Chương 14: Bị người đàn ông khác làm lại không ướt
Cô không quan tâm đến việc làm ăn của cả Lưu Vĩnh Quân, cô chỉ mong làm sao để Lưu phá sản nhanh nhất thì may ra cô mới có được tự do.
Nếu không, hắn sẽ tiếp tục hỗ trợ phụ cấp cho cha mẹ và anh trai trơ trẽn của cô, và cô sẽ phải tiếp tục sống cuộc sống này.
Một ngày cuối tuần khác, Lâm Dao cuối cùng cũng có thời gian để cùng Vương Văn đi mua một chiếc túi.
Giống như cô, Vương Văn không phải đến công ty để kiếm tiền, mà là tìm một công việc để giết thời gian. Chồng chị ở độ tuổi thành đạt trong nghề, chị cũng giỏi, nhưng chồng chị lại thích tìm kiếm phụ nữ bên ngoài.
Vương Văn mắt nhắm mắt mở, cô phải làm sao để bảo vệ con trai, gia đình cô. Chỉ cần những người phụ nữ đó không được xuất hiện trước mặt cô để uy hiếp thân phận thân thế của cô, thì cô sẽ làm như không thấy.
"Nếu em muốn anh ta tốt hơn với em. Nếu em dũng cảm và không quậy phá, anh ta sẽ hết lòng đối xử tốt với em."
Vương Văn vừa nói vừa cầm túi.
Anh ta muốn lộn xộn. Lâm Dao trong lòng phỉ báng, thật sự không nói ra được, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
"Nhưng mà, chúng ta là phụ nữ, quan trọng nhất là phải có đứa nhỏ bên cạnh." Vương Văn một tay cầm túi, xoắn xuýt trước gương, nói:
"Nhìn em kìa, đã kết hôn 3 năm rồi tại sao vẫn chưa có gì xảy ra? Cái túi nào trông đẹp hơn, bên trái hay bên phải? "
" Cái bên phải. " Lâm Dao đáp với một nụ cười gượng gạo.
Nếu là cửa hàng xa xỉ nói chung, Vương Văn nhất định phải mua cả hai chiếc, nhưng giá túi xách trong cửa hàng này cao đến mức người phụ nữ như Vương Văn không bao giờ đối xử tệ với bản thân cũng phải cắn răng để mua một chiếc.
"Nhưng chị nghĩ túi bên trái cũng đẹp. Ôi, thật khó để chọn." Nó là những đứa trẻ mồ côi duy nhất trên thế giới, và Vương Văn không thể để bọn nó một mình .
"Anh Hoài Xuyên, anh có thực sự muốn mua cả hai cho em sao? Anh thật tốt bụng!"
~~~~~~~ Naxiumitee ~~~~~
Một giọng nữ quyến rũ vang lên từ quầy thu ngân đằng xa, nhưng Lâm Dao tinh ý nghe đượt cái tên quen thuộc.
Lâm Dao lồng ngực căng thẳng.
Không có bao lâu một nam một nữ, cô gái tủm tỉm cười đi ra khỏi tiệm, Lâm Dao liếc mắt nhìn sang, quả thật là người mà cô đang nghĩ tới.
Cô gái nước da màu trắng, cánh tay mảnh mai ôm cánh tay Trần Hoài Xuyên một cách dịu dàng, và bẽn lẽn nhón chân đặt một nụ hôn lên má anh.
Trần Hoài Xuyên nhìn qua đã thấy bóng dáng của cô đang cứng đờ, thấy cô vội quay đi, anh đi thẳng ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng.
"Dao Dao, nhìn đi, là Trần Hoài Xuyên, đại gia kim cương của tập đoàn Bắc Xuyên, cha đẻ của công ty chúng ta !" Vương Văn ngưng mắt nhìn túi xách, nhìn chằm chằm Trần Hoài Xuyên cao thẳng nhìn từ phía sau.
"Ừm ..." Lâm Dao cuối cùng nhìn bóng lưng của người đàn ông.
Cô gái bên cạnh anh đang vòng tay, nói chuyện vui vẻ bên cạnh anh, thân mật và bám dính.
Lòng cô chua xót, khó chịu.
Sau khi Lâm Dao và Vương Văn chia tay, cô đến hộp đêm nơi cô và Trần Hoài Xuyên gặp nhau lần đầu tiên.
Rượu là chất độc trong ruột, và là liều thuốc giải độc duy nhất cho trái tim tan nát.
Hết ly này đến ly khác của Long Island Iced được rót xuống, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, tầm mắt của Lâm Dao mờ đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bầu không khí trong quán càng lúc càng trở nên căng thẳng , mơ hồ, hỗn loạn và điên khùng.
"Có muốn cùng nhau uống một ly không?" Một người đàn ông mặc vest cầm ly rượu đi tới, cố gắng nói chuyện phiếm với Lâm Dao.
Khuôn mặt của người đàn ông này vuông vức, tuy không đẹp trai như Trần Hoài Xuyên nhưng cũng được coi là khá.
Quan trọng nhất, người đàn ông này mặc một bộ đồ cùng nhãn hiệu với Trần Hoài Xuyên, nên Lâm Dao không từ chối.
Sau khi giới thiệu tên của nhau, mọi người đều ngầm hiểu chuyện tiếp theo.
Người đàn ông mặc vest tự xưng là họ Chu, hắn cúi người và ôm eo cô.
Lâm Dao trong tiềm thức co rút lại, nhưng nghĩ rằng cô không có lý do gì để cự tuyệt.
Ngang trái chỉ là ra mặt lừa dối ông xã sau lưng, Trần Hoài Xuyên thì có thể, nhưng sao đàn ông khác lại không làm được.
Lâm Dao hít sâu một hơi.
Nam nhân ôm lấy eo của cô dán chặt vào thân thể cô, Lâm Dao cũng vừa ôm cánh tay của hắn, bám vào hắn như trẻ con.
Họ Chu hài lòng nên có chút kích động, ngẩng đầu lên hôn môi người phụ nữ, nhưng Lâm Dao lại vô thức tránh hắn ta, hắn chỉ có thể cọ vào má của cô.
Được rồi, họ Chu không quan tâm. Vì chuyện nam và nữ chơi rất thoáng, họ có thể làm tình nhưng lại từ chối hôn.
Họ Chu đè Lâm Dao xuống ghế sô pha.
Hắn từ lâu đã thèm muốn bộ ngực to của phụ nữ, và sau khi đẩy nó xuống, hắn háo hức vùi đầu vào ngực người phụ nữ.
Lâm Dao khó chịu nhắm mắt lại. Cắn liếm vú sữa có thể là một điều rất thú vị, nhưng trong trường hợp này, với cơ thể người đàn ông này cô cảm thấy đau đớn.
Cô không ướt.
Lâm Dao thấy thật nực cười, khi quan hệ với Trần Hoài Xuyên, khi anh chỉ mới chạm vào người cô thì phía dưới đã ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro