
Chương 20: Cho anh sao
Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Không giống như lần đầu khẩu giao cho cô, anh cẩn thận thăm dò, lần này chiếc lưỡi mạnh mẽ xông thẳng vào, tùy ý tung hoành trong khe hở nhỏ hẹp, làm náo động cả một vũng nước suối.
"A... chậm lại..." Kích thích ào ạt xông tới làm cho cô ngạt thở, toàn thân không nhịn được co quắp, bụng dưới giật giật, thủy dịch không ngừng tuôn ra.
Lưỡi luôn không đủ dài, trống trãi trong nơi sâu nhất vẫn không được lấp đầy. Ninh Khanh kẹp đầu anh vào giữa hai chân, muốn cho anh vào sâu hơn. Người đàn ông cố tình không chịu hợp tác, vì vậy anh không tấn công nữa mà chuyển vị trí, dùng đôi môi mỏng hôn lên âm vật sưng đỏ, cắn chặt răng một lúc rồi nhẹ nhàng mút nó, nghe tiếng kêu khe khẽ của cô động tác càng trở nên dữ dội hơn.
Tiếng rên rỉ nhất thời tăng lên, cùng lúc đó suối nước ngọt ngào lần lượt phun ra, toàn bộ đều bị anh nuốt hết vào.
Cô lại mất trí dưới sự trêu chọc của môi và lưỡi anh.
Trịnh Ngộ Tư dùng đầu lưỡi cuốn nước mật của cô, đè lên người cô, sau đó cúi đầu hôn.
Hương vị trong miệng người đàn ông không còn tươi mát như trước, dâm thủy của chính cô được trao đổi bởi môi anh... Ninh Khanh bất mãn từ chối, nhưng cũng không ích gì, đành phải chia sẻ chất lỏng của mình với anh.
Nữ nhân rên rỉ đột nhiên tăng đại, ngọt nị nước suối một cổ một cổ trào ra, đều bị nam nhân nuốt rớt.
"Đáng ghét..." Trịnh Ngộ Tư cuối cùng cũng thả cô ra, do bị bắt nạn nên nước mắt đã dâng đầy trong hai mắt cô.
“Ngọt mà,” Anh vươn tay lấy bao cao su ra, đeo vào, dỗ dành cô: “Thoải mái không, cục cưng.”
Lời nói ngọt ngào của anh dễ dàng làm Ninh Khanh mềm lòng, cô thật dễ dỗ, ngoan ngoãn ôm lấy anh: "Thoải mái."
Hai chân vờn quanh trên eo anh, quy đầu đứng vững ngay cái miệng ẩm ướt vừa được môi lưỡi yêu thương, nó đảo vòng quanh bên ngoài, thỉnh thoảng lại chọc vào lối vào mà không chịu vào.
Ninh Khanh bị đùa đến hưng phấn ngẩng đầu, cọ cọ môi với cằm của anh, lấy lòng nói: "Cho em..."
Ngũ quan của anh vốn dĩ sạch sẽ thanh thuần, nhưng lúc này lại nhuốm đầy nồng đậm dục vọng, phảng phất như đang nhìn chằm chằm con mồi, nhưng vẫn ung dung trêu chọc nó, "Cho em cái gì?"
“Cho em…anh trai…” Cô đỏ mặt, xấu hổ khi nói ra những lời đó.
Trịnh Ngộ Tư dụ dỗ hướng dẫn cho cô từng bước: "Có phải muốn ăn dương vật lớn của anh trai không?"
"Ưm... muốn ăn dương vật lớn của anh trai..." Máu dồn lên mặt, cô nói xong lời này lập tức lấy tay che mặt, vô cùng xấu hổ cùng phẫn nộ, "Hừ, người xấu!"
Xấu hổ muốn chết! Người đàn ông này không nhiễm một hạt bụi nào, vậy mà trên giường sao lại dâm đãng như vậy chứ!
Một ngày nào đó, cô nhất định phải lấy lại khoảnh khắc xấu hổ ngày hôm nay!
Thời khắc mà Trịnh Ngộ Tư nghe được câu trả lời mà mình muốn, anh cuối cùng cũng ngừng hành hạ cô, hạ thân chọc vào cánh hoa, đẩy thẳng vào.
Gậy thịt của anh quá thô, mọi ngóc ngách trong huyệt thịt hết bị nghiền nát thì bị lấp đầy, dâm thủy trơn trượt được dùng làm chất kết dính, cho phép đôi nam nữ hòa quyện vào nhau.
Hoa huyệt bị lấp đầy, cảm giác trống rỗng cũng được lấp đầy, Ninh Khanh thỏa mãn rên rỉ: "A, sướng quá..."
Một bên cứng, một bên mềm thế mà lại hòa vào nhau hoàn hảo đến thế, mềm mại hứng chịu những đòn tấn công của cứng rắn, nhưng hết lần này đến lần khác lại đảo ngược tình thế, nhẹ nhàng bao bọc lấy đối thủ.
Trịnh Ngộ Tư hôn nhẹ lên lông mày và mắt cô, tiếng thở dốc nặng nề phát ra: "Cục cưng kêu hay quá."
Có khi anh đẩy nhẹ, có khi đẩy mạnh, tiếng rên của cô cũng vậy, khi lớn khi nhỏ.
Ninh Khanh mở mắt ra, đưa tay lau mồ hôi trên mặt anh: "Giọng của anh trai... Ah... cũng rất quyến rũ."
Cô bỗng nhiên dùng sức siết chặt hoa huyệt, người đàn ông trên người bị cô làm cho gầm gừ, đâm vào mạnh hơn như đang trừng phạt cô, bìu dái đập vào mông phát ra tiếng bốp bốp, hòa lẫn với tiếng rên rỉ kiều diễm của cô gái cùng tiếng tim đập tạo nên một âm thanh, khung cảnh hết sức gợi tình.
"Ah, ah, không làm nữa—" Nước mắt cô rơi xuống, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở.
Kích thích quá... Cô giống như một con thuyền đơn độc, bị sóng gió dữ dội cuốn đi, lật úp, tung lên không trung rồi chìm xuống đáy biển.
Khoái cảm chồng chất ở hoa tâm, cảm giác giống như mình sắp leo lên một đỉnh cao mới, cô ôm chặt lấy eo anh, vừa khóc vừa rên rỉ khe khẽ: “Sắp tới rồi… anh trai, đừng dừng lại…”
Người đàn ông đâm không biết mệt vào chỗ sâu nhất, đưa cô lên đỉnh cao của dục vọng.
Cái âm hộ chặt chẽ co rút hết cái lần này đến lần khác, cảm giác siết chặt làm eo Trịnh Ngộ Tư tê liệt, sau khi dập cô vài lần, anh ậm ừ ôm chặt lấy cô rồi bắn hết tinh dịch vào trong.
——————————————
Mở khóa hết những chương đăng trong group kín
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro