Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Sau khi tan học làm một lần (2)

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Beta: Manh

Bạch Hạo là một búp măng non trẻ, vẫn còn đang ở cái tuổi nóng nảy gấp gáp, chỉ làm một lần như vậy thù chắc chắn không đủ, anh nắm âm đế của Cố Minh Mộng kéo dài ra, rồi lại đột nhiên buông tay xem cục thịt nhỏ này bay về, hoặc là sẽ vói hai ngón tay vào bên trong tùy ý đùa nghịch.

“A a a a!” Cố Minh Mộng không có cách kìm lại tiếng thét của mình, khoái cảm quá mức dữ dội làm cô có hút hoảng sợ, cơn cực khoái ập tới mỗi một lúc nhanh hơn, liên tục không ngừng nghỉ làm hai chân cô run rẩy, ở trên giường không ngừng vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi ngón tay của chàng trai nhưng thoát đi lại vĩnh viễn trốn không thoát thiếu niên phiền lòng ngón tay.

Rất nhanh cô đã không còn sức lực, chỉ có thể nằm liệt trên giường thở dốc, ngón tay siết chặt rồi lại thả ra, buộc chặt lại buông ra, đuôi mắt đỏ bừng, trên mặt bị che kín bởi những giọt nước mắt của sự sung sướng, thần trí của Cố Minh Mộng đã không còn tỉnh táo, cô cứ nằm đó nỉ non như một chú mèo con: “Không cần…… Không cần……”

Bạch Hạo trông rất thích thú khi xem hình ảnh này, dương vật đã hoàn toàn cương cứng, anh nâng một chân cô đặt lên vai, đưa dương vật mình vào lỗ nhỏ lần nữa, trời sinh Cố Minh Mộng đã có cơ thể mẫn cảm, tùy tiện thọc vào rút ra vài cái cũng khiến cô co giật lên đỉnh, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy.

“A, a, không……” Tiếng rên rỉ của Cố Minh Mộng rất đơn điệu, nhưng giọng lại mềm mại, mê người. Âm đế cô đỏ đến lợi hại, tiếng kêu càng thêm rõ ràng hơn.

Bạch Hạo chịch Cố Minh Mộng mà không hề biết mệt mỏi, sau khi tìm được điểm mẫn cảm, anh điên cuồng đâm vào nơi đó, hận không thể phá nát cả bụng cô.

Cố Minh Mộng bất lực nhìn trần nhà đang liên tục rung chuyển, bên tai đã vang đầy những tiếng ong ong, mọi thứ hôm nay đều nằm ngoài sự hiểu biết của cô, vậy nên cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ những ngày tháng tới cô sẽ bị chàng trai này thao túng tâm lý vì những chuyện đã xảy ra ư? Cuộc sống của cô sẽ ra sao đây?

Theo một cú đâm sâu của Bạch Hạo, Cố Minh Mộng lại run rẩy cao trào, không nhịn được mà siết chặt âm đạo, từng cảnh trước mắt dần biến thành màu đen, “A! A!”

Tuy Bạch Hạo đã bắn hai lần, nhưng vẫn còn rất sung sức, anh vạch cửa huyệt đỏ hồng của Cố Minh Mộng, từng dòng tinh dịch chảy ra từ khe huyệt, anh quan sát một lúc, nói: “Mẹ nó, hôm nay cậu dâm thật đó.”

Cố Minh Mộng nhìn đường nét lạnh lùng tinh xảo trên mặt anh, dù nhìn thế nào cũng không phải kiểu người nói mấy câu thô tục, cô quay đầu, tức giận nói: “Cậu làm xong chưa hả? Tôi phải về nhà nữa!”

“Chưa, dương vật tôi còn đang rất cứng đây.” Bạch Hạo nói xong lại cắm nguyên cây vào, quy đầu lớn nhắm thẳng ngay hoa tâm, âm hộ nhỏ hẹp ướt át run lên, một lượng lớn dâm thủy lại trào ra ngoài, Bạch Hạo giữ chặt người cô muốn thúc hông thật nhanh, dương vật thô dài liên tiếp bị chôn vùi trong miệng huyệt hồng hào, “Chặt quá! Sướng!”

Cố Minh Mộng nắm chặt khăn trải giường, cơ thể vẫn luôn lắc lư, bộ ngực theo nhịp lắc lay động qua lại, “A! Đừng mà! Quá nhanh…… Đừng! A ~”

Nơi giao hợp đã tràn ngập nước, vì có nước dịch bôi trơn nên anh càng thêm tiến tới, gương mặt của Cố Minh Mộng đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt lại không muốn nhìn thấy anh, hạ thân bị nhét đến căng đầy, mỗi một lần thứ to lớn cắm vào đều cho cô cảm giác sợ hãi, thân thể lại không tự chủ được mà phát ra từng tiếng ngâm nga yêu kiều.

“A ~ nhanh quá ~ nhanh quá…… A a ~ muốn hư rồi……” Dâm thủy theo tiếng rên rỉ không ngừng cọ rửa dương vật được chôn bên trong, Bạch Hạo quả thực hưng phấn muốn nổi điên, hông như gắn môtơ thúc liên tục vào tiểu huyệt Cố Minh Mộng, sau nhiều lần xỏ xuyên thì cuối cùng cũng bắn ra dòng tinh dịch đặc sệt.

Cố Minh Mộng không còn một chút sức nào nữa, cô mệt rã rời nằm liệt trên giường, đúng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình không ngừng nhảy lên từ ‘ mẹ ’ khiến cô thấy tội lỗi và vô cùng sợ hãi.

Bạch Hạo hơi nhướng mày, ra hiệu cho cô nhận cuộc gọi.

“Cậu không được nói chuyện.” Cố Minh Mộng cảnh cáo, tiếp theo chấp nhận cuộc gọi, xuất phát từ lương tâm cắn rứt nên giọng điệu cũng không còn căng thẳng như ngày thường, “Mẹ, chuyện gì?”

“"Chị về nhà chưa? Lúc đi ngang siêu thị ghé vào mua cho em một cây kem được không chị?" Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Cố Minh Mặc vang lên

Từ microphone truyền ra.

Cố Minh Mộng tâm tình tức khắc thoải mái không ít, nói: “ Tốt .”

"Là do anh ấy rủ em ăn chung." Cố Minh Mặc không có ý định cúp điện thoại, có vẻ như cô bé muốn tiếp tục nói chuyện với chị của mình.

"Đây là tiền mà em dành dụm nguyên một tuần! Loại này mắc tiền lắm!" Giọng Cố Minh Hạo vừa vang lên liền biết ngay cậu bé đang rất bức xúc.

“Được được được, lát nữa chị mới về nhà.” Cố Minh Mộng không nhịn xuống trợn trắng mắt, tức giận nói, “Em không mời chị một cây à?”

“Tiền tiêu vặt của chị còn nhiều hơn em mà! Mặc Mặc không có tiền tiêu vặt nên em mới mua cho con bé ăn!” Cố Minh Hạo tức tối dậm chân, “Chỉ có thể mua một cây!”

“Quỷ hẹp hòi.” Cố Minh Mộng không khách khí mắng trở về, cúp điện thoại sau thấy Bạch Hạo ánh mắt dính ở trên mặt nàng, liếc mắt một cái trừng qua đi, “Nhìn cái gì mà nhìn!?”

“Nhìn tao bức của cậu.” Bạch Hạo ngữ điệu thô tục, tiếp theo lại hỏi, “Vừa rồi là em trai, em gái của cậu?”

“Không liên quan tới cậu.” Cố Minh Mộng nằm nghỉ ngơi một lát liền rời giường rửa sạch rớt không ngừng từ trong thân thể chảy ra tinh dịch, đem khăn giấy ném vào thùng rác, xuống đất kia một khắc nàng cơ hồ chống đỡ không được.

Bạch Hạo đỡ lấy cô, nói: “Tôi đưa cậu về nhà.”

“Không cần!” Cố Minh Mộng chống cự, “Cậu không được để người nhà tôi nhìn thấy!”

“Chỉ đưa cậu đến cửa siêu thị thôi.” Bạch Hạo nhớ tới giọng nói của hai đứa trẻ khi nãy, khóe môi cong lên nụ cười, “Tôi có xe điện.”

Cố Minh Mộng cuối cùng vẫn không từ chối yêu cầu đưa về của Bạch Hạo, chủ yếu là do cơ thể thật sự không đi nổi, cô đội mũ bảo hiểm ngồi lên phía sau của xe điện, Bạch Hạo muốn để cô ôm eo mình nhưng lại bị cô vô tình từ chối.

Siêu thị nằm ngay cửa của tiểu khu Cố Minh Mộng, khu này là khu biệt thự, dân sống ở đây đều là *phi phú tức quý, mua xong chỉ cần đi vào vài phút là tới.

*phi phú tức quý: Không giàu thì cũng là người có địa vị

Cố Minh Mộng mới vừa mua kem xong, hai đứa trẻ chạy đến vây quanh cô, Cố Minh Mộng cảnh giác nhìn phía sau hai đứa em mình, không thấy mẹ đâu, liền hỏi: “Sao hai đứa lại ra đây?”

“Em dẫn Mặc Mặc lén chạy ra đó!” Vẻ mặt Cố Minh Hạo đầy tự hào nói.

“Cố Minh Hạo, em thiếu đòn đúng không hả!” Cố Minh Mộng ép mặt cậu bé, “Lần sau mà còn lén ra ngoài nữa chị sẽ cho em chết!”

“Em sẽ cho chị tiền mà!” Cố Minh Hạo đưa cho cô mười tệ, rồi còn tự hào khoe mười đồng còn dư lại, “Mười đồng còn lại là của em.”

Cố Minh Mộng trợn trắng mắt, đưa kem cho Cố Minh Hạo.

Cố Minh Mặc nói lời cảm ơn xong thì liền mở kem ra ăn, độ lạnh của kem làm mặt cậu bé nhăn nhúm lại như trái khổ qua nhỏ.

Bạch Hạo buồn cười khí nhìn cảnh này, anh muốn hòa vào không khí cùng họ nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng vẫn chọn cách yên lặng lái chiếc xe điện của mình rời đi.

(〜 ̄△ ̄)〜(〜 ̄△ ̄)〜(〜 ̄△ ̄)〜
Nếu thích truyện hãy nhấn sao để nhanh có chương mới sớm nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro