
29. Đánh mất
Buổi tối, Tô Giản trở lại nhà lớn Mộ thị.
Tần Yến vừa thấy Tô Giản trở về, đã thân thiết nói: "Giản Giản đã về rồi, đi làm có mệt không? Đã đói bụng rồi đúng không? Mau tới đây ăn cơm!"
Tô Giản cười cười với Tần Yến, "Thôi ạ, bà nội. Con mệt mỏi quá, muốn về phòng ngủ một lát."
Tần Yến đau lòng nhìn cháu gái mình, "Vậy khi nào con tỉnh lại, cảm thấy đói bụng thì nhớ xuống ăn cơm, ta kêu dì bảo mẫu nấu cháo để ở phòng bếp cho con."
"Vâng, cảm ơn bà nội." Tô Giản nói xong chạy lên lầu, trở lại phòng mình.
Dì bảo mẫu Mộ gia đặt đồ ăn đã hâm nóng lên bàn cho Tần Yến, "Phu nhân, sao bà không nói với tiểu thư là bà đã chờ cô ấy tới bây giờ vẫn chưa ăn cơm? Vốn dĩ dạ dày phu nhân không tốt, sao có thể để bụng đói lâu như vậy? Tiểu thư cũng thật là thiếu lễ phép, cho dù không muốn ăn, ở đây cùng bà ăn một hai miếng cũng được."
"Được rồi được rồi, nó mới vừa tiếp nhận Mộ gia, chắc chắn còn đang bận rộn lo liệu không hết việc, mệt là đương nhiên." Tần Yến vẫy vẫy tay, ý bảo dì không cần nói nữa.
Tô Giản trở lại phòng, khóa trái cửa. Dùng chìa khóa mở ra két sắt, lấy ra cuốn 《 tổng tài cường thủ hào đoạt 》kia.
Cô ta lật mở quyển sách, muốn biết Trình Ngôn lợi dụng quyển sách này như thế nào mà có thể nhìn thấy Tô Trì Dư. Tô Giản tùy tiện lật vài tờ, tìm không thấy manh mối, vì thế đặt lên bàn đọc sách chuẩn bị nghiên cứu tỉ mỉ.
Mở đèn bàn lên, đặt sách dưới đèn, Tô Giản cẩn thận lật xem, phát hiện trên trang giấy có mấy vết hằn rất sâu. Cô ta tìm một cây bút chì, lần theo dấu vết viết ra, cuối cùng hai chữ "Trì Dư" hiện lên.
Dấu vết hằn rõ trên giấy, thể hiện được sự thâm tình của Trình Ngôn.
Tô Giản lấy bút hung hăng xẹt qua hai chữ "Trì Dư" cho hả giận, làm rách ra một đường.
"Bang!" Bút chì bị ném lên mặt bàn, Tô Giản giao tay lại với nhau, cô ta dựa vào lưng ghế, gắt gao nhìn chằm chằm vào dấu vết kia.
Đột nhiên, dấu bút chì trên mặt biến mất toàn bộ, quay trở lại trắng tinh như lúc đầu.
Tô Giản giật mình một cái mà giật bắn lên từ ghế, lại duỗi tay chạm vào thật cẩn thận, nhưng cũng không xuất hiện cái gì quái lạ nữa.
Vết hằn hai chữ "Trì Dư" vẫn lưu lại như cũ.
Trong lòng cô ta ẩn ẩn phỏng đoán, lập tức lấy một cây bút mực, theo dấu vết kia, viết xuống "Trì Dư".
Ánh sáng từ nét bút màu đen phát ra, càng lúc càng loá mắt, Tô Giản theo bản năng giơ tay che mắt lại.
Ánh sáng dần tan đi, Tô Giản chậm rãi buông tay, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một người.
Từ sau khi Trình Ngôn rời đi, Trì Dư vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn, ăn cơm đúng giờ, lâu lâu đi ra ngoài tản bộ. Bụng nhỏ còn chưa hiện lên, nhưng Trì Dư vẫn thích lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ lên bụng, đây là liên kết thân mật nhất vượt qua thời không chỉ có giữa cô và Trình Ngôn.
Trên cửa tủ lạnh vẫn dán tờ giấy dặn dò cô đúng giờ uống axit folic, là do sau đó Trì Dư dùng băng dính trong suốt cố định nó lại.
Nét chữ tuấn dật mạnh mẽ viết trên tờ giấy, Trì Dư vươn ngón trỏ lần theo nét bút mà miêu tả. Không biết bao lâu mới có thể gặp lại hắn...
Bỗng nhiên, đầu ngón tay Trì Dư toát ra ánh sáng rất nhỏ, cô khiếp sợ nhìn ánh sáng kia từ mỏng manh chuyển thành mãnh liệt, dần dần đem bao vây toàn bộ thân thể cô.
Đến một căn phòng xa lạ.
Trì Dư không rảnh mà đánh giá căn phòng đó, bởi vì đang có một người đang ngồi trước mặt cô, người nọ chậm rãi buông tay, lộ mặt ra.
"Tô Trì Dư!" Tô Giản lên tiếng trước.
Cô ta đứng lên, một tay cầm lấy sách lướt qua bàn đi đến trước mặt Trì Dư.
"Thì ra là thế này..." Tô Giản nói, "Khó trách anh ấy vội vã muốn lấy lại quyển sách này như vậy!"
Tô Trì Dư nhìn Tô Giản tới gần từng bước một, dự cảm xấu dưới đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, tường chắn sau lưng không còn chỗ trốn, tay phải truyền đến từng trận đau đớn, như bị người dùng hết sức túm chặt.
"Tô Giản... Cô... Vì sao tôi lại ở chỗ này?"
"Vì sao lại ở chỗ này?" Tô Giản dùng một loại giọng điệu buồn cười lặp lại lời nói của Trì Dư một lần, "Tôi còn muốn hỏi cô, cô đã chết rồi, vì sao lại còn xuất hiện trước mặt anh ấy! Vì sao!"
Trì Dư khiếp sợ nhìn Tô Giản, cảm thấy cô ta giống như đã thay đổi thành một người khác. Cô ta là nữ chính, tính tình ôn hòa, thiện lương, nhiệt tình chờ những điều tốt đẹp, chứ không phải là người có cảm xúc tan vỡ, cuồng loạn như lúc này.
"Tô Giản, cô bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại đi! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói rõ ràng."
"Cô còn muốn nói rõ ràng? Cô cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về tôi, cô còn tư cách gì muốn nói rõ ràng với tôi!" Tô Giản hung hăng nắm lấy cằm Trì Dư, ngón út dị dạng kia chống ở hàm dưới của cô, làm Trì Dư gian nan nuốt xuống.
"Tô Giản, cô không nên biến thành như vậy."
"Tôi biến thành dạng này còn không phải đều do cô tạo nên sao!" Tô Giản buông tay, duỗi ngón út đến trước mặt Trì Dư, "Nhìn đi! Đây là cô dẫm lên! Tôi bị cô đánh, bị cô nhục mạ, Tô Chí Hoa không thèm quan tâm. Mẹ tôi vì nhiều năm vất vả lâu ngày thành bệnh, qua đời... Mọi loại thống khổ tôi đều nếm trải, chắc đã khổ tận cam lai* rồi. Nhưng kết quả thì sao? Trình Ngôn nói anh ấy yêu cô..."
*hết lúc khổ sở đến hồi sung sướng
"... Yêu... Ha hả, Tô Trì Dư cô dù sao cũng chỉ là một nữ phụ chuyên làm mấy chuyện xấu, cô dựa vào cái gì mà có thể ở bên Trình Ngôn?! Vậy những đau khổ tôi đây trải qua thì có ý nghĩa gì? Trình Ngôn là nam chính của tôi, cô dựa vào cái gì mà cướp anh ấy đi!"
"Mặc kệ cô có tin hay không, 'Tô Trì Dư' lúc trước khi dễ cô cũng không phải tôi, tôi chỉ mượn thân thể của 'Tô Trì Dư', sau khi tôi dùng thân thể của cô ta, tôi cũng không còn khi dễ cô lần nào." Trì Dư muốn giải thích mọi chuyện với Tô Giản.
"Tô Trì Dư, cô đừng nghĩ tôi là con nít ba tuổi mà ở đây dỗ dành!"
Tô Giản cảm giác bị Trì Dư lừa gạt, càng thêm tức giận.
"Phanh!"
Sách rơi xuống mặt đất, Tô Giản nắm lấy xé đi hai trang giấy.
"A!" Trì Dư thống khổ kêu lên, cánh tay phải bỗng dưng xuất hiện hai vết máu.
Tô Giản nhìn sách rơi trên mặt đất, xé rách hai trang giấy, quay lại thấy miệng vết thương trên cánh tay Trì Dư.
Cô ta thong dong cong lưng nhặt sách lên, tùy ý bắt lấy một tờ, dứt khoát lưu loát sẽ xé "Xoạt" đi, quả nhiên cánh tay Tô Trì Dư xuất hiện nhiều thêm một đường máu.
Trì Dư bị thương tổn, phản ứng đầu tiên là đem tay trái đặt trên bụng nhỏ.
Cử động này làm khói mù dưới đáy mắt Tô Giản càng tăm tối hơn, "Cô mang thai?...của anh ấy?"
Trì Dư không trả lời, tay trái che chở bụng nhỏ gắt gao, sợ giây tiếp theo Tô Giản lại làm ra thêm hành động gì điên cuồng.
Đột nhiên Tô Giản dại ra, lẩm bẩm nói: "Cô mang thai con của Trình Ngôn... Nhưng mà... Vốn nên là tôi mang thai con của anh ấy... Là tôi mới đúng..."
"Tô Giản, đừng nên làm ra chuyện gì không nên, vốn dĩ cuộc sống của cô không thể nghe theo một quyển sách khống chế." Trì Dư lại có ý định khuyên Tô Giản thêm một chút.
Tô Giản không nói gì, ánh mắt nhìn Trì Dư càng thêm tàn nhẫn, một tay nắm lấy mười mấy trang giấy.
Mắt thấy mười mấy trang giấy sắp bị sé đi, ánh sáng chợt xuất hiện xung quanh Trì Dư, bao vây cô lại.
Ánh sáng biến mất, trong phòng đã không còn hình bóng Trì Dư.
Tô Giản tùy tiện ném quyển sách đi, nhìn quanh bốn phía phòng nghỉ, không cam lòng mà thừa nhận sự thật Tô Trì Dư đã biến mất.
Phía sau Tô Giản, cuốn sách bị ném xuống đất, chữ trên trang giấy nhăn dúm cũng hoàn toàn biến mất.
Từ từ, một dòng chữ màu đen dần dần hiện lên...
【 Nếu nhân cách của nữ chính bị thay đổi, sẽ chịu phản phệ 】
-
Lời tác giả:
Giải thích một chút vì sao trang giấy bị xé sẽ xuất hiện vết thương trên người Trì Dư:
Mặc dù lúc này Trì Dư đang dùng thân thể hiện thực của mình, nhưng cô mang thai đứa con của Trình Ngôn, Trình Ngôn là nhân vật trong sách, cho nên Trì Dư mang thai cũng là một nửa người ở thế giới tiểu thuyết.
Cô bị Tô Giản triệu hồi đến thế giới trong sách, mà thân thể hiện thực ở thế giới trong sách cũng dựa vào quyển sách kia mới tồn tại được, sách bị hư tổn, thân thể Trì Dư cũng sẽ bị thương theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro