Chương 25: Xin lỗi bảo bối
Sáng sớm sau chuyện đêm qua, Lâm Dao đang nằm trên ghế sô pha với mái tóc rối bù. Chiếc áo khoác của anh quấn hờ trên người cô, để lộ bộ ngực nặng nề và nữa mông sưng đỏ. Làn da trắng nõn được bao phủ bởi những nụ hôn đỏ hồng và dấu bàn tay, nộn huyệt bị đâm vẫn còn sưng tấy, hoa huyệt cũng đỏ thẫm sung huyết do ma sát quá mức. Mọi thứ cho thấy đêm qua cô đã trải qua bạo lực tình dục như thế nào.
Sau khi tỉnh dậy, Trần Hoài Xuyên rất hối hận và đau khổ, anh muốn tự tát vào mặt mình thật nặng.
Anh cẩn thận ôm thân thể không xương của cô vào phòng tắm, nước ấm rửa sạch vết bẩn trên người cô, sữa tắm ra thật nhiều bọt, cẩn thận lau sạch hoa huyệt mỏng manh yếu ớt đầy đau đớn.
Khi Lâm Dao tỉnh dậy trên một chiếc giường sạch sẽ khác, cô cảm thấy cơ thể thoải mái hơn, nhưng vùng kín sưng tấy đau nhức vẫn đánh thức ký ức điên cuồng của đêm qua.
"Anh xin lỗi ... bảo bối ... Anh xin lỗi ..." Người đàn ông phía sau vùi đầu vào cổ và vai cô, thận trọng áp vào người cô thì thầm.
Những giọt nước mắt lớn trào ra từ hốc mắt, khuôn mặt Lâm Dao nhăn nhó vì bất bình, vùi mặt vào gối khóc thầm. Trần Hoài Xuyên khi say rượu giống như một con dã thú, anh không hề thương hại dịu dàng với cô, chỉ muốn cô giải khát cho bản thân anh. Anh gần như xuyên thủng hoa huyệt mà không hề để ý đến cảm xúc của cô và làm nhiều điều xấu hổ.
"Tất cả đều là lỗi của ông xã ... ngoan... đừng khóc ... Trái tim của ông xã vì em khóc mà tan nát"
Trần Hoài Xuyên ôm cô vào lòng, nhưng bối rối đến mức suýt nữa muốn quỳ xuống thừa nhận lỗi với tổ tiên của cô.
"Xin lỗi, anh phát điên khi nhìn thấy em ở cùng người đàn ông đó ... Sau khi uống rượu, anh không thể ngừng muốn chiếm hữu em ... Lâm Dao ... Lâm Dao ... Anh không muốn người đàn ông khác bên cạnh em ... "
"Anh xin lỗi, vì anh quá ham muốn ... Thực xin lỗi, làm cho em đau lòng như thế này ..." Anh thực sự hoảng sợ, không biết nói gì vì cô đã chôn chặt trong trái tim anh.
Trong cơn thịnh nộ đen tối của dục vọng, ngay từ đầu Trần Hoài Xuyên đã trao toàn bộ quyền sinh tử cho Lâm Dao, để cô tấn công, cướp đoạt nắm giữ tấm vé chiến thắng, anh đã lùi bước và thất bại.
Có lẽ, anh đã thua một cách tự nguyện và không bao giờ nghĩ đến việc thắng.
Trái tim của Lâm Dao vì lời nói của người đàn ông mà mềm nhũn ra.
Sự ân hận thầm kín này là ngọt ngào và là nỗi đau của hai người. Từ đầu đến cuối, Lâm Dao luôn do dự, luôn dè dặt, luôn ôm chặt lấy lòng mình và khuyên nhủ bản thân không được xúc động, hết lần này đến lần khác đấu tranh với dục vọng, tin rằng cách duy nhất để tránh bị tổn thương là không được mê đắm. Cô không bao giờ nói và không bao giờ mong đợi.
Nhưng giờ phút này, có lẽ cô đã hiểu nhầm trái tim của anh lúc này thành tình yêu nên cô nguyện ý sai như vậy, lúc này sự chân thành của anh đủ để cô vứt bỏ tất cả lý trí để chìm đắm.
Vậy nên, Trần Hoài Xuyên, cho dù sau này cô có phải trả giá cho sự đáng tin cậy và sự trong trắng của ngày hôm nay, cho dù sau này anh sẽ bỏ rơi cô và phản bội cô, nhưng đối với sự ngọt ngào của khoảnh khắc này, cô muốn thừa nhận rằng cô đang yêu anh.
Ôm chặt cánh tay của người đàn ông, nước mắt rơi vào lòng bàn tay, Lâm Dao khàn giọng nói: "Trần Hoài Xuyên... em cảm thấy rất đau... uuuuu... anh lần sau... đừng làm như vậy nữa."
Trần Hoài Xuyên phía sau ngây ngẩn cả người.
"Ừm, lần sau trừ khi Dao Dao cầu xin ông xã, ông xã sẽ không bắt nạt bảo bối nữa." Trần Hoài Xuyên mở miệng trả lời nhưng lời nói đầy gian trá.
"Anh!" Lâm Dao nâng chân muốn đá anh, nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt trong tay.
"Này, để anh ôm em một lát." Trong khoảng cách gần gũi không giới hạn này, nam nữ tình cảm đan xen, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào, làm cho Lâm Dao xinh đẹp có chút ngây người.
Chỉ mong dừng lại ở thời điểm này.
~~~~ Naxiumitee~~~~
Dấu hôn mập mờ trên cơ thể cô khó có thể nhanh chóng phai mờ, Lâm Dao không biết khi nào Lưu Vĩnh Quân quay lại và liệu hắn có phát hiện ra, mặc dù không nói ra phiền phức nhưng cô bất giác cau mày.
Trần Hoài Xuyên nhìn thấy ánh mắt phiền não của cô, chỉ nghĩ rằng người phụ nữ nhỏ của anh thật ngốc nghếch và rất ngốc nghếch.
Trần Hoài Xuyên vì sự phiền não của Lâm Dao đã thực hiện hai cuộc gọi.
Một cuộc điện thoại khiến Tiêu Phàm tiếp tục nghĩ cách lôi kéo Lưu Vĩnh Quân, một cuộc điện thoại khác gọi cho phó chủ tịch công ty, dùng tên của anh để liên lạc với giám đốc điều hành công ty của Lâm Dao, yêu cầu Lâm Dao chuyển đi nơi khác công tác.
Sau khi tắm xong, Lâm Dao thay quần áo lót và váy dài mà Trần Hoài Xuyên đã chuẩn bị cho cô.
Quần lót làm bằng chất liệu cotton, mặc nên rất thoải mái. Nhưng tiểu huyệt của Lâm Dao hơi sưng lên, đường may và môi mập mạp cũng có chút không che đậy được. Bước một chút sẽ chen vào âm đạo sưng đỏ gây ra cảm giác tê dại và trong vài phút, một vệt nước xuất hiện trên quần lót.
Thật là ... Anh đang muốn ôm để bôi thuốc, Lâm Dao không cam lòng để cho anh nhìn thấy tiểu huyệt còn đang chảy ra nước, thật xấu hổ.
"Bảo bối, ngoan ngoãn xíu đi." Trần Hoài Xuyên một tay cầm thuốc mỡ, tay còn lại đặt lên eo cô ôm vào người.
"Đừng ... không ..." Lâm Dao vùng vẫy, vừa lo lắng vừa sợ hãi, cô vừa cắn vào cánh tay dày của anh.
Cô cắn mạnh, nhưng cánh tay của Trần Hoài Xuyên đầy cơ bắp cuồn cuộn, làm răng cô đau nhức, Trần Hoài Xuyên cũng không lên tiếng hay giãy giụa, Lâm Dao cảm thấy mình thật nhàm chán.
"Em chỉ không muốn bôi thuốc ..." Lâm Dao chán nản nằm trong vòng tay của Trần Hoài Xuyên, chán nản không vui.
"Sau khi bôi thuốc sẽ nhanh chóng lành lại. Nếu không, tiểu huyệt của Dao Dao sẽ bị ông xã làm cho lỏng và nát. Tương lai Dao Dao sao có thể phun ra khi ông xã đưa đến cao trào?" Bàn tay của Trần Hoài Xuyên đã vén váy, kéo chiếc quần lót màu hồng xuống và buông lời dụ dỗ.
"Không, không, em có thể tự làm, anh không được xem!" Lâm Dao vội vàng cong lên một đôi chân trắng nõn, không muốn để cho anh nhìn thấy mảnh quần lót ướt át của cô.
"Dao Dao." Vẻ mặt của người đàn ông trầm xuống. Lâm Dao càng tránh, Trần Hoài Xuyên biết hoa huyệt của cô càng đau. Mọi chuyện đều do sự thô lỗ của anh gây ra, sao anh có thể để cô một mình giải quyết vết thương?
Nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống vì ánh mắt lạnh lùng của Trần Hoài Xuyên, sau một hồi đối đầu, Lâm Dao là người thua trận đầu tiên.
Sau đó, cô mới phát hiện ra rằng Trần Hoài Xuyên là một người đàn ông cứng đầu như vậy. Chắc hẳn không biết bao nhiêu lần chịu thua, đã là đàn ông thì không chịu để mình thua, gặp chuyện gì do đàn ông quyết định thì không ai có thể lay chuyển được.
"Sao lại chảy nước?" Quần lót ướt át đã bị Trần Hoài Xuyên cởi ra.
Lâm Dao mặt đỏ bừng xấu hổ, thật lâu mới nói ra vẻ uất ức: "Tiểu huyệt sưng ngứa ... Khi đi lại đụng vào sẽ bị dính nước ..."
"Không sao, ông xã chỉ lau thuốc cho em thôi." Trần Hoài Xuyên đau khổ dỗ dành.
Đôi chân trắng nõn, mềm mại được tách ra, lộ ra trước mặt Trần Hoài Xuyên một cách rõ ràng.
Âm vật và mu sưng đỏ, lộ ra mị huyệt hơi sần sùi, dính nhiều nước nhờn trên đám lông lưa thưa.
Rõ ràng là nó chỉ mới được lau rửa mới đây.
Khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Dao đỏ bừng, đôi mắt cô mở ra trong đầy nước mắt xấu hổ. Trần Hoài Xuyên cúi đầu hôn lên mị thịt bị thương. Dịu dàng dùng lưỡi liếm hết dâm thủy bên ngoài cái hoa huyệt rồi khẽ chọc vào lỗ thịt và hút ra một ít mật.
Trần Hoài Xuyên vốn đã rất nhẹ và nhẹ rồi mà cô vẫn thấy buốt và ngứa. Tức giận đè nén ý nghĩ muốn anh liếm sâu hơn một chút, Lâm Dao cắn môi không cho mình rên rỉ. Cô ghét cơ thể dâm đãng của mình.
Trần Hoài Xuyên bóp thuốc mỡ màu trắng kem vào lòng bàn tay, xoa mạnh cho ấm rồi lấy ngón trỏ nhẹ nhàng bóc hai múi thịt, bôi lên nhân huyệt sưng đau. Anh lại đi dọc theo đường mị thịt, cầm lấy một miếng lớn nhũ dịch, dùng ngón tay bóp vào lỗ thịt, bôi lên vách thịt ấm áp ẩm ướt. Cái lỗ háu ăn ngậm chặt lấy ngón tay anh. Lâm Dao thầm thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy hoa huyệt của mình chỉ là một chút mòn và thực sự không bị nới lỏng bởi côn thịt của Trần Hoài Xuyên.
Chỉ một vài phút bôi thuốc thôi cũng khiến cả hai cảm thấy như cả năm trời. Hoa huyệt ngứa ngáy phun ra nhiều nước hơn, dương vật căng phồng suýt nữa đâm thủng đũng quần, Lâm Dao nhìn quả bóng cao ngất của anh, nuốt nước miếng, cuối cùng không nhịn được nói: "Ông xã ..."
"Không"
Trần Hoài Xuyên đương nhiên biết cô muốn gì. Hai mắt nóng rực khi nhìn thấy hoa huyệt của Lâm Dao, bụng dưới căng lên, nhưng Trần Hoài Xuyên không đành lòng để cô đau thêm một chút nào nữa.
"Ông xã ... Vậy thì để Dao Dao liếm côn thịt cho ông xã..." Lâm Dao kéo tay áo của Trần Hoài Xuyên, vươn tay muốn cởi quần của anh ra. Thanh thịt màu tím đậm nóng hổi phập phồng liền xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Dao nằm trên hai chân của Trần Hoài Xuyên, cầm lấy quy đầu cao ngất, nghiêng mình dùng cái miệng nhỏ ẩm ướt hút ra một chút tinh dịch lúc trước vẫn còn. Cô nuốt nước bọt một cách thèm thuồng. Thè chiếc lưỡi hồng hào của cô ra liếm cái cuống rậm rạp, khi gặp phải những sợi gân xanh nổi lên thì cô phải liếm liếm mãi mới cảm thấy thỏa mãn. Hai cái túi sưng tấy chứa đầy tinh dịch của anh, Lâm Dao hôn lên quả bóng nhăn nheo, lông mu thô ráp của anh dính chặt vào khuôn mặt non nớt dịu dàng của cô. Lâm Dao lại quấn một ít nước bọt để làm ướt lông mu khô. Sau khi làm ướt sũng lông của anh. Cô há to miệng nuốt trọn côn thịt to vào miệng.
Thực tế, chỉ mới ngậm nửa chừng, quy đầu đã chạm tới cổ họng mỏng manh của cô. Anh vặn người giữ côn thịt vào sâu hơn, rồi từ từ phun ra, môi anh co giật giữa cuống họng, hơi thở của Trần Hoài Xuyên càng lúc càng nặng nề, cảm giác thỏa mãn không thể giải thích khiến Lâm Dao lại phun ra thêm một giọt nước nhờn.
"Bảo bối ... oh ..." Trần Hoài Xuyên hít một hơi thật sâu và di chuyển eo của mình, không ấn đầu cô, anh đẩy côn thịt của mình vào sâu trong cổ họng của cô. Cổ họng sâu mềm và chặt chẽ của Lâm Dao thật sảng khoái khiến Trần Hoài Xuyên bắn ra. Tinh dịch tích tụ cả đêm được bắn ra trong miệng nhỏ bé của Lâm Dao. Cô nuốt xuống đầy mãn nguyện, liếm sạch chất lỏng còn sót lại trên quy đầu và khóe miệng với cánh tay ôm lấy eo anh, và cuối cùng cảm thấy ngứa ngáy đã ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro