô qua một bên.
Trần Tịnh Nhân hít thở sâu một hơi, hai tròng mắt trừng lớn, bả vai run lên.
Chưa đợi cô bình tĩnh lại, Bùi Quyến đã bắt đầu chen tay vào giữa hai chân cô, dùng sức của ngón tay thon dài, đẩy hai mép hoa phấn nộn ra, cắm thẳng ngón tay vào trong tiểu huyệt.
“A a…”
Trần Tịnh Nhân mới nếm thử cảm giác mới lạ nên không chịu được mà kẹp chặt hai chân lại, đồng thời ngăn chặn cánh tay đầy cơ bắp của thiếu niên.
Bùi Quyến cắn môi dưới, đầu ngón tay quậy phá bên trong tiểu huyệt mềm thịt, cảm nhận được người con gái trong lòng mình đang run rẩy, nói: “Có vẻ không thích tôi thật rồi nên mới làm như vậy.”
Nói xong, anh nâng một chân cô lên, khiến cô dâm lên chiếc ghế thấp bên cạnh, tay tiếp tục sờ soạng, đầu ngón tay hướng lên trên, mân mê âm đế nhạy cảm.
Trần Tịnh Nhân bị kích thích lại run lên, khóc nức nở: “Bỏ ra đi mà…”
Nhưng lời nói yếu ớt của cô không hề có hiệu quả, lại thấy Bùi Quyến kéo khóa quần xuống, phóng xuất ra nguyên căn tràn ngập dục vọng với hình dáng rất ấn tượng.
Cô sợ tới mức chuyển tầm mắt ngay lập tức, nghẹn ngào xin tha: “Xin lỗi Bùi Quyến…Tôi không nên…A…”
Quy đầu cực đại đã đặt lên miệng huyệt vừa mới ướt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro